Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni che mắt lại không đành lòng nhìn.

Khi Kim Trí Tú say ngã trong phòng VIP, Kim Trân Ni chỉ nhìn đúng ba giây rồi chẳng chút do dự kêu phục vụ lên. Cô tự nhận mình không có khả năng mang Kim Trí Tú xuống phía dưới. Nhưng khi ba chàng trai bước vào có khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao thẳng, mà cô hoài nghi đó là phục vụ nam do khách sạn đặc biệt bố trí cho khách, thì lập tức thay đổi ý định, yêu cầu đổi thành nữ phục vụ, rồi sau khi nhìn thấy những nữ phục vụ có khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, dáng vẻ cao gầy, Kim Trân Ni lại lần nữa thay đổi. Nghiêng đầu, suy nghĩ tới một phương pháp tương đối an toàn. Xin hỏi, nơi này có bà cô nào lớn tuổi một chút, sức khỏe dồi dào một chút không?

Nhóm nam nữ phục vụ trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau tự hỏi, chỉ đưa một người uống say xuống lầu thôi mà, vì sao phải tìm phụ nữ lớn tuổi với sức khỏe tốt chứ? Đồng loạt lắc đầu, Không có.

Kim Trân Ni có chút buồn bực, vừa định nhẫn tâm đẩy Kim Trí Tú vào trong hang sói, thì một nữ phục vụ rụt rè hỏi, Dì dọn vệ sinh được không? Ở đây có dì Trương khiêng một thùng nước lớn lên năm tầng lầu mà không thở dốc. Hai mắt Kim Trân Ni lập tức tỏa sáng. Đúng là người đó!

Vì vậy sau khi dì Trương đến, nhìn thấy Kim Trí Tú đã say đến bất tỉnh nhân sự, không nói gì liền vác lên vai (...), rồi chỉ nói một câu: "Chà, con bé này nặng đấy."

Kim Trí Tú bị coi như bao tải vác đi, Kim Trân Ni làm sao còn để ý đến hình tượng, mỗi tay xách một cái túi, bước đi trên giày cao gót, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo sau dì Trương. Khi vào thì kiêu ngạo như công chúa, khi ra thì chật vật như hầu gái (...).
Tới gara, ngay lúc dì Trương chuẩn bị buông Kim Trí Tú xuống, liền thốt ra một câu nghi vấn. "Tay cô đang sờ ở đâu đấy?" Nếu nghe kỹ, còn nghe thấy được trong giọng nói có chút ngượng ngùng (...).

Kim Trân Ni nghe thấy liền ngẩng đầu, lập tức tự khen bản thân đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt. Lúc này hoàn toàn không có chút vị chua nào trong lòng cô, thực sự không hề có. Bàn tay tự do của Kim Trí Tú sau một hồi lung tung quờ quạng, cuối cùng tìm được một điểm tựa đó là lập tức đặt trên bộ ngực đẫy đà của dì dọn vệ sinh (...), ý muốn bảo duy trì tư thế lúc này của cô — tư thế được vác trên vai hệt như bao tải. Có lẽ cô cảm thấy tư thế như vậy thoải mái hơn so với đứng trên mặt đất, hoặc là do bị khiêng xóc cả một đoạn đường cảm tưởng như đang cưỡi ngựa, nên làm vậy chỉ vì đề phòng ngã khỏi ngựa.

"Cái cô kia, cháu che mắt làm gì, mau đến lấy con bé này xuống đi."

Kim Trân Ni lập tức cảm thán dì Trương dùng từ quá chuẩn xác, không phải đỡ xuống, không phải cõng đi, cũng không phải ôm xuống, mà trực tiếp dùng chữ lấy xuống, quả thật bà đã coi Kim Trí Tú trở thành bao tải. Cô bước tới, việc làm trước tiên là rời bàn tay đang ăn đậu hủ của Kim Trí Tú, mặc dù đó là tào phở, nhưng cũng là một loại đậu hủ, rồi vỗ mặt cô: "Kim Trí Tú, tỉnh lại mau."

Sau khi bị tát vài chục cái, cuối cùng Kim Trí Tú mới mở mắt, con ngươi loạn đảo, mất một lúc lâu sau mới tìm thấy được tiêu điểm, rồi khi nhìn thấy người trước mắt thì lập tức sung sướng kêu lên: "Kim Trân Ni!" Sau đó bám lấy cổ Kim Trân Ni, nhào lên. Đáng tiếc cô không biết tình cảnh lúc này của mình, nếu không chắc chắn sẽ không nhào tới. Vì vậy hậu quả là cả ba người cùng té ngã trên mặt đất, hỗn loạn nằm đè lên nhau (...).

Lúc dì Trương rời đi nhìn còn chật vật hơn cả khi Kim Trân Ni đi ra từ trong khách sạn, ngay cả tiền bo cũng chưa lấy đã bụm mặt chạy đi (...). Động tác bụm mặt đó làm Kim Trân Ni vẫn đang nằm trên mặt đất thấy vô cùng chán chường. Đúng là nếu cô thấy một cô gái hôn một cô gái khác ở nơi công cộng, chắc cô cũng sẽ che mặt trốn đi. Kim Trí Tú đang nằm trên người gặm cổ cô.

