Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   
                                         
Jisoo lật người, theo thói quen ôm lấy người bên cạnh, nhưng tay Soo lại chỉ chạm đến khoảng trống bên cạnh, người trên giường, không biết đã rời đi từ lúc nào.   

                     
Jisoo giật mình tỉnh giấc, ngó nghiêng tìm kiếm Jennie. Xoay tới xoay lui, ngó ngược ngó xuôi, ánh mắt Jisoo lại vô ý chạm vào chiếc đồng hồ được đặt ngăn nắp trên bàn.    

                     
Giờ này đã là 10h rồi sao?!?   

                     
1 giây...   

                     
2 giây...   

                     
3 giây...   

                     
— Má ơi, trễ giờ rồi!   

                     
Jisoo cuống cuồng bật dậy. 15 phút để tắm rửa, vệ sinh cá nhân. May là quần áo của cô vẫn còn để ở nhà Jennie, không thì xong đời rồi. Tại sao Jennie lại không gọi cô dậy thế này?   

                     
Tất tả xuống nhà, gọi taxi, đến công ty, Soo xông thẳng lên văn phòng. Kim đồng hồ cũng vừa lúc chỉ đến con số 11.   

                     
Jisoo đi làm trễ! Trễ tận 4 tiếng! Soo chính thức bị trừ lương. Và cái người đặt bút kí vào cái quyết định trừ lương kia, chính là trưởng phòng Kim.   

                     
Jisoo cảm thấy không phục, Soo cảm thấy uất ức. Nếu Jennie gọi cô dậy, thì cô đã không trễ rồi. Cô phải đi hỏi cho ra lẽ mới được.   

                     
Và bằng một cái động lực từ trên trời rơi xuống nào đó, Jisoo đã xông vào phòng trưởng phòng Kim chỉ để "hỏi cho ra lẽ".   

                     
— Trưởng phòng!   

                     
Jennie đang làm việc, lúc Soo xông vào, dường như biết trước rằng Jisoo xông vào là vì mục đích gì, trưởng phòng Kim chỉ ngẩng đầu lên nhìn Soo một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.   

                     
Thấy Jennie không để ý đến mình, Jisoo lại càng cảm thấy uỷ khuất, Soo bước đến trước bàn làm việc của Jennie, bĩu môi lên tiếng:   

                     
— Sao sáng nay em không gọi chị ? Em rõ ràng biết là chị  sẽ bị muộn...   

                     
— Nhân viên Kim!   

                     
Jennie đột nhiên cắt ngang lời Jisoo đang nói, trưởng phòng Kim đặt tập tài liệu đang xem  dở xuống bàn, ngẩng lên nhìn Jisoo, tiếp tục nói:   

                     
— Tại sao tôi phải gọi cô dậy? Quan hệ của chúng ta là gì vậy? Tôi cho cô ở nhà mình là vì muốn cảm ơn cô đã giúp tôi. Nhưng tôi nghĩ chúng ta không thân thiết đến mức phải gọi cô dậy đi làm đâu.   

                     
— Không thân thiết mà cho người ta ngủ chung giường sao?_ Jisoo chỉ dám thì thầm đủ để bản thân nghe được. Mặc dù vẫn cảm thấy không phục trước hành động của Jennie, nhưng Jisoo nào có dám cãi. Bởi vì thành thật mà nói thì, Jennie nói đúng quá rồi còn gì, bây giờ cô và Jennie có là gì của nhau đâu. Mặc dù hôm qua Jisoo đã nói tất cả sự thật cho Jennie nghe, nhưng như Jennie nói đấy, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cô vì cô đã lừa dối cô ấy. Cho nên, những gì mà bây giờ Jisoo phải chịu, đều là xứng đáng. Soo không có và cũng không được quyền cãi lại bất cứ lời nào từ trưởng phòng Kim. Cho dù bây giờ Jennie có bắt Jisoo lên núi đao xuống biển lửa, thì Soo cũng phải cam tâm tình nguyện mà làm thôi.   

                     
— Vậy...chuyện hôm qua, cảnh sát đã điều tra ra chưa?_ Hoàn toàn cứng họng trước lập luận sắc bén của Jennie, Jisoo đành hỏi sang vấn đề khác.   

                                 
             
                   

— Nhân viên Kim không cần lo đâu. Đây là chuyện của tôi. Chút nữa nhân viên Kim chỉ cầm đến sở cảnh sát lấy xe điện của cô về là được rồi._ Jennie vẫn một bộ không muốn liên quan đến Jisoo mà hờ hững trả lời Soo.   
   

