Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni thật yên lặng nhìn Kim Trí Tú đang tất bật chạy qua lại trong cửa hàng nội thất, chống cằm tự hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng lúc này: Tại sao mình lại cùng Kim Trí Tú đi mua giường? Mua giường? Là mua giường đấy!

Buổi sáng, cụ thể là khoảng mười một giờ, sau khi ăn hết bữa điểm tâm ấm áp mà Kim Trân Ni đã chuẩn bị, Kim Trí Tú lại quay về giường ngủ bù. Chỉ nhìn thấy Kim Trân Ni thôi cũng đã khiến lòng cô nhộn nhạo, huống chi còn ôm ngủ cả đêm, quả thật đó chính là thách thức cực hạn của con người. Khi thức dậy lần hai, tinh lực của Kim Trí Tú được hồi phục dồi dào, bắt đầu khoa chân múa tay lên mọi thứ có thể nhìn thấy trong phòng của Kim Trân Ni.

Đầu tiên là kéo thấp cổ áo trên người, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, sau đó là kéo làn váy từ đầu gối lên giữa đùi, cau mày, buồn bực nói: "Quần áo gì mà bảo thủ vậy? Kim Trân Ni, chị có chắc chị không phải là nữ tu không?"

Kim Trân Ni "Tôi sẽ lấy một bộ bikini cho cô, chỉ cần cô cứ vậy mà mặc ra ngoài."

Rồi khi Kim Trí Tú thấy được bức chân dung phóng đại trên tường. Người phụ nữ trong ảnh đi một đôi giày gót nhọn trên chân, nghiêng người lộ ra tấm lưng trần mịn màng gợi cảm đến mê hồn, chiếc váy lụa cùng mái tóc dài như những tấm vải voan mỏng bao quanh đường cong hoàn mỹ trên người, đang tung bay trên không tựa như làn gió. Dù chỉ với hai màu sắc đen trắng đơn điệu, nhưng lại khiến khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm của người con gái đó thêm nổi bật. Nếu như tạp chí nào nhìn thấy tấm hình này, chắc chắn sẽ điên cuồng cướp lấy đặt lên trang bìa, thế mà bạn Kim Trí Tú của chúng ta thì lại hệt như bị động kinh, ngón tay chỉ vào tấm ảnh không ngừng run lên, hét ra những tiếng chói tai: "Kim Trân Ni, bức ảnh đen trắng này của chị không đem lồng khung thật là lãng phí. Đây chính là di ảnh còn gì nữa!"

Kim Trân Ni: "Vậy phiền cô
năm mươi năm sau giúp tôi
treo lên linh đường, điều kiện
trước hết là cô phải sống lâu hơn tôi. Nếu cô bất hạnh đi trước, tôi hoàn toàn không ngại treo lên linh đường giúp cô một tấm ảnh chụp mặt đầy nếp nhăn đang tươi cười hiền lành"

Sau đó, Kim Trí Tú dùng thái độ chuyên nghiệp của mình bắt đầu đánh giá phê bình mọi thứ xung quanh, từ màu sắc của vải rèm cửa cho đến độ mềm mại của chăn nhung, cuối cùng chuyển ánh mắt về phía giường, lập tức nêu ý kiến.

Kim Trân Ni khi nhìn thấy tấm drap trải giường với những nếp nhãn hỗn độn chưa kịp sửa sang ấy thì chợt nhớ lại cảnh tượng làm người ta đỏ mặt tối qua.

"Chúng ta mua giường đi." Kim Trí Tú đề nghị.

Kim Trân Ni với tâm trí vẫn còn trong cõi thần tiên, mơ màng đáp: "Ừ." Cho đến tận khi ra khỏi cửa, Kim Trân Ni mới sực tỉnh hỏi: "Vì sao phải mua giường?"

Biểu tình của Kim Trí Tú như nói, cô đang hỏi một vấn đề ngu ngốc biết bao: "Chị không thấy hai người cùng nằm trên một chiếc giường đơn quá chật chội à?"

Kim Trân Ni không ngại tiếp tục bị thỉnh giáo: "Chính là tại sao lại phải hai người?"

"Bởi vì kể từ hôm nay, em sẽ chuyển qua ở chung với chị." Kim Trí Tú khi nói lời này thật tự nhiên như nói, thời tiết hôm nay có nắng, từ sáng đến chiều không mưa.