Kim Trân Ni vừa đảo mắt cảm khái "con gái uống say thật đáng sợ", mà không biết mấy ngày trước khi cô uống say cũng phóng đãng chẳng thua kém Kim Trí Tú lúc này, vừa nghĩ làm sao giải quyết vấn đề trước mắt. Không hề nói quá, nhưng nếu thật cứ tùy ý để Kim Trí Tú tiếp tục, không loại trừ khả năng Kim Trí Tú có thể ở ngay trên nền xi măng gara lập tức "muốn" cô, thậm chí tay của Kim Trí Tú đã trượt vào trong váy.

Kim Trân Ni dùng hết sức lực đẩy Kim Trí Tú ra, rồi lấy chìa khóa trong túi xách của Kim Trí Tú mở cửa chiếc BMW màu xanh ngọc, không quên mắng một câu, "Kim Trí Tú, cô đúng là kẻ phá tiền." tiếp tục dùng toàn bộ sức mạnh đặt Kim Trí Tú lên băng ghế sau, rồi mới chống tay lên eo to mồm thở phì phò. Nếu chụp được hình ảnh Kim Trân Ni lúc này, sau đó gửi cho những người từng thầm mến cô thì không biết sẽ có bao nhiêu trái tim thủy tinh tan vỡ, thực sự sẽ rơi xuống đất nát tan.

Có lẽ người trong xe vì bị cứng rắn nhét vào, nên ngủ không được thoải mái. Sau khi thay đổi rất nhiều tư thế, mới tìm được một thế thoải mái nhất để nằm, còn phát ra một tiếng Ưm~ mất hồn, khiến người đứng ngoài cửa xe nhìn thấy tất cả việc đó không nhịn được nuốt xuống ngụm nước miếng, thực sự làm cô cảm thấy máu nóng đang bốc lên đầu.

Kim Trí Tú, em đúng là yêu nghiệt, chắc chắn là em cố ý!Năm năm trước, bởi vì tên oắt con này vẫn còn là vị thành niên, nên Kim Trân Ni không thể bất chấp tất cả xuống tay được, cũng vì thế mà xém chút bức ra nội thương. Năm năm sau, tên oắt con chẳng những trưởng thành, mà còn trở thành một người phụ nữ rất quyến rũ, đương nhiên càng hấp dẫn cô hơn gấp đôi. Kim Trân Ni không phải không thừa nhận, người con gái trước mắt này khiến cô có xúc động muốn phạm tội, vì vậy hàng loạt những từ ngữ tà ác đáng khinh như "cưỡng bức", "xe chấn", "tiền dâm hậu sát" (...) dần dần xuất hiện trong đầu.

Trong khi Kim Trân Ni còn đang do dự về cách thực hiện âm mưu, di động của Kim Trí Tú chợt vang lên. Vừa nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, toàn bộ dục vọng của cô lập tức tan biến. Dù không muốn nghe nhưng người gọi đến lại phi thường cố chấp, không ngại gọi tới rất nhiều lần.

Kim Trân Ni đành phải ấn nút nhận, nói: "A lô."

"Chào cô." Giọng nói của người đầu dây bên kia không hề có chút kinh ngạc, giống như đã sớm đoán ra.

Kim Trân Ni nói: "Dì đừng hiểu lầm. Bọn con chỉ là đi bàn chuyện làm ăn. Con gái dì uống rượu say, nếu tiện hy vọng dì có thể đến đây mang cô ấy về."

"Ok." Không nói nhiều thêm một từ, đầu dây bên kia lập tức cúp máy.

Quả thực muốn ném thật mạnh điện thoại xuống đất, rồi đạp lên hai cước mắng một câu: "Đi chết đi!" Như vậy mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng. Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng. Nếu Kim Nhã Nhã thực sự đứng trước mặt, cô nào có can đảm đó. Cô luôn là bại tướng dưới tay Kim Nhã.

Đi ra phía sau xe, Kim Trân Ni sửa sang lại quần áo Kim Trí Tú cho gọn gàng. Dù có là mẹ của Kim Trí Tú, cô cũng không hy vọng bà nhìn thấy Kim Trí Tú thế này. Hôn lên khóe miệng Kim Trí Tú một cái, mở điều hòa trong xe lên, đóng cửa lại, tựa trên cửa xe chờ. Khi nghe được giọng của Kim Nhã trong điện thoại, không biết sao lại khiến cô nhớ lại lời hứa trước đây với Kim Nhã. Một lần nữa sắp xếp lại mối quan hệ của cô cùng Kim Trí Tú nhưng chỉ được một chút, đã lại bị rối loạn trong cảm giác không ngừng quan tâm, rồi lắc đầu. Không thèm nghĩ về chuyện đáng ghét đó nữa, đi đến đâu tính đến đó đi! Lấy điện thoại gọi về nhà, là chị hai nghe máy. Kim Vân nói bố mẹ đi ăn cùng gia đình Lộc Minh chưa về. Kim Trân Ni nói, đêm nay muốn về nhà ngủ.

