Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để chúc mừng cho một dự án mới thành công, trưởng phòng Kim quyết định thưởng cho cả phòng một bữa tiệc tại nhà hàng gần công ty. Mặc dù bình thường, lúc làm việc Jennie vô cùng nghiêm khắc, nhưng cô cũng là người thưởng phạt công minh, có lỗi sẽ bị phạt và đương nhiên làm tốt thì sẽ được thưởng.

Người vui nhất trong vụ này có lẽ là Jisoo, vừa không phải nấu ăn cho Jennie lại còn được ăn "chùa", Soo thích đến nỗi cứ cười tít cả mắt.
Hết giờ làm, mọi người cùng nhau tập trung trước cửa nhà hàng, riêng Jennie đến muộn do phải ở lại họp cùng ban giám đốc. Đến khi Jennie đến nơi, thức ăn đã được bày biện hoàn chỉnh. Cái phòng này đúng là biết nhân cơ hội mà, vừa nghe cô bảo khao là toàn gọi món đắt tiền, nào sườn bò, bulgogi, lẩu... cứ như họ đã gọi tất cả các món có trong thực đơn vậy.

Vì đang là mùa hè nên mọi người còn gọi riêng cho mỗi người một bát gà tần sâm nữa, thật biết hưởng thụ mà.
Ngồi xuống chỗ trống mà mọi người đã dành sẵn cho mình, Jennie nhận ra bên cạnh là tên ngốc mắt hí đang cười nói ha hả với đồng nghiệp. Con gái con đứa mà cười ngoác mồm thế đấy.

Nhìn một lượt các món ăn trên bàn, Jennie ngạc nhiên phát hiện có điều khác thường. Trong khi tất cả mọi người đều gọi gà tần sâm thì trước mặt cô lại là Yukgaechang (súp bò). Vì cô là trưởng phòng nên có đãi ngộ khác biệt sao?

-- Trưởng phòng không thích gà sao ạ? Mùa hè ăn gà tần sâm là tuyệt nhất đấy._ Một vị đồng nghiệp lên tiếng hỏi Jennie .

--Uhm, tôi không thích lắm._ Vốn là người lãnh đạm, Jennie cũng chỉ trả lời có lệ.

-- Cho nên trưởng phòng mới bảo Jisoo-ssi gọi yukgaechang giúp sao?

Ngạc nhiên quay sang tên ngốc vẫn đang nhiều chuyện bên cạnh, thì ra là cô ta gọi giúp cô, biết cô không ăn gà được, lại sợ đồng nghiệp hiểu lầm nên mới lấy cớ là cô gọi. Đồ khờ!

Đến khi bắt đầu ăn, không biết là do thói quen hay là bắt nguồn từ sự quan tâm, Jisoo cứ ăn hai miếng lại gắp cho Jennie một miếng và Jennie cũng rất tự nhiên tiếp nhận những gì Jisoo đưa qua. Giữa hai người ẩn ẩn có một sự ăn ý nào đó. Và sự ăn ý đó không qua mắt được Lisa, từ lúc Jisoo gọi yukgaechang, Lisa đã nghi ngờ rồi.

Trưởng phòng Kim lạnh lùng khó gần như vậy, sẽ không bao giờ bảo một nhân viên không hơn không kém gọi món giúp mình, huống chi Jisoo là người chỉ cần nhìn thấy thức ăn là đã mờ mắt không còn biết gì, từ khi nào lại rảnh rỗi quan tâm người khác chứ. Chắc chắn có quỷ!

Những bữa tiệc như thế này thì rượu là không thể thiếu. Vì Jennie là người chiêu đãi nên mọi người cứ không ngừng mời rượu trưởng phòng Kim, Jisoo ở bên cạnh mặc dù rất muốn ngăn cản nhưng ngại có nhiều người nên chỉ im lặng chịu trận, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng. Jennie đã uống khá nhiều rồi, dạ dày của cô ấy sẽ bị thiêu cháy mất.

Không còn cách nào khác, Jisoo khẽ đưa tay chọt vào hông Jennie để gây chú ý. Cảm giác có ai đó không ngừng ấn vào hông mình, Jennie quay sang thì phát hiện Soo đang dùng khẩu hình miệng nói với mình "đừng uống nữa". Buồn cười nhìn Jisoo đang cố ra hiệu cho mình ngừng lại, đây chỉ là rượu soju thôi, đối với Jennie thì một chút này không ảnh hưởng gì cả, từ khi ở cùng Jisoo, Jennie đã biết quan tâm đến sức khoẻ của mình hơn rồi nên cô biết thế nào là tốt cho bản thân, thế nhưng nhìn cách Jisoo quan tâm mình như thế, Jennie lại cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy trong lòng, vô cùng dễ chịu. Đã bao lâu rồi cô không có được cảm giác này nhỉ?

Cho tay vào túi lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó. 2 giây sau đó điện thoại của Jisoo rung lên, mở tin nhắn lên xem, chỉ vỏn vẹn hai chữ "tôi ổn" nhưng ngay lập tức khiến sắc mặt Jisoo dịu xuống. Cô ổn là được rồi...

Cơm no rượu say rồi, mọi người bắt đầu lục tục ra về, đến khi ra trước cửa nhà hàng, mọi người mới phát hiện trời đang mưa rất to. Jisoo nhìn cơn mưa càng lúc càng nặng hạt mà chỉ biết âm thầm thở dài, cô lại không mang ô rồi. Dạo này thời tiết Seoul cứ thất thường như Jennie vậy, lúc nắng lúc mưa, chẳng biết đường đâu mà lần.

-- Mưa to quá. Về cùng đi Soo!_ Lisa quay sang Jisoo đề nghị.

-- Nhà chúng ta ở hai hướng khác nhau mà. Cậu ngốc hả Lisa?_ Jisoo nhìn Lisa với ánh mắt vô cùng kì thị, còn thuận tay búng vào trán Lisa một cái, tên này hôm nay lây bệnh của cô rồi sao.

Hành động vừa rồi được Jennie nhanh chóng thu vào tầm mắt, một cảm giác khó chịu bỗng nảy lên trong lòng cô, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.

-- Hừ! Người ta chỉ muốn đi cùng cậu cho bớt cô đơn. Mưa thế này mà về một mình thì...Haizz!_ Lisa nhìn trời rồi cảm thán, kèm theo cái thở dài thường thượt cho thêm phần sinh động.

-- Aa! Có xe bus, mình đi trước đây. Mai gặp nhé Lisa.

Thấp thoáng thấy bóng xe bus từ xa, Jisoo vội hô lên rồi nhanh chóng mất hút trong làn mưa.

Ở bên này, Jennie vừa định gọi điện đề nghị cho Jisoo quá giang, vừa nhấc điện thoại lên thì Soo đã chạy ù đến trạm xe bus.

[ Để đầu trần như vậy sao? Cái tên này.]
____________.____________

Sáng sớm, Jisoo thức dậy với cái đầu đau như búa bổ. Mặc dù hôm qua đã cố chạy thật nhanh đến trạm xe bus nhưng cuối cùng, Jisoo vẫn ướt như chuột lột. Người đang ướt sũng như thế cộng với điều hoà chạy vù vù trên xe bus thì đúng là cực phẩm. Không ngoài dự đoán, hôm nay, Jisoo lâm bệnh.

Đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng đau rát, người thì nóng hầm hập trong khi bên trong lại rét run, cơn sốt đang hành hạ Jisoo.

Cố gắng ngồi dậy rời khỏi giường, nhưng vừa đứng dậy, cơn choáng váng ập đến khiến Jisoo ngã trở lại giường. Với tình trạng này, Jisoo không thể nào lết đến công ty nổi. Với lấy điện thoại đặt ở đầu giường, Jisoo gọi cho Lisa nhờ xin nghỉ giúp, sau đó lại nằm vật ra giường tiếp tục ngủ.
_____________._____________

Ngay khi Jennie đến công ty, Lisa đã chạy vào phòng gửi đơn xin phép giúp Jisoo, không quên giải thích tình trạng của Soo cho trưởng phòng Kim nghe.
Đến khi Lisa rời đi, Jennie mới chuyển sự chú ý của mình sang tờ đơn xin phép được đặt trên bàn. Hôm qua, khi nhìn thấy Jisoo để đầu trần chạy trong mưa, Jennie đã biết chắc thế nào Soo cũng bị cảm, nhưng cô không ngờ rằng lại nặng đến mức nghỉ làm thế này.

Muốn gọi điện hỏi thăm Jisoo nhưng cái lòng tự trọng ngu ngốc lại khiến Jennie chần chừ. Bình thường, Jennie vốn là một người lãnh cảm với mọi thứ xung quanh, đặc biệt là với Jisoo, Jennie lúc nào cũng phũ với Soo. Bây giờ, nếu bỗng nhiên cô lại quan tâm hỏi han, thì có phải là không được tự nhiên không? Jisoo có nghĩ là cô đang quan tâm cô ta không? ( Chị chính là đang quan tâm người ta mà ). Nhưng nếu không hỏi, Jennie lại cảm thấy bản thân quá vô tâm. Dù gì người ta cũng ngày ngày đến nấu cơm cho cô, thậm chí khi cô gặp khó khăn, Jisoo cũng chẳng ngại ngần giúp đỡ. Bây giờ, khi Jisoo bệnh, ít ra cũng nên gọi một cú điện thoại hỏi thăm, đúng chứ? Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, Jennie vẫn phân vân không biết mình có nên gọi điện thoại cho Jisoo hay không. Cuối cùng, khi ban giám đốc có lệnh họp, Jennie mới quăng vấn đề đó ra sau đầu mà đi họp.

-- Jisoo ya~ cậu khoẻ chưa?

Đến khi ra về, đi ngang qua chỗ Lisa, thấy Lisa hình như đang gọi điện thoại cho Jisoo, Jennie cố tình đi thật chậm để nghe rõ cuộc đối thoại.

-- Vẫn còn sốt hả?

-- ...

-- Yah! Có vẻ nặng đấy, mình chẳng nghe cậu nói gì luôn. Nếu không đỡ thì cậu nên đến viện kiểm tra đi.

-- ...

-- Mình xin lỗi vì không đến thăm cậu được. Bố mẹ mình vừa từ Canada về nên giờ mình phải ra sân bay.

-- ...

-- Oh. Tạm biệt!

Mãi đến lúc Lisa rời khỏi văn phòng, Jennie vẫn không ngừng suy nghĩ. Theo như những gì cô nghe được thì bệnh của Jisoo không những không giảm mà hình như là có xu hướng nặng hơn. Một cỗ lo lắng bỗng nhiên lan rộng trong lòng Jennie , không biết đồ ngốc đó có ổn không nữa?

"Ting"

Tiếng chuông tin nhắn vang lên khiến Jennie hồi thần. Lấy điện thoại ra xem, phát hiện là tin nhắn của Jisoo, đại loại là nói cô ấy đang bệnh và không thể đến nấu ăn cho Jennie được, mong Jennie thông cảm. Sau khi xem xong tin nhắn, Jennie không hề quan tâm đến việc chiều nay mình sẽ ăn uống ra sao, trái lại, trưởng phòng Kim có chút lo lắng cho Jisoo. Cảm lạnh đến nỗi không thể đi làm. Có vẻ như rất nghiêm trọng...

_____________._____________

"Ding dong"

Cánh cửa sắt bật mở sau tiếng chuông, bên trong là một người phụ nữ luống tuổi, vẻ mặt vô cùng hoà ái dễ gần. Khi nhận ra người đang đứng trước cửa nhà mình, người phụ nữ nở một nụ cười vô cùng thân thiện:

--Trưởng phòng của Jisoo đến đấy hả? Mau vào!

Umma Soo nói rồi mở rộng cửa cho Jennie vào. Mặc dù mới chỉ gặp một lần, nhưng bà lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc với đứa bé này. Lễ độ, ôn nhu và đặc biệt là vô cùng xinh đẹp.

-Cháu chào bác.

Jennie cuối người chào mẹ Jisoo. Lúc nãy ở công ty, sau một hồi đắn đo do dự, Jennie cuối cùng cũng phồng lên quyết tâm đến nhà thăm Jisoo. Dù gì cũng là cấp dưới của cô, cấp trên đi thăm cấp dưới chắc là không có gì lạ đâu nhỉ?

--Soo! Chén Nì đến thăm con này._ Umma Soo cao giọng gọi Soo, rồi xoay người vào bếp rót nước cho Jennie , còn thuận miệng cảm thán với appa Kim._ Công ty của Jisoo nhà chúng ta có đãi ngộ tốt thật, con bé chỉ cảm thôi mà đích thân trưởng phòng phải đến thăm thế này. Thật có tâm!

Trong phòng, Jisoo vừa mới uống thuốc, đang định ngủ một chút thì tiếng gọi của Umma Soo khiến Soo giật mình, đặc biệt là cái tên vừa thoát ra khỏi miệng umma- Chén Nì!!!

Trưởng phòng đến nhà cô? Chuyện quái gì vậy? Cô là sốt đến hoang tưởng rồi sao? Jennie sẽ đến thăm cô?

Vội vàng chạy ra phòng khách để kiểm chứng những gì mẹ mình nói, và khi nhìn thấy Jennie đang ngồi giữa phòng khách nói chuyện với mẹ mình, Jisoo chính thức á khẩu. Jennie thật sự đến thăm cô. Một cỗ vui sướng bỗng nảy lên trong lòng Jisoo.

Thú thật, khi gửi tin nhắn cho Jennie , một phần trong Jisoo đã hy vọng rằng trưởng phòng Kim có thể hỏi thăm cô một vài câu, hay đơn giản chỉ là "Cô khoẻ không?" cũng được, nhưng Jisoo đã thất vọng, ngay cả chữ "Ừ", Jennie còn không trả lời, huống chi... Và rồi, Jennie đến thăm cô, Jisoo không biết mình đang chờ mong điều gì nữa, cô chỉ biết khi nhìn thấy Jennie xuất hiện trong phòng khách nhà mình, Jisoo đã muốn chạy đến trao cho Jennie một cái ôm. Nhưng sau tất cả, Jisoo biết mình không nên sỗ sàng như thế, cho nên Soo đã cố nén những cảm xúc trong lòng mình lại.

--Con tiếp trưởng phòng nhé. Appa và umma đi đây._ Hôm nay appa và Umma Soo được mời đi dự tiệc cưới, lúc nãy vừa định ra ngoài thì Jennie đến. Bây giờ có Jennie ở đây, nên Umma Soo giao đứt giao để Soo cho trưởng phòng Kim luôn.

Thoáng chốc, trong phòng khách chỉ còn hai người mà thôi.

--Mọi người nghe cô bệnh nên đã gửi lời hỏi thăm cô. Với tư cách là trưởng phòng, tôi thay mặt mọi người đến xem cô thế nào._ Jennie dài dòng giải thích với Jisoo. Cô sợ Soo sẽ nghi ngờ mục đích cô đến đây. Nhưng trưởng phòng Kim luôn luôn sáng suốt đã quên rằng, giải thích càng nhiều sẽ càng khiến người khác nghi ngờ nhiều hơn.

Cũng may là Jennie giải thích với Jisoo- một Soo ngơ không hơn không kém. Cho nên khi nghe Jennie nói về lí do xuất hiện ở đây, Jisoo đã bĩu môi thất vọng. Cô cứ nghĩ trưởng phòng đến đây vì lo lắng cho mình. Thì ra là không phải.

-- Khi tôi đi làm lại, tôi sẽ cảm ơn mọi người._ Jisoo cố sức lên tiếng, cổ họng đau rát và khàn đặc khiến giọng cô nghe như vịt kêu vậy.

-- Đừng nói nữa. Nó sẽ khiến cô lâu lành bệnh hơn đấy.

Có vẻ như những gì Jennie nghe được từ cú điện thoại ban nãy của Lisa là đúng. Jisoo bị cảm lạnh khá nặng, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ người Jisoo nữa.
Jennie xoay người với lấy túi xách được đặt trên bàn, lấy từ bên trong một chiếc bình giữ nhiệt. Sau đó, trưởng phòng Kim cẩn thận đổ nước từ bình giữ nhiệt ra cốc.

Jisoo nhận ra nước bên trong cốc, là trà gừng, bên trong còn có vài lát gừng nữa. Chẳng lẽ...

--Mau uống! Còn nóng đấy.
Đúng như Jisoo dự đoán, Jennie cẩn thận rót trà rồi đưa đến trước mặt Jisoo, trà này là dành cho cô.

-- Nhanh lên! Thất thần gì vậy?_ Thấy Jisoo chậm chạp không chịu tiếp nhận cốc trà, Jennie lên tiếng thúc giục. Cô không muốn nó bị nguội đâu, trà này là lúc nãy cô tranh thủ tạt về nhà nấu đấy. Cô đã phải search trên mạng cả buổi mới nấu được.

-- À vâng.

Jisoo vội vàng nhận lấy cốc trà rồi uống một hơi cạn sạch. Vừa uống xong, Jennie lại đưa gì đó đến trước miệng Jisoo rồi ra lệnh:

--Há mồm!

Soo theo quán tính mở miệng, ngay lập tức, mùi gừng nhanh chóng lan toả khắp khoang miệng Jisoo.

--Gừng tươi đấy, nghe nói thứ này rất tốt cho cổ họng._ Jennie thản nhiên lên tiếng.

Hôm nay, Jennie đã đưa Jisoo từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chuyện cô ấy đến thăm cô đã là không thể tin nổi rồi ( mặc dù cô ấy nói là đại diện mọi người đến thăm ), sau đó cô ấy còn mang trà gừng đến cho Jisoo, bây giờ, cô ấy thậm chí còn đút cho Jisoo một miếng gừng nữa. Trưởng phòng Kim từ bao giờ lại ân cần chu đáo ôn nhu như vậy chứ?

Thấy Jisoo cứ nhìn chằm chằm vào mình, Jennie biết Soo đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi nên vội lên tiếng:

--Đừng loạn nghĩ. Chẳng qua cô từng chăm sóc khi tôi ốm nên tôi cảm thấy mình cũng nên như thế với cô. Cô biết là tôi không thích nợ người khác mà.
A! Thì ra là vậy, nói vậy là cô ấy đang trả nợ sao. Cảm giác hụt hẫng nhanh chóng xâm lấn tâm trí Jisoo. Dạo này Kim Jisoo bị làm sao vậy nè, cứ luôn nghĩ đến Jennie ? Cô rốt cuộc là đang chờ mong cái gì vậy? Trưởng phòng Kim sẽ đi quan tâm người khác sao? Đó là câu chuyện buồn cười nhất Jisoo từng nghe đó.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Jisoo, Jennie bỗng nhiên lại cảm thấy bối rối, dạo gần đây, mớ cảm xúc ngu ngốc này cứ thường xuất hiện khiến cho Jennie vô cùng không thoải mái, đặc biệt là khi ở cạnh Jisoo.

Vội vàng chộp lấy điều khiển tv được đặt trên bàn, Jennie lung tung bấm loạn một kênh trên tv. Jisoo thấy Jennie không muốn nói chuyện, cũng ngoan ngoãn quay đầu chăm chú vào tv. Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người.

Đột nhiên, Jennie cảm nhận được sức nặng nơi đầu vai, chầm chậm quay sang thì phát hiện Jisoo đã ngủ từ lúc nào, có lẽ do tác dụng của thuốc cảm khiến Jisoo buồn ngủ. Vậy mà Jisoo vẫn ngồi đây tiếp chuyện cùng cô. Đưa tay khẽ vuốt lọn tóc loà xoà trước trán Jisoo, đây là lần đầu tiên hai người ở khoảng cách gần thế này, môi Jennie chỉ cách trán Jisoo vài mm, nếu gần thêm chút nữa...

[ Không được! Mày không có tư cách làm thế, Jennie ! ]

Jennie đột nhiên bật dậy khiến cả người Jisoo ngã ra ghế, cũng may là sofa nên Jisoo chỉ bị giật mình mà thôi.

-- Sao vậy, trưởng phòng?_ Jisoo lo lắng hỏi khi thấy vẻ mặt thất thần của Jennie .

-- Tôi về trước đây._ Jennie nói rồi nhanh chóng ra về mặc cho Jisoo vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

-- Rốt cuộc làm sao vậy?
______________.____________

Sau một ngày nghỉ ngơi đầy đủ, Jisoo cuối cùng cũng cảm thấy khoẻ hơn một chút. Mặc dù cổ họng vẫn còn khàn đặc, nhưng ít nhất là đã hạ sốt, có thể đi làm trở lại.

Vào công ty bị một đống người vây quanh hỏi thăm khiến Jisoo choáng váng. Làm ơn đi! Cô chỉ bị cảm thôi mà, có cần làm lố đến vậy không?
Khẽ liếc vào phòng làm việc của Jennie , cô ấy vẫn đang bận rộn bên mớ kế hoạch kinh doanh và chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đang để mắt đến Jisoo ngoài này. Thất vọng quay trở lại làm việc, Jisoo lắc đầu cố xua đi cảm giác hụt hẫng. Soo cảm thấy hình như mình đang bị trúng tà thì phải, dạo gần đây Jennie luôn luôn xuất hiện trong suy nghĩ của cô, dù ở bất cứ đâu hay đang làm gì. Có lẽ gần đây cô dính với Jennie nhiều quá rồi...

Giờ ăn trưa, Jisoo và Lisa sóng vai rời khỏi phòng, vừa ra đến trước cửa đã bị một thân ảnh cao lớn chặng lại.

--Quản lý HLisag?

Người vừa được Jisoo gọi là quản lý HLisag lúng túng chìa ấm giữ nhiệt ra trước mặt Jisoo, ngại ngùng lên tiếng nhưng trong giọng nói lại tràn đầy ôn nhu:

-- Tôi nghe nói Jisoo-ssi bị ốm nên mang nước lê đến. Jisoo-ssi đã khoẻ chưa?

-- À...cái này...

Jisoo bối rối không biết nên trả lời thế nào cho phải. Thật ra, quản lý HLisag đã theo đuổi Jisoo gần một năm nay, cả công ty gần như ai cũng biết chuyện này, nhưng Jisoo lại không có hứng thú với con trai, nên đã rất nhiều lần Soo tìm cách từ chối khéo quản lý HLisag, nhưng anh ấy vẫn kiên trì không thôi.

Thật lòng mà nói, Jisoo cảm thấy quản lý HLisag có nhiều sự lựa chọn tốt hơn mình nhiều, anh ấy đẹp trai cao ráo, tính tình lại ôn nhu dịu dàng, không giống như "ai kia". Thêm nữa, vào được công ty này thì năng lực cũng không phải dạng vừa đâu, anh ấy lại còn là quản lý ngành nhân sự. Người đúng chuẩn soái ca như anh ấy, có hàng tá cô xếp hàng dài chờ ngoài kia, thậm chí đến Lisa cũng không thoát khỏi ma lực của anh ấy, thế nhưng cố tình anh ấy lại không để mắt đến Lisa Olaf mà chỉ chăm chăm để ý đến cái đồ ngâu si Kim Jisoo cô. Có khổ không cơ chứ?

-- Thật ra...tôi cũng khoẻ rồi. Cảm ơn quản lý HLisag. Còn nước này..._ Jisoo một bên lúng túng tìm cách từ chối ấm nước lê của quản lý HLisag, một bên không ngừng níu lấy tay Lisa nhờ giúp đỡ.

-- Quản lý HLisag...

-- Kim Jisoo! Không phải tôi bảo cô sang phòng tài chính lấy báo cáo sao? Sao vẫn đứng ở đây?

Lisa vừa định lên tiếng giúp Soo thì từ đằng xa, trưởng phòng Kim đã đi trước một bước, giải vây giúp Jisoo.

--Báo cáo?

Jisoo vẫn còn đang bận load thông tin thì đã bị Jennie lườm cho một cái khiến Soo lạnh sống lưng. Nhanh chóng hiểu ra vấn đề, Jisoo hướng ánh mắt cảm kích về phía Jennie rồi vội vàng kéo tay Lisa chạy đi, để lại quản lý HLisag với vẻ mặt tội nghiệp cùng cái bình giữ nhiệt trên tay.

Một chút khó chịu dâng lên khi Jennie nhìn thấy cái nắm tay của Jisoo và Lisa. Cô đã thấy cảnh Jisoo vùng vằng giận dỗi khi Lisa quên mang sữa cho cô ta, hay việc cả hai cùng chia sẻ với nhau cốc nước ép. Jennie biết cả hai rất thân thiết với nhau, nhưng không hiểu sao dạo gần đây, khi thấy cách Lisa chăm sóc Jisoo, Jennie có chút không thoải mái. Cô có phải là bị điên rồi không?

_____________._____________

Buổi chiều sau khi hết giờ làm việc, Jisoo và Lisa nói nói cười cười cùng ra về. Đến cổng công ty thì thấy một anh chàng đẹp trai với chiếc Mercedes nổi bật đang đứng, Jisoo nhận ra người này, chính là người lần trước đến đón Jennie . Không ngoài dự đoán, chỉ ít phút sau, Jennie tiến về chiếc xe đang đợi sẵn kia, chàng trai với nụ cười ấm áp như mọi khi bước xuống mở cửa xe cho Jennie . Nhìn thấy cảnh đó, Jisoo có cảm giác như có gì đó đâm vào tim mình, có chút đau lại có chút khó chịu.

[ Người đó...chẳng lẽ là Jihoon sao?]

Lisa đứng bên cạnh không quên
"chuyên môn" của mình.

-- Nè Soo, cậu thấy anh chàng đẹp trai đi cùng trưởng phòng chứ. Nghe bảo là bạn trai trưởng phòng đấy, thật là đẹp trai quá đi. Hai người họ thật xứng đôi mà~

Xứng đôi sao? Vậy sao lúc trước cô hỏi, cô ấy nói là chưa có người yêu. Ngay cả lúc cô ấy bệnh, anh chàng kia cũng không thấy xuất hiện, là cô ở cạnh chăm sóc cô ấy mà, là cô ngày ngày đến nấu cơm cho cô ấy, người cùng ăn cơm với cô ấy cũng là cô mà, vậy nhưng sao đi cùng cô ấy lại là người khác, sao bây giờ anh ta lại xuất hiện.

Cảm giác này là gì đây? Cảm giác ghen tị này...Jisoo biết đó là gì. Khi cô còn học đại học, cô từng trải qua nó, là lúc cô thầm mến cô bạn cùng lớp. Đúng vậy, chính là cảm giác này, đau đớn khi thấy người đó hạnh phúc bên người yêu, ghen tị vì bên cạnh cô ấy không phải mình. Cảm giác này, chính là yêu!

Không biết từ lúc nào, Jisoo đã luôn dõi theo Jennie , cô ấy ăn uống đầy đủ không, cô ấy có phải đang mệt không, cô ấy lại nhăn mày rồi, lại gặp chuyện gì áp lực sao? Tất cả những gì liên quan đến Jennie cô đều lưu ý, là bắt đầu từ khi nào vậy? Từ khi cô ấy bệnh, hay lúc cô ấy không chịu ăn uống đầy đủ? Hoặc cũng có thể là bắt đầu từ cái đêm định mệnh ấy...

Thấy sắc mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC