Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một ly cà phê làm sao có thể xong bữa. Đi nào, tôi sẽ mời chị ăn đại tiệc."

Kim Trí Tú thoải mái lấy tay khoác lên vai Kim Trân Ni, dù cô chẳng cao hơn Kim Trân Ni là bao, nhưng khi đứng chung lại vô cùng hòa hợp.

Có điều cũng phải xem người ta có chịu đi không? Kim Trân Ni chẳng những cự tuyệt, còn phun độc nói: "Ăn cơm cũng phải nhìn người. Nếu như với cô, thật có lỗi, tôi chẳng những không có hứng, còn muốn nôn."

Kim Trí Tú hận nghiến răng nghiến lợi: "Mỗi ngày chị đều ăn thạch tín sao? Có khi chưa bức tử người khác, cũng đã độc chết chính mình."

Mặc kệ Kim Trân Ni cự tuyệt thế nào, Kim Trí Tú vẫn kéo cô ra khỏi văn phòng.

***

"Đây là bữa đại tiệc cô muốn mời tôi?"

Trong nhà ăn của nhân viên dưới tầng ba, hai cô ngồi đối mặt, ở giữa bày đủ loại đồ ăn, màu sắc phối hợp rất đẹp mắt, chỉ là... cải thìa xanh biếc, cà tím tái ngắt, cà rốt vàng cam, đầy một mâm xanh xanh đỏ đỏ.

Kim Trí Tú gắp một cây cải thìa nhét vào miệng, sau khi nhai kỹ nuốt xuống, mới nói: "Ăn nhiều rau củ sẽ tốt cho da." rồi không quên đâm chọt Kim Trân Ni: "Nhất là với bà cô sắp ba mươi như chị."

Mặt Kim Trân Ni toàn bộ đều đen: "Tốt thôi, cũng xem như bảo vệ môi trường, nhưng không phải cô mời tôi à? Tại sao tôi phải trả tiền?"

Kim Trí Tú "Ôi chao" một tiếng, giống như vừa mới sực nhớ ra, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi quên mất! Lúc trước ra ngoài ăn cơm đều do chị trả, nên tôi quen rồi."

"Cô!" Kim Trân Ni rất muốn đấm Kim Trí Tú một cái, chỉ tiếc bản thân là con gái 'nên dùng miệng chứ không được dùng tay', đành nén giận gắp một chút cơm, nhét vào miệng, vẻ mặt như coi Kim Trí Tú trở thành gắp cơm đó mà nhai ngấu nghiến.

Kim Trí Tú đặt một cốc nước trước mặt cô, tri kỷ nói: "Ăn từ từ thôi, mất công lại nghẹn."

Kim Trân Ni lại một lần nữa dùng hành động thực tế để chứng minh, mồm Kim Trí Tú đúng là quạ đen, cô lập tức bị nghẹn.

Khó khăn nuốt cơm xuống, uống hết cốc nước, Kim Trân Ni mới cảm thấy thoải mái hơn. Cũng chẳng còn sức lực mà cãi nhau với Kim Trí Tú, ăn thêm vài miếng rồi đặt đũa xuống: "Cô từ từ mà ăn, tôi lên văn phòng."

Kim Trí Tú dừng ánh mắt trên bàn, chỉ nhẹ "Ừm." một tiếng xem như trả lời. Một màn vừa nãy khiến Kim Trí Tú hoài niệm quá khứ. Nếu là lúc trước chắc chắn Kim Trân Ni sẽ nhào tới bóp cổ cô và cô cũng sẽ thừa cơ hôn trộm. Nhưng bây giờ Kim Trân Ni đã thay đổi, còn cô đã chẳng còn dũng khí.

***

"A Tú."

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai. Kim Trí Tú ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Mạn Điệp.

"Một mình à?" Diệp Mạn Điệp hỏi, nhìn thấy hai khay đồ ăn trên bàn lại sửa miệng, "Trưởng phòng Kim về trước rồi sao?"

"Ừm." Kim Trí Tú gật đầu, hỏi lại, "Sao chị lại tới đây?" Người phụ nữ này vốn rất ít khi xuất hiện ở nhà ăn của nhân viên.