Kim Trân Ni bị từ ở chung làm cho nghẹn họng, nghẹn mãi cho đến khi tới tận cửa hàng, nên không thể tiếp tục hỏi được câu: "Cô dựa vào cái gì đòi ở chung với tôi? Ai đồng ý cho cô ở chung?"

                        ***

"Nè chị, chiếc giường này có bền chắc không?" Kim Trí Tú ngồi trên một chiếc giường đôi được trang trí bởi những sợi dây màu xám trắng, hỏi cô gái bán hàng xinh đẹp đang đứng bên cạnh.

Rõ ràng đây chỉ là một câu hỏi đơn giản, thế nhưng Kim Trân Ni lại nghe ra hương vị sắc tình. Đột nhiên phát hiện, chỉ cần ở bên cạnh Kim Trí Tú, cô sẽ luôn hướng suy nghĩ đến phương diện sâu xa kia.

Cô gái bán hàng xinh đẹp còn chưa kịp trả lời, Kim Trí Tú lại hỏi: "Nếu làm một vài động tác kịch liệt trên đó sẽ không sập chứ?"

Kim Trân Ni: "..." Hóa ra không phải do cô nghĩ nhiều. Vội vàng lấy kính râm ra đeo vào, ưu nhã giả bộ thành người đi đường.

Cô gái bán hàng xinh đẹp cuối cùng vẫn là người từng trải, mang theo nụ cười chuyên nghiệp kiên nhẫn giới thiệu cho Kim Trí Tú: "Giường của chúng tôi tất cả đều là hàng nhập khẩu, được chế tạo và lắp ráp tại Châu Âu, chất lượng cùng độ bền chắc hoàn toàn không có vấn đề. Nếu quý khách cảm thấy chưa đủ độ đàn hồi, thì tôi có thể giới thiệu cho quý khách dùng loại nệm bên này. Mặt ngoài là sợi dệt có tính đàn hồi rất cao, bên trong còn có thêm hợp kim nhôm, hợp kim thái, cùng các loại hợp kim khác, nên vừa mềm mại vừa đàn hồi, còn có tác dụng phòng hộ."

Kim Trân Ni thật muốn xông
tới, cầm lấy cổ áo của cô gái
bán hàng ngắt lời: "Em gái à, em gái có chắc là đang bán nệm, chứ không phải áo chống đạn không?"

Nhưng ngược lại Kim Trí Tú rất hài lòng, gật đầu: "Như vậy tôi an tâm, chị không biết chứ vị kia nhà tôi có ham mê rất đặc thù. Người đó thích ở trên giường làm vài loại động tác khó."

Mặt cô bán hàng xinh đẹp bắt đầu đỏ lên.

"Một khi không làm đúng, thì liền tra tấn tôi."

Mặt cô bán hàng từ đỏ chuyển sang trắng.

"Biến thái đến mức khiến người khác giận sôi máu."

Cô gái bán hàng bắt đầu thở khó khăn, có dấu hiệu như có thể trút hơi thở cuối cùng rồi 'ra đi' bất cứ lúc nào. Kim Trí Tú còn định nói nữa, nhưng cảm thấy trạng thái của cô gái bán hàng có chút bất thường, vội vàng quan tâm hỏi: "Chị làm sao vậy?”

Mặt cô gái bán hàng xinh đẹp đã trở nên đỏ bừng, trước kia cũng có một ông chú đáng khinh đến mua giường hát điệu này cho cô nghe, nhưng một cô gái lại nói trắng ra như thế vẫn là lần đầu tiên cô gặp. Nhưng theo nguyên tắc, khách hàng luôn là Thượng đế, sau khi nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu ca ngợi: "Người yêu của quý khách chắc chắn vô cùng mạnh!"

Kim Trí Tú cười nói: "Vị kia nhà tôi yếu lắm. Đúng rồi, chị ấy cũng ở đây nè!"

Kim Trân Ni lắng tai nghe cả hai nói chuyện, đã thầm muốn đào một cái hang chôn mình, không thì cũng khoét một lỗ trên tường rồi nhảy xuống năm tầng lầu. Nếu ngã chết thì thôi, không chết mà ngã thành biến dạng, hay liệt hơn nửa người thì xong luôn. Làm như vậy thật không lý trí, liền thay đổi ý định, chuẩn bị trộm rời đi. Còn chưa kịp xoay người đã nghe thấy Kim Trí Tú nói "Chị ấy cũng ở đây nè!" rồi bị cô không nể nang chỉ tay vào, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh cứng.