Kim Vân đồng ý.

Cúp điện thoại cũng là lúc Kim Nhã tới. Cùng bước từ trong xe ra còn có Diệp Mạn Điệp.

Kim Trân Ni từng hỏi Kim Nhã: "Sao trong thời gian ngắn vậy, ngài biết Kim Trí Tú đang ở cạnh tôi?"

Kim Nhã đáp: "Là Diệp Mạn Điệp nói cho ta biết."

Tuy Kim Nhã không hề đề cập về quan hệ của hai mẹ con bà với Diệp Mạn Điệp, nhưng cũng đoán được chắc chắn là chỗ thân quen. Vì vậy, Kim Trân Ni không cảm thấy quá kinh ngạc khi Diệp Mạn Điệp cũng theo Kim Nhã đến đây.

"Dì, tổng giám đốc Diệp." Kim Trân Ni chào hỏi.

Kim Nhã chẳng buồn liếc mắt về phía cô, mà chỉ "Ừ." một tiếng rồi đi qua xem Kim Trí Tú.

Diệp Mạn Điệp nhìn Kim Trân Ni, mỉm cười: "Chào trưởng phòng Kim." Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ngoài công ty.

Kim Trân Ni nói: "Đại lý phân phối của Bảo Lợi đã đàm phán xong. Điều kiện đưa ra thấp hơn dự đoán của chúng ta một chút."

Diệp Mạn Điệp thỏa mãn gật đầu, sau đó nói: "Ở bên ngoài cũng đừng nói chuyện công, chi tiết cụ thể ngày mai về công ty rồi nói."

"Kỳ thật hợp đồng này là do giám đốc Kim đàm phán được. Giám đốc Kim sẽ làm một bản report gửi đến cho cô." Kim Trân Ni do dự một chút, nói, "Tổng giám đốc Diệp, tôi xin nghỉ vài ngày liệu có được không?"

"Lý do?"

"Một ít chuyện riêng."

Diệp Mạn Điệp chăm chú nhìn Kim Trân Ni một lát, rồi mới nói: "Được, tôi cũng không hy vọng nhân viên của mình đưa cảm xúc cá nhân vào trong công việc. Khi nào cô sắp xếp ổn thỏa thì hẳn đi làm."

Kim Trân Ni cầm lấy túi xách của mình trong xe, nói với hai người: "Vậy tôi về trước."

"Để ta đưa cô về." Giọng của Kim Nhã thổi tới.

Kim Trân Ni cứ tưởng Kim Nhã quyết tâm coi cô như không khí, không ngờ lại nói câu này, nên cười nói: "Không cần, tôi tự lái xe về là được."

Kim Nhã đã ngồi lên chiếc Audi bà vừa lái tới, dùng giọng điệu không chút thương lượng nói với Kim Trân Ni: "Lên xe." sau đó quay sang nói với Diệp Mạn Điệp, "Cô đưa A Tú về." dừng một chút, "Đưa về nhà."

Diệp Mạn Điệp đồng ý, rồi lái chiếc BMW có Kim Trí Tú chạy ngang trước mặt Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi lên xe Kim Nhã. Nói thật cô có chút sợ Kim Nhã sẽ chở cô đến một nơi xa lạ nào đó, rồi ném cô xuống, sau đó tuyệt tình mà đi. Cô thực sự không biết vì sao Kim Nhã lại tự dưng tốt bụng đưa cô về nhà, trừ phi bà đang có ý nào đó.

Dọc đường đi Kim Nhã luôn trầm mặc, còn Kim Trân Ni thì đứng ngồi không yên, nhưng nghĩ lại cô chẳng làm việc gì trái lương tâm, sao phải sợ quỷ tới gõ cửa, vì thế lấy lại bình tĩnh. Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, cô cũng chưa chiếm tiện nghi Kim Trí Tú, còn có gì khiến cô đuối lý đây? Nghĩ vậy, lưng lập tức thẳng.

Xe cứ như vậy chạy một hồi lâu, Kim Nhã mới nói: "Ta đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô với A Tú."

Kim Trân Ni nhíu mày: "Cho nên đây?"

"Chuyện này có chút khó khăn." Kim Nhã đỡ trán một chút.

"Sau đó thì sao?" Kim Trân Ni vẫn giả ngu giả ngốc.

Kim Nhã thở dài: "Nếu ta có biện pháp giải quyết thì cũng không cần phải phiền như vậy."

Kim Trân Ni làm như chuyện vừa nói chẳng hề liên quan đến mình, vô cùng chân thành nói: "Nhìn ngài khó xử như vậy, tôi cũng thấy lo lắng giùm ngài."

Hai người cùng rơi vào ưu sầu.

Ngay lúc Kim Trân Ni xuống xe, Kim Nhã đột nhiên nói: "Trong hai đứa, nếu cô là người kết hôn trước thì tốt rồi. Vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết."

"Đó cũng là một chủ ý không tệ." Kim Trân Ni cười nói, "Tôi sẽ suy nghĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net