"Chị... đi ngang qua." Bồi bàn mang đến một ly trà xanh, Diệp Mạn Điệp uống một ngụm nhỏ, "Bây giờ Kim Trân Ni đã đến làm ở MUMU, sau này em định thế nào?" Thật ra cô rất muốn hỏi, Rốt cuộc em và Kim Trân Ni có quan hệ gì?

Nghĩ đến Kim Trân Ni, lòng Kim Trí Tú mềm nhũn, vẽ ra một nụ cười dịu dàng: "Tôi muốn luôn được ở bên chị ấy."

Em ấy cũng biết cười? Hơn nữa khi cười còn rất đẹp! Diệp Mạn Điệp không biết đây là lần kinh ngạc thứ mấy, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ chuyển đề tài: "Ý chị là, chuyện chị hứa với em đã làm được, em cũng nên đồng ý với điều kiện của bố chứ? Phải biết rằng, trên người em có chảy dòng máu nhà họ Lục, sau khi anh hai em mất, chị chỉ là người ngoài, vị trí hiện tại của chị vốn là của em."

Kim Trí Tú ngắt lời: "Chị cũng nói, tôi mới vừa tốt nghiệp chưa biết được gì, ngay cả cái chức trưởng phòng quèn còn làm không xong, vậy thì làm sao quản lý cả công ty? Nếu ông già kia muốn nhìn thấy MUMU sụp đổ, thì tôi sẽ thử một lần. Thêm nữa, bây giờ chị chẳng phải vẫn là con dâu nhà họ Lục sao? Coi như sau này chị có tái giá, ông già kia vẫn có thể mời chị đến làm. Tôi nhờ chị về mà nói với ông ta, tôi chẳng có chút hứng thú nào với MUMU, đương nhiên cũng sẽ không làm người ngồi bên giường tiễn biệt lúc ông ta chết." Câu cuối cùng lạnh đến mức đóng băng.

Bỏ lại Diệp Mạn Điệp, Kim Trí Tú lập tức đứng dậy. Ở đây nói đề tài này, không bằng về văn phòng tìm Kim Trân Ni đùa giỡn còn vui hơn.

***

Quả nhiên Kim Trí Tú ở lỳ trong phòng quản lý của AK cả một buổi chiều, khiến cho các yêu tinh thuộc hệ Bách hợp cũng mơ tưởng suy diễn nguyên cả buổi. Không biết cả hai đang làm gì bên trong?

Kim Trân Ni xem hết phần tài liệu cuối cùng, duỗi thắt lưng mỏi, mới phát hiện có kẻ đáng ghét đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha. Cô ta, cô ta, cô ta... còn chảy nước miếng!

"Dậy ngay." Kim Trân Ni người luôn tự xưng lịch thiệp tao nhã, lúc này lại xắn tay áo, kéo lỗ tai kẻ nào đó như người đàn bà đanh đá.

Kim Trí Tú bị đau mở mắt, lập tức hiểu được tình cảnh lúc này, cả giận nói: "Chị làm gì vậy?"

"Giờ làm việc lại nhàn hạ ngủ, loại người như cô phải đem xử tử lăng trì!"

"Chị cứ... buông ra đã." Đợi cho Kim Trân Ni buông tay, Kim Trí Tú vuốt lỗ tai đau, oán hận nói: "Độc phụ, xuống tay thật ác độc."

"Cô còn dám chửi tôi độc phụ?" Mắt Kim Trân Ni lóe lên tia nguy hiểm.

Kim Trí Tú vừa muốn ngồi dậy, lại bị Kim Trân Ni đẩy một cái, đầu đập thẳng vào lưng ghế, may đó là đệm bọt biển, không thì với lực đạo đó đầu cô đã sớm nở hoa. Cô khó hiểu hỏi: "Chị lại muốn làm gì?"

Kim Trân Ni đã hoàn toàn mất hết hình tượng, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau, một chân quỳ lên bụng Kim Trí Tú, hai tay thì túm lấy cổ áo cô, uy hiếp nói: "Cho cô thêm một cơ hội, rút lại lời vừa nói."

Kim Trí Tú chẳng những không sợ, mà còn âm thầm nuốt nước miếng. Kim Trân Ni đang nghiêng người, nên từ góc độ này Kim Trí Tú có thể dễ dàng nhìn thấy đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện trước ngực cô, bụng còn bị chân của cô đè lên. Người phụ nữ hung ác này rõ ràng không phải muốn đánh nhau, mà đang quyến rũ mình?!