— Chị  không lo cho em thì lo cho ai._ Jisoo thỏ thẻ, giọng buồn thiu.   
   

Nghe những lời này, người con gái nào mà chẳng động lòng. Huống hồ, người nói ra những lời kia, lại là người mà Jennie trao trọn cả trái tim. Nhưng cho dù như thế, Jennie vẫn nghĩ rằng mình sẽ không dễ dàng tha thứ cho cái kẻ dám nói ra những lời tuyệt tình kia với cô đâu. Nhưng mà, nhìn tên đó thế này...tội nghiệp quá.   
   

— Ra ngoài đi._ Jennie đúng là cái đồ ngu ngốc mà, bây giờ cô thậm chí không thể nặng lời với tên đó được luôn. Lúc nào cũng buồn thiu rồi nói mấy lời quan tâm lo lắng cô thế này, Jennie làm sao mà chống cự nổi. Chỉ có thể lấy cớ đuổi tên đó ra ngoài. Thế nhưng khi nhìn Jisoo thui thủi rời khỏi phòng, Jennie lại cảm thấy những việc làm của mình hình như là sai rồi, cô đối xử với Jisoo như vậy, bản thân cô cũng cảm thấy rất đau. Đã nói trước là sẽ không bao giờ tha thứ, đã nói là phải hành hạ tên đó cho chết đi sống lại, nhưng...sao thế này, cô thật sự không nỡ, không nỡ nhìn tên đó buồn bã. Cô...nên làm thế nào đây?   
   

_____________________________   
   

— Jen.... trưởng phòng!   
   

Jisoo tình cờ gặp Jennie khi Soo đến sở cảnh sát nhận lại chiếc xe điện mình đã vứt của Lisa, còn trưởng phòng Kim thì đến để lấy lời khai.   
   

Jennie đang đứng trước sở cảnh sát để gọi taxi, vì xe của trưởng phòng Kim đã bị hỏng nặng, xe mới thì chưa mua được, nên bây giờ, Jennie di chuyển bằng taxi là chủ yếu.   
   

— Em lên đây đi, chị  đưa em về._ Jisoo vỗ lên yên sau xe, ra hiệu cho Jennie ngồi lên.   
   

— Không cần đâu._ Vẫn phong thái "lạnh lùng thụ" quen thuộc, Jennie ngay lập tức từ chối Jisoo.   
   

— Giờ này khó đón taxi lắm, em lên đi._ Jisoo kiên nhẫn năn nỉ Jennie.   
   

— ...   
   

Im lặng. Im lặng.   
   

— Xem  như chị  năn nỉ đó. Em lên đi.   
   

[ Jennie Kim! Không được, không được để cái mặt tội nghiệp đó lừa. Mày phải cứng rắn lên!]   
   

Jennie đang cố gắng kiềm chế để không mềm lòng trước Jisoo, nhưng với cái đà này...   
   

— Trưởng phòng..._ Jisoo nhẹ giọng, sau đó vươn tay kéo tay Jennie, nhẹ đong đưa.   
   

[ Không được Jennie Kim! Không được!]   
   

2 phút sau, Jennie đã ngồi sau xe Jisoo.   
   

(Mẹ ơi, tiền đồ là cái khỉ gì? Ăn được sao?)   
   

— Vì cô năn nỉ nên tôi mới miễn cưỡng mà lên xe. Đừng tưởng bở!   
   

— Chị  biết rồi.   
   

Soo ngốc thì ngồi phía trước, cười vui đến mức không ngậm được mồm.   
   

— Em đã ăn gì chưa? Chị  đưa đi ăn nha?_ Mấy ngày nay vì nhiều chuyện xảy ra, Jisoo không thể biết được liệu Jennie có ăn uống đầy đủ hay không, Soo sợ bệnh dạ dày của Jennie lại tái phát nên đã đề nghị trưởng phòng Kim cùng đi ăn.   
   

           
             
                   
— Tôi không đói.   

Jennie vẫn theo tiêu chí từ phũ đến phũ mà trả lời Jisoo. Nhưng lần này, trưởng phòng Kim có chút ngạc nhiên, bởi vì Jisoo không hề năn nỉ, cũng chẳng lằng nhằng như mọi khi, sau khi nghe Jennie trả lời, Jisoo chỉ chuyên tâm lái xe mà không nói thêm bất cứ lời nào nữa.   

[ Chẳng lẽ bị mình phũ riết rồi giận?]   

Jisoo rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau đó dừng xe trước một quán ăn nhỏ ven đường. Đến lúc này, trưởng phòng Kim mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải vì bị cô phũ mà giận, chỉ là tên đó đang tập trung tìm quán ăn mà thôi.   

Quán ăn khá đơn sơ, vài bộ bàn ghế, vài vị khách thong thả ăn tối, nhâm nhi vài cốc rượu, cùng căn bếp nghi ngút khói.   

Jisoo đi trước Jennie, Soo nhanh chóng dùng khăn giấy lau sạch ghế, sau đó đưa sang cho Jennie ngồi. Xong xuôi, Soo lại lấy từ túi xách của mình ra một chiếc khăn tay, rồi cẩn thận lau sạch muỗng đũa cho trưởng phòng Kim. Công việc chuẩn bị đã xong, Jisoo xoay người bắt đầu gọi món, tất cả đều là món Jennie thích, Soo còn cẩn thận dặn dò những lưu ý khi chế biến thức ăn, nào là phải làm chín một chút (vì Jennie không thích ăn sống) này, rồi thì đừng bỏ giá đỗ sống vào (vì Jennie ăn không được) này, cũng đừng quá cay vì trưởng phòng Kim không ăn được đồ cay này. Jisoo làm mọi việc vô cùng lưu loát, giống như những chuyện này, Soo đã làm qua rất nhiều lần rồi. Jennie cảm thấy mình lại xao động trước Jisoo rồi, dường như tất cả mọi thói quen của cô, tên đó đều thuộc lòng hết. Những thứ cô thích, những món cô ghét, bệnh khiết phích của cô.... tất cả, Jisoo nhớ chúng, giống như chúng là thói quen của chính tên đó vậy.    

— Nhân viên Kim, muốn uống một ly không?   

— Huh?   

_______________________________   

— Jendukie , đừng uống nữa.   

Jisoo cố ngăn Jennie tiếp tục rót rượu. Nhìn đống vỏ chai trên bàn, Jisoo thật sự đau đầu. Vừa nãy, không biết là nổi hứng gì mà Jennie lại hỏi cô "có muốn làm một ly" với cô ấy không. Một ly đâu không thấy, chỉ thấy Jennie nốc liên tục hết ly này đến ly nọ, hết chai này qua chai khác. Và chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy sẽ dừng lại cả.   

Mặc cho Jisoo ngăn cản, Jennie vẫn tiếp tục nốc rượu liên tục, điều đó khiến Jisoo lo lắng rượu sẽ ảnh hưởng đến dạ dày của cô ấy. Vội gọi người tính tiền, sau đó Jisoo vòng sang bên cạnh Jennie, đỡ lấy cô ấy.   

— Về thôi, chị  đưa em về.   

Bỏ cốc rượu đang uống dở trên tay Jennie xuống bàn, vươn tay định đỡ Jennie.    

Ngỡ rằng trưởng phòng Kim sẽ giống những cô nàng trong những bộ phim mà Jisoo thường xem , sẽ la hét làm loạn khi không được uống rượu. Nhưng trưởng phòng Kim vĩnh viễn chỉ là trưởng phòng Kim thôi, khi Jisoo tiến đến lấy cốc rượu từ tay mình, Jennie cũng chẳng hề lên tiếng phản đối. Nhưng ngược lại, khi Jisoo định đỡ mình ngồi dậy, Jennie lại gạt tay từ chối. Trưởng phòng Kim khó khăn tự mình đứng dậy, trong khi cả cơ thể thì liêu xiêu sắp ngã.   

— Chị  giúp chị._ Jisoo lại lần nữa vươn tay mặc cho mới vừa bị Jennie từ chối.   

— Không cần. Tôi tự đi được._ Bởi vì say, giọng nói của Jennie chẳng còn chút khí lực nào cả.   

           
             
                   
Xiêu xiêu vẹo vẹo rời khỏi quán ăn, Jisoo đi bên cạnh mà tim cứ thấp thỏm không yên, sợ rằng Jennie không cẩn thận mà ngã xuống, nhưng Soo lại tuyệt nhiên không dám tiến lên đỡ lấy, chỉ có thể lo lắng đi sát trưởng phòng Kim.   

— Em ở đây, chị  đi lấy xe rồi sẽ về ngay._ Jisoo vội vàng ra bãi đỗ xe, dùng tốc độ nhanh nhất lấy xe, rồi nhanh chóng quay trở về nơi Jennie đang đợi.   

Gió có vẻ đã làm Jennie thanh tỉnh đôi chút, khi Jisoo đến nơi, Jennie đã có thể tự mình bước lên xe và đội mũ bảo hiểm.   

Đợi khi Jennie đã ngồi lên xe, Jisoo với tay ra phía sau, nắm lấy tay Jennie vòng quanh eo mình. Không phải Jisoo muốn lợi dụng gì đâu, Soo chẳng qua là vì sợ Jennie không cẩn thận té ngã nên mới làm vậy. Thế nhưng, có vẻ trưởng phòng Kim lại không hiểu được nỗi lòng của Jisoo, khi Jisoo nắm lấy tay Jennie kéo lại, trưởng phòng Kim lại rút tay mình lại, nhất định không chịu ôm Jisoo, cho dù cả cơ thể đang không thể giữ thăng bằng.   

Một tia đau đớn xẹt qua khi Jennie cự tuyệt cái ôm, Jisoo nghĩ rằng, có lẽ lỗi lầm cô đã gây ra sẽ rất khó để Jennie có thể tha thứ cho cô.    

Thở dài, Jisoo chầm chậm cho xe di chuyển, chậm đến mức, người đang đi bộ, còn có thể vượt mặt Soo.   

Đột nhiên, Jisoo cảm nhận được Jennie đang tựa vào lưng mình. Sợ rằng trưởng phòng Kim ngủ quên, Jisoo không dám dừng xe ngay vì sợ Jennie sẽ ngã, Soo chỉ dám đánh tiếng hỏi thử:   

— Jendukie ơi, em ngủ hả?   

— Đã nói phải gọi là trưởng phòng mà.    

Giọng nói của Jennie, nhẹ bẫng, vô lực, giống như một chiếc lông có gai, cọ vào nơi sâu nhất nơi trái tim Jisoo, ngứa...nhưng không thể gãi, đau...nhưng chẳng thể xoa. Chỉ khi chiếc lông kia được rút ra, trái tim mới có thể chầm chậm hết đau. Nhưng tiếc rằng, chiếc lông kia đã cắm sâu đến tận xương tuỷ rồi, có muốn rút, cũng không rút được.   

— Chị  biết rồi, trưởng phòng._ Jisoo siết chặt tay lái, bất lực trả lời.   

— ...   

Im lặng. Jisoo tưởng chừng như Jennie sẽ cứ im lặng như thế cho đến khi về đến nhà, thế nhưng, giọng nói vô lực kia lại lần nữa vang lên:   

— Đồ khốn!   

Một câu mắng chửi, nhưng lại không giống mắng chửi lắm, bởi vì chẳng ai mắng chửi bằng cái giọng nghèn nghẹn cay đắng thế cả.   

— ...   

— Tôi bảo chị  làm gì là chị  cứ làm theo như thế sao?   

Jisoo lại thả chậm tốc độ, chậm rãi lên tiếng:   

— Chị  sẽ. Bởi vì....chị  quan tâm chị.   

Jisoo không dám nói tiếng yêu, bởi vì Soo cảm thấy, mình không có tư cách nói ra từ thiêng liêng ấy.   

— Nói dối!   

Jennie nhẹ giọng, cái giọng giống như đang trách móc kia khiến tim Jisoo khẽ nhói một cái.   

— Nếu như chị  quan tâm tôi, chị  đã chẳng nói ra những lời tàn nhẫn kia.   

Jisoo cảm nhận được chiếc áo sơ mi của mình dần thấm ướt, Jendukie của cô đang khóc, khóc vì cô đã tổn thương cô ấy, khóc vì cô đã phản bội lòng tin của cô ấy.   

— Tên xấu xa, sao chị  có thể khiến tôi đau lòng đến mức này chứ.   

Nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, nhưng tuyệt nhiên không hề có tiếng nấc nào cả. Nó giống như việc tuyến lệ không tự chủ được mà chảy xuống, còn chủ nhân thì đã thất vọng đến mức chẳng còn nức nở nổi.   

Jennie vòng tay ôm lấy Jisoo, nhưng Jisoo biết, đó không phải là ôm, tay Jennie đang bấu chặt eo Jisoo đến sinh đau, có lẽ Jennie đang để Jisoo cảm nhận nỗi đau mà bản thân đang chịu đựng.   

— Tôi đã nghĩ rằng chị  không yêu tôi nữa._ Lực đạo trên tay Jennie, theo những lời cô nói mà càng ngày càng nặng thêm.   

Jisoo khóc!   

Jisoo cuối cùng cũng rơi nước mắt. Không biết Jisoo khóc là vì bị Jennie bấu đến phát đau, hay khóc là bởi vì đau lòng. Chỉ biết rằng, Soo khóc.   

Mím chặt môi ngăn tiếng nấc phát ra, cũng không dám đưa tay lau nước mắt. Jisoo sợ Jennie nhìn thấy, nhìn thấy tên xấu xa như cô rơi nước mắt. Jennie đã từng đau đớn biết nhường nào khi Jihoon rời đi, rồi cô lại đến bên cô ấy, làm mọi cách để cô ấy yêu cô, để khi cô ấy đã yêu cô rồi, tên khốn như cô lại khiến cô ấy đau đớn gấp trăm lần khi cô ấy mất đi Jihoon. Jennie nghĩ rằng cô không yêu cô ấy nữa, cô ấy đau lòng, Jisoo đã chẳng hề ngờ được rằng tình yêu mà Jennie dành cho cô đã lớn đến mức có thể để cô tuỳ ý tổn thương cô ấy như thế này rồi.   

Trên con phố Seoul tấp nập ấy, chiếc xe điện cứ chầm chậm lăn bánh, hai người, cứ yên lặng bên nhau, lẳng lặng vượt qua con đường tưởng chừng như chẳng có điểm dừng kia...   

______________________________   

Jisoo đỡ Jennie vào phòng, cẩn thận đặt Jennie xuống giường. Trưởng phòng Kim đã ngủ rồi, nhưng khoé mắt kia, nước mắt lại chầm chậm lăn xuống.   

Jisoo nhìn thấy mà đau lòng. Soo vươn tay, lau đi vết nước mắt vẫn còn chưa khô. Đến cả khi ngủ mà Jendukie của cô vẫn khóc thế này, cô ấy ắt hẳn đã thất vọng và đau đớn nhiều lắm. Và cái người gây ra tất cả những chuyện kia, chính là Kim Jisoo cô đây.   

Tình yêu, vốn dĩ là chuyện của cả hai, trong mối quan hệ này, rõ ràng Jennie đã luôn hết mình vì tình yêu, còn Jisoo, lại hèn nhát trốn tránh, chẳng dám đương đầu với tình yêu kia. Jennie giận cô là đúng lắm, nhưng Jisoo thật sự không muốn Jennie vì mình mà đau lòng đến mức này đâu.   

— Jendukie ...bây giờ ngay đến cả lời xin lỗi, chị  cũng chẳng dám nói. Nhưng chị  sẽ cố hết sức, để sữa chữa sai lầm chị  đã gây ra.   

Nói rồi, Jisoo nhẹ cuối đầu, đặt một nụ hôn lên đuôi chân mày Jennie. Khi Jisoo rời ra, mới phát hiện Jennie không biết đã tỉnh giấc từ lúc nào, trưởng phòng Kim cứ tĩnh lặng nhìn Jisoo, nhìn rất lâu, như thể muốn khắc sâu hình bóng Jisoo vào tim mình vậy.   

— Hôn em đi!   

Thanh âm dịu dàng vang lên giữa không gian vô cùng tĩnh lặng. Jisoo nghe rất rõ ràng, Jennie bảo cô hôn cô ấy đi. Nhưng điều này, làm sao có thể...   

— Hôn chị!   

Âm giọng kia lại lần nữa vang lên, lần này, Jisoo không hề do dự, cũng chẳng muốn do dự, tổn thương cô ấy một lần là đủ rồi, xé nát trái tim cô ấy một lần là đủ rồi, Jisoo không nỡ, hay nói đúng hơn là không muốn khiến trái tim Jennie tan nát vì cô lần nữa. Soo cúi người, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Jennie, cùng cô ấy, chìm đắm trong thế giới của cả hai người.   

Chuyện ngày mai thì để ngày mai tính, chuyện đương đầu với khó khăn, Jisoo chắc chắn sẽ dũng cảm mà đương đầu. Jisoo không thể lần nữa phản bội lòng tin của Jennie, phản bội tình yêu của cô ấy dành cho cô.   

Jendukie ...lần này, chị  chắc chắn sẽ nắm tay em thật chặt. Hứa đấy!   

_________________  

           


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net