Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn đồng ý với với Kim Trí Tú, mỗi tuần sẽ trở về bổ túc bài học cho cô một lần, nhưng bởi vì mới khai giảng nên bài tập đặc biệt nhiều, cứ vậy mà bận rộn nguyên cả tháng và Kim Trân Ni quên hẳn chuyện đã hứa. Thẳng đến một ngày khi đang ở trong phòng học vẽ, bỗng có người gọi mình: "Kim Trân Ni, em gái cậu đến tìm."

Kim Trân Ni âm thầm buồn bực, cô chỉ có hai chị gái, từ khi nào lại mọc ra em gái đây? Sau đó liền nhìn thấy Kim Trí Tú đang mỉm cười, đứng bên cửa phòng học, trên người mặc áo khoác có mũ màu trắng, quần jean bạc, tóc dài cột cao trên đỉnh đầu, trên vai còn đeo một chiếc balo màu xanh rất lớn. Tươi mát và đầy thanh xuân, đây là những từ đầu tiên hiện lên trong đầu Kim Trân Ni khi thấy Kim Trí Tú.

Trong phòng học có mấy nam sinh viên quan hệ không tệ với Kim Trân Ni, chẳng kịp buông bút trên tay, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến tụ tập xung quanh Kim Trân Ni, vẻ mặt cười dâm đãng hỏi cô, em gái xinh xắn này của cô tên gọi là gì, bao nhiêu tuổi, đã có bạn trai chưa, bọn họ có cơ hội không.

Kim Trân Ni dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ quét quanh một lượt, sau đó chọt chọt lên trán bọn họ nói: "Cậu, có bạn gái rồi còn đi theo hỏi nhiều thế làm gì? Cậu, chiều cao còn thấp hơn cả con bé, không thấy tự ti sao? Cậu, cái mặt già như vậy, không sợ sẽ hù con bé à? Phiền các cậu lau ngay nước miếng, có biết cái gì gọi là trâu già không gặm cỏ non không? Con bé còn vị thành niên."

Sau một hồi quở trách, tâm tình Kim Trân Ni tốt lên rất nhiều. Thu dọn sách vở trên bàn đi ra phía cửa, để mặc mấy nam sinh viên kia đưa mắt nhìn nhau, đồng tâm cùng nhận định. Chỉ vì cùng lớp hơn hai năm mà chẳng theo đuổi cậu ấy nên mới bị dè bỉu xỉa xói độc ác như vậy. Con gái lúc ghen tị thật đáng sợ.

"Sao em lại tới đây?" Kim Trân Ni đi đến bên Kim Trí Tú hỏi.

Kim Trí Tú nhận lấy chồng sách vở trên tay cô, ôm vào trong ngực, cùng sóng vai bước đi: "Chị không đi tìm em nên em đành phải tới tìm chị thôi."

Kim Trân Ni xin lỗi bởi vì gần đây cô quá bận, rồi lại hỏi: "Làm sao em biết lớp của tôi? Hình như tôi chưa từng nói cho em biết."

Kim Trí Tú nhún vai: "Lúc em tới cửa trường học, hỏi đại một sinh viên, sau đó anh ta đưa em đi tìm chị, không ngờ ở trường chị nổi danh như vậy đấy, hoa khôi."

Rõ ràng đó là lời khen tặng nhưng Kim Trân Ni lại nghe thành hai chữ chê cười, nghiêng đầu liếc Kim Trí Tú: "Vô sự không đến điện Tam Bảo. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Cô không cho rằng bởi vì Kim Trí Tú rảnh đến khùng mà chạy tới trường thăm cô. Hơn nữa bây giờ là chiều thứ ba, thời điểm này học sinh hẳn phải ở trên lớp Anh ngữ hoặc Số học; nói cách khác, Kim Trí Tú đã trốn học đến đây.

Bước ra khỏi giảng đường, Kim Trí Tú mới ngượng ngùng nói: "Quả thật có việc muốn nhờ chị giúp."

Quả nhiên cô đã đoán trúng. Kim Trân Ni hỏi: "Chuyện gì?"

Mặt Kim Trí Tú lộ vẻ khó xử, giống như việc rất khó nói. Nhìn thấy các sinh viên không ngừng đi ngang qua lại, liền hỏi Kim Trân Ni: "Ở đây có chỗ nào yên tĩnh một chút không?"

Kim Trân Ni chỉ vào phía Tây xanh ngát của thư viện nói: "Bên kia ít người."

Kim Trí Tú lập tức vươn tay, kéo Kim Trân Ni chạy tới hướng rừng cây đó.

Tim Kim Trân Ni không khỏi nhảy lên tới cổ họng. Hoàn cảnh yên lặng xung quanh khiến cô bỗng nhớ lại đêm sinh nhật đó. Kỳ thật lý do đích thật cô không tới nhà Kim Trí Tú, không tiếp điện thoại hay trả lời tin nhắn của Kim Trí Tú, chính là do ngày đó cô bị kinh sợ.