Đúng lúc đó, cánh cửa lại không hợp thời vang lên tiếng gõ.

Kim Trân Ni hoàn toàn không ý thức được tư thế này của cả hai rất ám muội, theo phản xạ nói: "Vào đi."

Vì thế, khi Tống Tiền đẩy cửa bước vào, thật may mắn thấy được toàn bộ cảnh tượng đặc sặc ấy, và cũng bởi vì quá kinh ngạc mà quên đóng cửa, để bầy yêu tinh vốn định nhìn lén ở ngoài kia biến thành quang minh chính đại nhìn thấy tất cả. Trời ơi! Cả hai đang làm gì vậy?

Những yêu tinh thuộc hệ Bách hợp lập tức kích động hôn mê, miệng sùi bọt mép: "Xuất hiện rồi! Hình ảnh mà chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết đã xuất hiện rồi! Đây là một màn bạo huyết biết bao nhiêu a!"

Kim Trân Ni quay đầu nhìn thấy từng khuôn mặt trợn mắt há mồm mới kịp phản ứng, đỏ mặt buông vội Kim Trí Tú, vì thế mà chân tay luống cuống không đứng vững, cả người ngã lên Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú bị đau, hừ nhẹ một tiếng.

Phía xa vang lên từng hồi hút khí, tiếng hừ nhẹ của Kim Trí Tú vào tai bầy yêu tinh, căn bản chính là rên rỉ.

Trước mắt Kim Trân Ni tối sầm, thế này có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, bèn giãy giụa đứng dậy, nhìn Kim Trí Tú, từ kẽ răng rít ra một câu: "Cô, biến khỏi đây thật xa cho tôi."

Chưa nói từ 'cút' xem như đã để cho cô mặt mũi, Kim Trí Tú trong lòng cười thầm, cũng giả bộ nghe lời: "Được, vậy lát nữa tan tầm tôi đến đón chị."

Bầy yêu tinh tụ tập ngoài cửa cũng nhanh chóng rút đi, dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Ngoài mấy yêu tinh thuộc hệ Bách hợp, các yêu tinh hệ khác cũng nhịn không được phỏng đoán. Chẳng lẽ bọn họ không phải kẻ thù, mà là người yêu?

Kim Trân Ni không yên lòng nghe Tống Tiền tiến hành báo cáo, đột nhiên ngắt lời: "Thật ra quan hệ của chúng tôi không phải kiểu như mọi người nghĩ."

Người nào đó bắt đầu giấu đầu lòi đuôi giải thích, đáng tiếc có người bẩm sinh chậm hiểu.

Vẻ mặt Tống Tiền nghi hoặc hỏi: "Kiểu gì?"

Kim Trân Ni lại nghĩ rằng cô cố ý, phất phất tay: "Thôi không có gì! Cô ra ngoài đi."

Nhìn vào không khí, siết ngón tay vang lên răng rắc. Kim Trí Tú, cô nhất định phải chết!

Không đợi Kim Trân Ni kịp nghĩ xong kế hoạch hoàn mỹ, nhân vật chính trong kế hoạch đã tới tìm.

Kim Trí Tú đã đổi về bộ đồ hồi sáng, chỉ ló nửa thân người vào, hỏi: "Tan tầm rồi, tôi đưa chị về "

"Không nhọc phiền cô đại giá, tôi còn có việc." Kim Trân Ni cầm theo túi, đi qua người Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú nhớ lại cuộc điện thoại hồi trưa. Tối nay hình như là sinh nhật bố chị, còn nhờ người làm bạn trai giả. Cũng nhọc lòng chị nghĩ ra được, tiếc là anh chàng kia sẽ chẳng tới. Thôi mình cứ cố làm sứ giả hộ hoa đi! Đuổi theo Kim Trân Ni, còn trước mặt mọi người ôm lấy eo cô: "Đi, chúng ta về nhà." biến hiểu lầm trở thành sự thật.

A, về nhà, hai từ hấp dẫn biết bao nhiêu. Các yêu tinh đã bắt đầu tưởng tượng hình ảnh cả hai sau khi về nhà, chỉ hận không thể mọc cánh, theo sát hai cô xem tiếp sự tình phía sau.

Kim Trân Ni cũng lười giãy khỏi tay Kim Trí Tú, da mặt ai đó còn dày hơn cả tường thành. Nếu cô phản kháng, không biết sẽ còn làm ra chuyện không tưởng nào nữa đây?

Mãi khi đến gara, Kim Trân Ni mới nghiêng đầu liếc Kim Trí Tú một cái: "Buông ra được chưa?"

Kim Trí Tú lưu luyến không muốn rời tay. Vòng eo vẫn nhỏ gầy giống như trước, xúc cảm cũng tuyệt như vậy. Buông thì buông, dù sao lát nữa chị cũng phải tự mình nhảy vào vòng tay của tôi thôi.

Quả nhiên...

"KẺ NÀO THẤT ĐỨC THẾ NÀY!" Một giọng nữ cao vút vang vọng khắp gara.

Kim Trí Tú cảm thấy bụi trên trần gara cũng đều bị đánh rơi xuống. Đưa tay phủi tóc, bước đến chỗ xe mô tô, khởi động rồi lái qua, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Kim Trân Ni dở khóc dở cười chỉ vào chiếc Tiida: "Không biết kẻ nào thiếu đạo đức, tháo mất một cái bánh xe của tôi."

Rõ ràng là kiệt tác của mình, nhưng khi Kim Trí Tú nhìn thấy chiếc ô tô chỉ còn ba bánh vẫn không nhịn được, cười lên ha hả.

Kim Trân Ni sắp bị bức điên, mà kẻ nào đó vẫn còn đứng cười. Đột nhiên suy nghĩ, Kim Trân Ni tức giận trừng mắt: "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Ở MUMU chỉ có cô mới thù oán với tôi, có phải do cô làm?"

Kim Trí Tú cười đến chảy cả nước mắt, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Kim Trân Ni nhất thời không nói nổi. Cô ngẩn ngơ, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải làm thế này?"

"Thích đó!" Kim Trí Tú lại nhìn thoáng qua xe, tiếp tục cười đến nghiêng ngả: "Kim Trân Ni, chẳng phải chị nói không có gì là chị làm không được sao? Bây giờ chị lái chiếc xe ba bánh này cho tôi xem có được không?"

Kim Trân Ni nhìn kẻ vô lại trước mặt, thật không biết phải nói thế nào: "Kim Trí Tú, cô có thể không cần trẻ con như vậy được không? Bánh xe đâu?"

Kim Trí Tú nhún vai, nói: "Ném đi rồi."

"Vậy giờ làm sao tôi về nhà?"

Kim Trí Tú vỗ vỗ yên xe phía sau: "Lên đây."

Cuối cùng Kim Trân Ni cũng hiểu ra ý đồ của Kim Trí Tú, tao nhã phun ra hai từ: "Nằm mơ!" sau đó bước đi.

Kim Trí Tú lái xe theo sau, gọi: "Nè, đoạn đường này khó bắt xe lắm. Tối nay không phải sinh nhật của bố chị sao? Nếu chị không lên, lúc đến nơi chắc tiệc cũng tàn."

Quả nhiên Kim Trân Ni dừng lại một chút, nhưng không cam lòng cứ như vậy mà ngồi lên xe cô, quyết định không để ý, tiếp tục bước đi.

Kim Trí Tú cũng kiên nhẫn, thong thả đi theo Kim Trân Ni, đến ven đường còn cùng đứng bắt xe.

Đúng như lời của Kim Trí Tú, vào giờ cao điểm làm sao đón được xe? Xe không những không đón được mà còn hít phải không ít khói bụi. Đầu chợt nặng, một chiếc mũ bảo hiểm đã được đội lên đầu cô, Kim Trân Ni muốn đưa tay tháo xuống, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng: "Chị dám tháo xuống thử xem."

Quay đầu lại thấy Kim Trí Tú hai tay chống cằm, bộ dáng nghiêm túc suy tư: "Hay là như vầy, tôi chịu thiệt cho chị hai lựa chọn. Một là ngồi trước, tôi ôm chị; hai là ngồi sau, chị ôm tôi."

Kim Trân Ni: "..." Cuối cùng là ai chịu thiệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net