Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Jisoo ngày càng khó coi, Lisa quan tâm:

-- Cậu sao vậy?

-- Mình mệt quá, mình về trước đây._ Nói rồi thất thần ra về.

Làm bạn với Jisoo từ khi học đại học, nhìn thấy Soo ngốc như vậy, Lisa đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Cậu ấy từng như vậy một lần, là lúc năm hai đại học. Vội lấy điện thoại nhắn cho Joy một tin nhắn rồi cũng nhanh chóng ra về. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Có biến".
___________.___________

Về đến nhà, Jisoo không nói không rằng chui vào phòng đóng cửa kín mít. Soo nằm vật ra giường đầy chán nản.

--Jihoon...Jihoon...Jihoon... Đúng rồi!?!
Jisoo vội bật dậy khi nhớ ra cái tên Jihoon kia. Jisoo không hề nhớ lầm, cô đã từng nghe thấy cái tên này rồi, không phải trên tv hay từ những người qua đường xa lạ, mà là từ chính miệng Jennie . Chính xác là vào cái hôm cả hai ở khách sạn, trưởng phòng Kim đã không ngừng gọi cái tên đó...Jihoon!

Thất vọng nằm vật ra giường nột lần nữa. Nếu đúng như những gì Jisoo nhớ, thì chẳng phải cô đã thua ngay từ vòng gửi xe rồi sao? Không đúng, thậm chí ngay cả gửi xe, Jennie cũng không cho phép, nói gì đến những chuyện khác. Mặc dù Jisoo biết mình chẳng thể hy vọng gì nhiều, nhưng như thế này thì quá tàn nhẫn với cô rồi, dập tắt mọi hy vọng ngay cả khi chưa bắt đầu.

Thảm!

Ngay lúc này, từ này là hợp với Jisoo nhất. Soo không biết mình nên làm gì nữa.

Nếu đã không có hy vọng thì tốt nhất nên tìm cách quên đi vậy, dù gì Jisoo mới chỉ bắt đầu thích Jennie thôi, có lẽ sẽ nhanh chóng quên được thôi... Có lẽ vậy...

_______________.___________

Đang là giờ nghỉ trưa của phòng kinh doanh và bây giờ, mọi người đang bàn tán sôi nổi về chuyến đi dã ngoại cuối năm của công ty. Chẳng là theo thông lệ của công ty, thì cứ cuối năm sẽ có một chuyến đi dã ngoại như là phần thưởng cho các nhân viên vì đã cống hiến cho công ty. Jisoo cũng đã có cơ hội tham gia hoạt động này một lần vào năm ngoái và Soo ngốc đã mê tít mắt hoạt động thường niên này của công ty.

Vào năm ngoái, công ty đã tổ chức cho nhân viên đến đảo Nami, một hòn đảo nhân tạo nổi tiếng ở Hàn. Lướt ván, dù lượn, đạp xe... Đặc biệt vào buổi tối là buffet riêng dành cho nhân viên công ty, rồi BBQ... khỏi phải nói Soo ngốc thích đến mức nào.

Và năm nay, điểm đến của công ty là đảo Jeju, thiên đường tình yêu của Hàn Quốc. Sẽ thật tiếc nếu như đến Hàn mà bỏ qua nơi này. Thế nhưng điều Jisoo quan tâm nhất không phải là danh lam thắng cảnh nơi này đẹp đến đâu, mà là việc công ty sẽ tổ chức buffet và BBQ lớn cỡ nào. Vốn là chúa ham ăn nên những hoạt động có liên quan đến ăn uống như thế này luôn có mặt của tên đó.

Vô cùng háo hức về chuyến dã ngoại nên Jisoo cũng nhanh chóng sáp vào bàn tán cùng mọi người. Thịt nướng, rượu soju, hải sản tươi sống,... Jisoo đến chết thèm mất thôi.

Mang theo niềm háo hức ấy đến chia sẻ cùng Jennie , lúc trên bàn ăn, Soo cứ tíu tít mãi với Jennie .

--Nghe bảo là sẽ được ăn hải sản thoải mái, trưởng phòng thích hải sản chứ? Còn có cá Okdom nướng, còn nữa còn nữa, có cháo bào ngư và cả quýt đường nữa...

Ném ánh nhìn kì thị về phía Jisoo khi Soo cứ luôn miệng về những thứ mình sẽ ăn khi đến Jeju. Cô ta không hề quan tâm đến cảnh đẹp thiên đường ở Jeju mà cứ lải nhải liên tục về những món ăn ở đó. Cứ như ai đó đã bỏ đói cô ta từ rất lâu rồi vậy.

-- Não của cô có phải toàn là thịt cá thôi không?

-- Trưởng phòng không biết đó thôi, ăn uống ngon miệng thì tinh thần mới thoải mái. Vì cô không chịu ăn uống cho nên mặt mới khó...

Mau chóng ngậm miệng lại khi nhận ra mình sắp nói điều không nên nói. Nếu để Jennie nghe thấy, Jisoo đêm nay khó mà toàn mạng.

-- Sao?

-- Ahihi, tôi nói đến lúc đó nhất định sẽ dẫn trưởng phòng đi ăn cùng.

Đúng là cái đồ trở mặt như lật sách mà =.=

"Phụt"

Ăn uống xong, Jisoo có nhiệm vụ rửa bát còn Jennie thì ra phòng khách xử lí công việc. Bởi vì uống nước khá nhiều, nên ngay khi rửa bát xong, Jisoo đã vội chạy vào toilet để giải quyết "chính sự".