Cô hoàn toàn không hề ghét việc Kim Trí Tú dán lấy cô hay có vài hành động thân mật, như ôm ngủ hay hôn trán và hai má. Tuy nhiên, hôn môi lại là việc giới hạn chỉ có thể làm với người yêu, thế mà việc đó lại phát sinh giữa cô và Kim Trí Tú. Điều này khiến cô tỉnh lại vào hôm sau đã hối hận đến mức suýt nữa đập đầu vào tường.

Dù đã trôi qua một tháng, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ cái cảm giác hít thở không thông khi Kim Trí Tú hôn cô. Lúc đó, đầu lưỡi mềm mại ấy cứ đảo quanh trong miệng, Kim Trân Ni nếm được một hương vị ngọt lành, còn có chút mùi bơ thoang thoảng, hoàn toàn phá vỡ ý niệm cô vẫn quyết giữ từ trước đến giờ, "hôn môi chỉ là hành động trao đổi nước miếng đáng ghê tởm". Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô cùng Hứa Minh Huy yêu nhau hai năm mà chỉ dừng lại ở mức hôn phớt môi đơn giản.

Thế nhưng đêm đó cô đã không cự tuyệt hôn môi một cô gái, đến ngày hôm sau mới bắt đầu chất vấn, "Vì sao hôn tôi?" Kim Trí Tú thật vô lại nói, "Không có lý do, có lẽ vì thấy bộ dạng chị giống đang động tình." rồi lại tức giận nói, "Đây là nụ hôn đầu tiên của em, chị có chịu thiệt gì đâu?"

Hôn có kỹ xảo như vậy, thiên tài mới tin đấy là nụ hôn đầu của em.

"Nghĩ gì vậy?"

Kim Trân Ni bị giọng nói thình lình vang lên làm cho hoảng sợ, biết mình vừa mới thất thần, vội vàng đặt câu hỏi để che giấu: "Thần thần bí bí, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì? Bây giờ có thể nói chưa?"

Sắc mặt Kim Trí Tú lập tức căng thẳng, chần chờ một lúc mới mở miệng nói: "Cô giáo Kim, chị cùng em đến bệnh viện nha."

Kim Trân Ni khó hiểu hỏi: "Đến bệnh viện làm gì?" còn thuận tiện đánh giá Kim Trí Tú từ trên xuống dưới. Nhìn rất khỏe mạnh mà, chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra?

Kim Trí Tú cắn răng nói: "Phá thai."

Kim Trân Ni nghe xong thiếu chút nữa cắm đầu xuống bãi cỏ, Trẻ con bây giờ trưởng thành quá sớm đi! rồi lại lập tức nóng giận, Kim Trí Tú này cũng thật không đứng đắn. Tháng trước khi hôn mình còn nói đó là nụ hôn đầu, thế mà một tháng sau dám nói cần phá thai? nên lạnh lùng nói: "Phá thai thì tìm tác giả của cái thai đó đi. Tìm tôi làm chi?"

"Em mà biết tác giả cái thai là ai thì đã đi tìm rồi."

"Ngay cả tác giả của cái thai, em cũng không biết là ai sao?" Kim Trân Ni quá tức giận, không khỏi đề cao âm lượng. Con bé không chỉ lên giường với một người?

Kim Trí Tú luôn cúi đầu, khi nghe thấy ngữ điệu tức giận của Kim Trân Ni mới ngẩng đầu, nhìn thấy cô đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, lập tức đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận nói: "Kim Trân Ni, chị có lầm hay không nha? Không phải chị nghĩ em là người muốn đi phá thai đấy chứ?"

Kim Trân Ni lặng đi một chút: "Không phải là em sao?"

Kim Trí Tú lớn tiếng phản bác: "Làm sao có thể là em?" rồi mặt tối sầm xuống, nhẹ nói, "Là bạn thân em."

Kim Trân Ni lập tức thở dài nhẹ nhõm, trong lòng sinh ra một ít cảm xúc vui sướng ngay cả cô cũng không phát giác ra, cười nói: "Ai bảo em không đầu không đuôi há mồm đã nói cần phá thai, tôi cũng bị em hù chết." Bởi vì tâm tình tốt, còn không quên trêu chọc, "Tôi nói nha, hai chúng ta chỉ mới hôn còn chưa lên giường, mà dù lên giường, hai người con gái cũng không có thai được đâu."

"Hóa ra ngày đó chị còn nghĩ tới chuyện lên giường nữa sao?" Kim Trí Tú bỗng tới gần cô.

Kim Trân Ni nhìn khuôn mặt của Kim Trí Tú đang gần trong gang tấc, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên cánh môi màu hồng sáng bóng tự nhiên, nhìn rất mê người. Tim không nén được đập nhanh hơn, đến khi thấy nụ cười trêu ghẹo trên khuôn mặt Kim Trí Tú mới thu hồi tâm tình, vội nghiêng mặt đi: "Cười chết thôi."

Kim Trí Tú nhìn hai má cô nhuộm màu đỏ ửng, nhớ lại đêm hôm đó mà tim cũng đi theo đập nhanh hơn. Đang muốn thân mật với cô, nhưng thấy trên đường nhỏ không xa có vài người đi ngang qua, còn thường thường ngoái đầu nhìn phía hai cô, mới áp chế ý muốn hôn cô, lui ra một khoảng cách nói: "Bạn thân của em đang chờ bên ngoài trường học."

Kim Trân Ni hỏi: "Chuyện lớn như vậy, bố mẹ bạn em có biết không?"

Kim Trí Tú đáp: "Cậu ấy không dám nói cho bố mẹ, chỉ nói với em. Mà em cũng không dám nói cho mẹ, nên chỉ có thể tới tìm chị."

Đây cũng là lần đầu tiên Kim Trân Ni gặp phải chuyện này, dù nói thế nào đó cũng là một sinh mạng, không thân cũng chẳng quen, cô thật chẳng muốn liên quan. Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Kim Trí Tú, tâm lập tức mềm nhũn, choàng tay ôm eo cô nói: "Đi, đưa tôi đến đó xem."

* * *

Trong một cửa hàng KFC gần trường học, Kim Trân Ni gặp được bạn thân mà Kim Trí Tú thường nói tới.

Kim Trí Tú giới thiệu: "Cao Ngôn. Cô giáo Kim."

Cô bé tên Cao Ngôn kia đứng dậy, lễ phép gật đầu chào Kim Trân Ni, nhẹ gọi: "Chào cô giáo Kim."

Kim Trân Ni nhìn sơ qua đánh giá Cao Ngôn, vẻ bên ngoài là kiểu nhu thuận, thành tích học tập giỏi, đặc biệt tạo cảm giác khiến người yêu thích, tuổi tác lại không khác Kim Trí Tú. Lúc này đang mặc trên người bộ đồng phục của trường trung học chuyên trong quận, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, có lẽ vì mới có thai, nên bụng nhìn vẫn rất bằng phẳng.

Kim Trí Tú nói với Cao Ngôn: "Mình đã nói chuyện của cậu với cô giáo Kim."

Cao Ngôn nhìn Kim Trí Tú không nói gì, nhưng Kim Trân Ni có thể nhìn thấy vẻ trách cứ trên mặt cô bé.

Kim Trí Tú giải thích: "Mình chỉ nói mỗi chuyện kia." Khẽ nâng tay, chỉ vào bụng của cô bé rồi nói, "Chứ không nói điều gì khác."

Lúc này Cao Ngôn mới nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng.

Sau lưng một vụ án mạng bao giờ cũng là chuyện không đơn giản. Kim Trân Ni vốn không mấy hứng thú với chuyện của người khác, thêm nữa cô nhúng tay vào chuyện này cũng bởi vì không muốn Kim Trí Tú khó xử. Vì vậy, cũng làm lơ trước thái độ không quá hợp tác của Cao Ngôn, thản nhiên nói: "Tôi có một người bạn làm ở khoa phụ sản, việc giữ bí mật có thể yên tâm, chuyện tiền nong cũng không cần quá lo lắng. Trước tôi sẽ ứng ra giúp em, nếu giờ em đã quyết định, thì chúng ta đi luôn."

Cao Ngôn cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi nói: "Vậy phiền cô giáo Kim."

Người bạn bác sĩ kia của Kim Trân Ni thật ra là bạn của chị hai cô; vì vậy, khi nghe thấy việc Kim Trân Ni muốn nhờ, phản ứng cũng giống hệt Kim Trân Ni khi mới nghe Kim Trí Tú nói. Câu đầu tiên chính là: "Chị hai em biết không?" Kim Trân Ni đành phải mặt đầy vạch đen giải thích người muốn phá thai không phải mình. Cũng nhờ người này nhất định phải tiến hành tuyệt đối an toàn vì cô bé đó còn nhỏ, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì. Vị bác sĩ kia đồng ý sẽ chính tay mình mổ, lúc này Kim Trân Ni mới yên tâm.

Cao Ngôn được đưa vào phòng phẫu thuật. Kim Trân Ni ngồi trên ghế dài ở hành lang, còn Kim Trí Tú bất an đi tới đi lui trước mặt cô. Kim Trân Ni sau khi khuyên vài câu không có hiệu quả cũng đành thôi.

Nói thật, nhìn thấy Kim Trí Tú quan tâm người khác như vậy, trong lòng Kim Trân Ni có chút không vui. Cô nhớ Kim Trí Tú từng nói, có một người bạn thân tỏ tình với mình, không biết người bạn đó có phải chính là người đang nằm trong phòng phẫu thuật lúc này, chuẩn bị phá bỏ một sinh mạng trong bụng kia không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net