Ngoài cô gái bán hàng, còn có mấy người khách khác trong tiệm cũng theo hướng ngón tay Kim Trí Tú chỉ, nhìn về phía Kim Trân Ni. Biểu cảm đều cực kỳ giống nhau, đầu tiên là tò mò sau đó chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành không thể tin. Hả, là con gái? Tại sao lại có kiểu ham muốn đến cỡ đó chứ?

Kim Trân Ni lại có xúc động muốn chết, có điều trước khi chết, nhất định cô phải bóp chết Kim Trí Tú.

Ngay trước khi Kim Trân Ni động thủ, Kim Trí Tú đứng dậy, đi đến trước mặt ôm vai cô nói: "Trân Ni, em đã nói với chị biết bao nhiêu lần rồi. Đây là giường, không phải thảm bật. Nhảy nhảy nhót nhót thì được, nhưng nếu chị muốn quay người lộn mèo 360 độ thì không được đâu."

Kim Trân Ni mặt đầy vạch đen. Vừa rồi còn cho rằng miệng cô ta đầy thuốc nổ đang bịa đặt phỉ báng cô, hóa ra là nói chuyện này.

Nghiêm túc mà nói, Kim Trí Tú là học trò đầu tiên, đồng thời cũng là học trò cuối cùng của Kim Trân Ni. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, nhất định cô sẽ không nhận làm gia sư cho Kim Trí Tú. Đây là chuyện duy nhất mà cô vô cùng hối hận suốt bao nhiêu năm từng sống. Nếu trên đời này có thuốc hối hận, cô sẽ uống không chút do dự, dù trong thuốc ấy có chứa cả thạch tín.

Vào cuối năm hai đại học, cô và Hứa Minh Huy chia tay, chính xác mà nói, cô bị Hứa Minh Huy đá. Cô gạt mẹ nói rằng, bởi vì bà chia rẽ đôi uyên ương, mới dẫn đến kết quả chia lìa, cho nên đến tận bây giờ, mẹ cô vẫn luôn cảm thấy áy náy chuyện này.

Thất tình làm cho cô trở nên hậm hực. Sau khi kết thúc học kỳ, cô chẳng muốn trở về Bắc Kinh, vì sợ nếu không cẩn thận lại gặp Hứa Minh Huy ở trên đường đang tình chàng ý thiếp với người yêu mới, cô sợ sẽ không nhịn được mà lao tới đâm gã một dao, sau đó bị cảnh sát bắt vào ngục, phải trải qua cuộc sống thê lương sau song sắt; do đó, cô quyết định ở lại trường đại học Nam Kinh. Nghỉ hè tuy ngắn ngủi, nhưng rất buồn chán với một người thất tình, mỗi giây mỗi phút cũng là dày vò. Vì thế, cô lên mạng tìm đại một công việc gia sư giết thời gian.

Điều kiện mà Kim Nhã đặt ra, chỉ cần làm cho con gái tôi vào được đại học, cho dù có là đại học hạng hai, tôi cũng sẽ trả số thù lao kếch xù; tuy nhiên, nếu con gái tôi thi rớt, thật xin lỗi, tôi sẽ không trả một xu. Điều kiện như vậy khiến rất nhiều người động tâm, nhưng cũng rất nhiều người quay đầu trở ra, bởi vì câu bổ sung cuối cùng: Con gái tôi là một người có tính tình cực kỳ tệ, thành tích cũng kém đến không thể tưởng tượng, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng. Kim Trân Ni không hề nghĩ ngợi liền đồng ý. Sau này Kim Trí Tú từng hỏi cô, "Vì sao phải đồng ý với một điều kiện hà khắc đến vậy? Nếu em không thi đậu, chẳng phải là làm không công sao?" Kim Trân Ni hiên ngang lẫm liệt giải thích, "Vì cảm thương cho tấm lòng của bố mẹ. Lúc ấy tôi chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là phải giúp người mẹ từ ái cứu vớt đứa con gái lạc lối của bà!" Mà thực tế, đúng là một xu thù lao Kim Trân Ni cũng không nhận được, bởi vì cô không đợi được đến lúc Kim Trí Tú cá chép vượt long môn, chính mình đã cuốn gói bỏ chạy.

Mặc dù gia đình Kim Trân Ni không phải đại phú đại quý, nhưng cũng chẳng phải bần hàn. Bố cô làm trong chính phủ, tuy không làm quan chức lớn, nhưng lại vô cùng có duyên với chức phó, đi từ phó khoa, phó phòng, đến bây giờ là phó cục. Kim Trân Ni thường cười ông. Xem ra cả đời bố chỉ có thể làm người dựa bên thái tử. Còn mẹ cô thì theo nghiệp buôn bán, từ một cửa hàng bán quần áo nhỏ 20 mét vuông lúc đầu, kinh doanh đến bây giờ đã mở được ba chi nhánh, trong đó còn có một cái ở ngay trung tâm Tây Đan. Kỳ thật gia đình như vậy ở nơi coi trọng vật chất như thủ đô, nhiều nhất chỉ được xem là gia đình tiểu tư sản, nhưng ít nhất Kim Trân Ni không cần giống như những học sinh nghèo khác, phải đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí hay kiếm tiền sinh hoạt cá nhân. Làm gia sư chẳng qua chỉ là cách để cô phân tán tư tưởng, giải quyết nỗi buồn trong lòng.

Chính vì thế, sau khi nhận lời, Kim Trân Ni dọn đến ở trong nhà Kim Trí Tú, còn Kim Nhã ngay hôm sau liền đi công tác, để lại Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú bắt đầu cuộc sống chính thức ở chung.

Và sự kiện bật giường Kim Trí Tú nói đến chính là một khúc nhạc dạo đầu nho nhỏ trong cuộc sống ở chung của hai cô.

Nghe có phần hơi giống tiểu thuyết ngôn tình sến súa hay phim truyền hình tám giờ mỗi tối; lúc mới đầu, cô nhóc hư hỏng Kim Trí Tú vốn chẳng hề nể nang cô gia sư Kim Trân Ni. Hành động của Kim Trí Tú còn tồi tệ hơn rất nhiều so với lời tả của Kim Nhã, đủ loại trò chơi khăm trẻ con khiến cô phải dở khóc dở cười. Mạnh bạo thì, nếu không xối cô cả thân ướt nhẹp, cũng là hại cô ngã chồng bốn chân lên trời. Lịch sự thì, nếu không trộm bỏ ếch vào túi xách của cô, cũng là bỏ mấy con côn trùng nào đó vào (mà cô hoàn toàn không thể nghĩ ra được, rốt cuộc Kim Trí Tú đào ở đâu ra mấy loài động vật gần kề bên bờ tuyệt chủng như ếch hay bò sát thế này). Để rồi khi cô lục tìm chìa khóa, đột nhiên sờ phải một vật gì đó mềm mềm, ghê tởm tới nỗi khiến cô một tuần cũng chẳng dám ăn gì với cơm. Hoặc là động chân động tay trên quần áo cô, quần dài biến thành quần đùi, quần đùi biến thành váy ngắn. Lấy chỉ số thông minh của cô đương nhiên chẳng dại dột gì đi đối nghịch với Kim Trí Tú, hay dùng cách y hệt đó để đáp trả lại nhóc con đáng ghét. Kim Trân Ni chỉ có thể mỗi đêm trở về phòng ngủ, vẽ một bức tranh Kim Trí Tú, rồi ghim lên tường đóng đinh giải hận.

Cũng bắt đầu từ đó, Kim Trân Ni dưỡng thành một thói quen, đó là phát điên trên giường. Cô thực sự bị Kim Trí Tú bức đến điên. Người ta thường bảo, dù cẩn thận đến mấy cũng sẽ sai sót, nên rất không khéo vào một lần cô đang phát điên, đã quên khóa cửa phòng. Lại càng không khéo chính là, hôm đó Kim Trí Tú lại phá lệ đến tìm cô hỏi bài, vì thế liền thấy được một màn biểu diễn bật giường điên cuồng. Lật mình trước, đảo mình sau, còn có cả nhảy vọt lên không, dáng vẻ không hề thua kém đội thể thao nước nhà, làm Kim Trí Tú xem đến trợn mắt há mồm. Cho đến tận khi Kim Trân Ni thách thức một động tác khó, lộn mèo nghiêng người một cú trên không, chẳng may giẫm hụt một bước, cả người ngã xuống giường, còn lăn tới bên chân Kim Trí Tú. Lúc ấy Kim Trân Ni ngã đến đầu hoa mắt choáng, vươn tay nắm lung tung, cuối cùng lỡ kéo tuột quần ngủ của Kim Trí Tú xuống, rồi ngẩng đầu theo ý thức, liền thấy ngay trước mắt là một chiếc quần lót thiếu nữ màu hồng.

Kim Trí Tú xanh mặt hỏi: "Chị đang động dục à?"

Kim Trân Ni: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net