Bỗng nhiên "phụt" một cái, cả không gian ngập chìm trong bóng tối.

--Cúp điện sao?

Jennie cảm thán một câu như vậy rồi bắt đầu đứng lên đi tìm đèn sạc dự phòng, lúc này đột nhiên giọng Jisoo vang lên:

-- Trưởng phòng, cô ở đâu?
Có thể nhận ra âm giọng run rẩy của Jisoo, hình như Soo đang sợ thì phải.

-- Làm sao vậy?

-- Tôi....tôi...

Vội chạy đến nơi phát ra tiếng của Jisoo, lúc này Jennie thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc của Jisoo nữa.
 Mở cửa cho tôi._ Jennie nhẹ nhàng bảo Jisoo mở cửa.

"Cạch"

Nghe tiếng cửa bật mở, Jennie nhíu mày rồi lấy điện thoại bật đèn lên, lúc này, Jennie mới phát hiện mặt Jisoo không biết từ lúc nào đã trắng bệch không còn chút huyết sắc, cả người ngồi sụp dưới sàn, hơi thở gấp gáp cùng đôi tay run rẩy đang bám chặt lấy tay nắm cửa. Vội vàng vòng sang bên cạnh Jisoo, sờ vào tay cô ấy, Jennie càng giật mình hơn nữa khi đôi tay của Jisoo đã lạnh ngắt, khom người đến trước mặt Jisoo, Jennie lo lắng hỏi:

-- Cô làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?

-- Tôi...tôi sợ, tôi...sợ bóng tối, tôi....

Jisoo thở càng ngày càng gấp, nước mắt bắt đầu rơi xuống, bây giờ việc hoàn thành một câu nói đối với Jisoo cũng là khó khăn. Soo ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu gối run rẩy.

-- Cô bình tĩnh một chút, nghe tôi...

-- Tôi...sợ lắm...

Mồ hôi cùng nước mắt khiến mặt Jisoo ướt đẫm, những ngón tay siết chặt đến trắng toát và vẫn không ngừng run rẩy.

Nhận thấy Jisoo ngày càng lo sợ, Jennie không còn cách nào khác đành ôm Jisoo vào lòng, một tay nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Jisoo, tay còn lại thì nhẹ nhàng vỗ lưng cho Soo, vừa vỗ vừa thì thầm vào tai Jisoo:

-- Đừng sợ, tôi ở đây, đừng sợ...

Mãi cho đến khi đèn sáng trở lại, Jennie vẫn cứ ôm Jisoo vào lòng như thế, lặp đi lặp lại câu nói kia, tay vẫn không ngừng vỗ lưng cho cô ấy.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Jisoo vẫn nằm trong lòng Jennie , Jisoo tham luyến hơi ấm này, sự dịu dàng của Jennie , cái vỗ lưng nhè nhẹ và giọng nói ấm áp của cô ấy khiến Jisoo không muốn dứt ra chút nào. Jisoo ước gì thời gian ngừng trôi ngay lúc này, để cô có thể mãi mãi ở trong vòng tay của Jennie .

Nhận ra hơi thở dần bình thường trở lại của Jisoo, Jennie lên tiếng:

-- Cô ổn chưa?

Biết là mình không thể cứ ôm Jennie thế này nữa, Jisoo ngượng ngùng ngồi dậy:

-- Xin lỗi trưởng phòng, tôi...

-- Có chuyện gì với cô sao? Có thể nói với tôi chứ?_ Không biết vì lí do gì, nhưng Jennie lại rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với Jisoo, là chuyện gì đã khiến một người vui vẻ như cô ấy sợ sệt đến như vậy. Jennie vốn không phải là một người nhiều chuyện đâu, cô thường không bao giờ để tâm đến chuyện không liên quan đến mình, thế mà hôm nay lại tò mò việc của người khác như thế. Cũng có thể là cô chỉ tò mò việc liên quan đến Jisoo mà thôi.

Thanh âm quan tâm của Jennie khiến Jisoo cảm thấy ấm áp quá, đây là lần đầu tiên Jennie dịu dàng như thế với cô, không gắt gỏng, không lạnh lùng, mà chỉ tràn ngập sự quan tâm, cứ thế này làm sao Jisoo có thể ngừng thích cô ấy được.

--Tôi mắc chứng sợ bóng tối và không gian hẹp. Lúc nhỏ, khi chơi trốn tìm cùng bạn, tôi đã trốn trong một nhà kho, ai biết được người chủ của nhà kho lại khoá cửa lại. Tôi đã bị nhốt ở đó cả đêm, chỗ đó tối lắm, không một chút ánh sáng nào có thể lọt qua, tôi đã kêu gào khản cổ, nhưng chẳng ai nghe thấy cả, nơi đó...

Nhận ra âm giọng Jisoo lại bắt đầu run rẩy, Jennie lại tiến đến vỗ nhẹ lưng cho cô ấy:

-- Được rồi, tôi hiểu rồi, không cần nói nữa.

[ Đừng đối xử như thế với tôi được không trưởng phòng? Làm sao tôi có thể dứt ra khỏi đoạn tình cảm này đây?]

------------------

Không dứt được thì mình tỏ tình đi 😁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC