chapter 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người đều giật mình kinh ngạc, đồng thời quay đầu về phía cửa ra vào. Một cậu bé tầm mười sáu mười bảy tuổi từ bên ngoài đi vào. Cậu bé tương đối cao, gương mặt đỏ ửng, mở to mắt nhìn mỗi người trong phòng. Ánh mắt cậu thẳng thắn và quật cường.

Jennie nhìn cậu bé không chớp mắt, em cảm thấy cậu ta hơi quen mặt. Cậu bé chú ý đến ánh mắt của Jennie nên mở miệng trước: "Em biết chị chính là Jennie. Vừa rồi em đã nhìn thấy chị khi chị đi lên cầu thang, vì thế em đi theo chị lên trên này."

Đúng rồi, ban nãy khi Jennie chạy lên cầu thang, có một cậu bé cứ nhìn em chằm chằm, hóa ra là cậu ta. Nhưng cậu ta là ai? Không đợi Jennie lên tiếng, hiệu trưởng Lee nghiêm giọng:" Wook, em lên đây làm gì?"

Wook không bận tâm đến hiệu trưởng Lee, cậu nói với Jennie: "Em xin tự giới thiệu. Em tên là Wook, học sinh lớp 10 (1), cũng là người đại diện của cô Kim. Một ngày trước khi cô Kim qua đời và buổi sáng hôm cô qua đời, em đều ở bên cạnh cô và tận mắt chứng kiến nhiều chuyện. Em vốn không định nói cho chị biết, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi, em nghĩ chị có quyền biết những sự việc này. Em xin thề, lời em nói đều là sự thật. Chị có muốn nghe hay không?"

Người đại diện? Jennie ngẩn người. Thời gian trước, từ này là cách xưng hô thuộc về em. Em liếc qua hiệu trưởng Lee, ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng và tự trách. Lẽ nào...Jennie mím môi, nói với Wook: "Chỉ cần là sự thật, dù tàn khốc đến mức nào, chị cũng muốn nghe."

Wook nhíu mày nhìn Jennie, ánh mắt cậu vụt qua một tia khâm phục. Sau đó cậu mở miệng: "Đầu tiên, em xin nói rõ, em không thích cô Kim. Cũng giống các bạn cùng lớp, em chỉ thích nghe cô giảng bài chứ không thích con người cô. Chúng em cũng muốn yêu quý cô, nhưng cô khiến chúng em không yêu quý nổi. Hơn nữa, em phát hiện cô cũng không thích em. Cô không cho em đón cô sau khi tan học, không cho em tiễn cô ra bến xe buýt. Cô chỉ cho phép em giúp cô làm công việc nhận xét và chấm điểm bài văn vào buổi trưa. Em nghĩ nếu không phải vì bất đắc dĩ, chắc cô cũng không để em làm việc này. Mỗi buổi trưa đi giúp cô chấm bài tập, quả thật dùng từ "ngồi trên đống lửa" cũng không quá đáng. Bởi vì em cảm nhận rõ cô không thích em ngồi vào cái ghế kia, thậm chí không thích em ở trong văn phòng này. Vì vậy, việc chấm bài văn đối với em là một cực hình. Thứ duy nhất cô thích, có lẽ chỉ là chậu hoa nhài trên cửa sổ. Em thường thấy cô dò dẫm đi lấy nước về tưới hoa. Mặc dù cô tưới ra ngoài một nửa nhưng cô vẫn không cho người khác giúp cô. Mọi người đều nói, cô thích chậu hoa nhài là bởi vì, chậu hoa đó do chị tặng cô."

Jennie không lên tiếng, em biết đây là sự thật. Đáng sợ hơn, mọi người cũng biết rõ sự thật này. Jennie chợt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực. Giáo sư Jeong liền đỡ em ngồi xuống ghế.

"Về tin đồn giữa chị và cô Kim..." Wook liếc em một cái rồi nói tiếp: "Đã ầm ĩ từ lâu, chẳng ai không biết. Mọi người đều bàn tán sôi nổi, đa phần là những lời khó nghe. Xin thứ lỗi em không thể kể ra lời đồn ở đây, bởi vì sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, em cảm thấy tin đồn đúng là vô căn cứ. Nhưng lúc đó chúng em không có năng lực phán đoán, ai nấy đều nửa tin nửa ngờ. Hơn nữa, nhiều thầy cô cũng khẳng định, nên chúng em không thể không tin. Vì vậy, thanh danh của chị và cô Kim nói thật chẳng ra sao cả. Tuy nhiên, cô Kim không hề hay biết điều đó. Thứ nhất, bởi vì cô không tiếp xúc với mọi người. Thứ hai, cô thanh cao như vậy, ai dám nói năng linh tinh trước mặt cô? Mọi người chỉ bàn luận chuyện của chị và cô sau lưng cô. Họ nói chị và cô rất kinh khủng."

Jennie cuộn chặt hai bàn tay. Tình cảm giữa em và cô Kim thuần khiết như vậy, trong con mắt người khác biến thành kiểu gì? Khó nghe như thế nào? Kinh khủng ra sao? Em không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Vào giây phút này, em nhận ra con người là động vật tàn nhẫn biết bao.

Wook thở dài một hơi, nói tiếp: "Sự việc xảy ra vào tiết ngữ văn sáng ngày thứ sáu. Khi vở bài tập làm văn được phát cho cả lớp, Hana phát hiện bài văn của cậu ta bị cô Kim cho không điểm..."

"Hana là ai?" Jennie hỏi.

"Cậu ta ngồi cùng bàn với em, là con gái của chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố, đứa con cưng của nhà trường, bảo bối của các thầy cô giáo, công chúa nhỏ không ai dám động vào." Wook nói một hơi rồi liếc qua hiệu trưởng Lee. Xem ra, nữ sinh tên Hana không được lòng các bạn học.

"Bài văn của Hana em đã đọc rồi." Wook nói tiếp: "Cô Kim chỉ nghe đoạn mở đầu liền cho không điểm. Hơn nữa, cô còn phê năm chữ: "Đạo văn đáng xấu hổ". Nghe nói thời cấp hai, môn ngữ văn của Hana đều đạt điểm rất cao. Lên đến cấp ba, gặp phải cô Kim, không những điểm số của cậu ta rớt xuống, mà còn chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi, cậu ta bất mãn cô Kim đã lâu. Bây giờ, cô Kim còn cho cậu ta "không điểm", lại nói cậu ta "đáng xấu hổ". Đây là điều Hana không thể chịu đựng nổi. Cậu ta cầm bài văn đi tìm cô Kim lý luận, bắt cô Kim đưa chứng cứ, nếu không có nghĩa cô đặt điều, hủy hoại danh dự của cậu ta. Cô Kim bị ép buộc, cuối cùng cũng nói ra tác giả của bài văn, thậm chí cả thời gian phát biểu bài văn đó. Em không nhớ rõ, hình như bài viết đăng trên một cuốn tạp chí nào đó từ mấy năm trước. Tác giả tên là...à đúng rồi, tên là Jiyeon."

"Trời ạ!" Jennie và giáo sư Jeong đồng thanh kêu lên một tiếng. Wook nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao họ kinh ngạc như vậy. Nhưng cậu không thắc mắc, mà kể tiếp: "Tóm lại lúc đó Hana chỉ biết há hốc mồm. Chứng cứ của cô Kim khiến cậu ta á khẩu. Từ lúc vào trường, cậu ta được các thầy cô giáo coi như hòn ngọc trên tay, chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy. Thế là cậu ta thẹn quá hóa giận, đột nhiên thốt ra một câu: "Cô Kim, cô chỉ bắt nạt những người như chúng em mà thôi. Nếu Jennie làm vậy, liệu cô có cho chị ta điểm 0 hay không?"

Jennie giật mình thảng thốt.

"Sắc mặt cô Kim tái nhợt. Cô cuộn hai bàn tay, mím chặt môi, cố gắng khống chế bản thân. Sau đó, cô bình tĩnh trả lời: "Cô ấy cũng từng bị tôi cho không điểm làm văn."

"Mọi người đều đờ ra. Chẳng ai nghĩ ra nguyên nhân tại sao bài văn của chị lại bị cô Kim cho không điểm. Hana một lần nữa cảm thấy thất bại. Cậu ta bất chợt bướng bỉnh hét lên: "Nhưng cô từng dụ dỗ chị ta."

Ầm một tiếng, nắm đấm của Jennie đập mạnh xuống mặt bàn. Em không thể chịu đựng sự sỉ nhục từ câu nói này. Thân hình em lảo đảo, tựa hồ sắp ngã xuống đất. Giáo sư Jeong vội đỡ em từ đằng sau. Wook giật mình, cậu hết nhìn Jennie lại nhìn giáo sư Jeong, không biết có nên kể tiếp. Jennie định thần, sắc mặt em tái nhợt đến cực điểm. Nhưng em cất giọng kiên quyết: "Em kể tiếp đi!"

"Cậu ta vừa nói ra câu đó, cả lớp chúng em đều sửng sốt. Nhưng Hana cứ như bị ma nhập, tiếp tục hét lớn tiếng: "Cô Kim, cô bị mù thật sao? Cô bị mù mà cô biết nữ sinh nào xinh đẹp nhất trường, sau đó cô cho người ta làm đại diện của cô rồi quyến rũ người ta. Hai người ở trong văn phòng đóng chặt cửa tình tình tứ tứ, ôm ôm ấp ấp ở bến xe, ở nhà cô càng không biết làm ra chuyện bẩn thỉu gì. Cô tưởng cô có thể che mắt thiên hạ hay sao? Lẽ nào thiên hạ cũng đui mù giống cô? Là một nhà giáo, vậy mà cô đi dụ dỗ học sinh. Cô có tư cách gì đứng ở đây nói tôi "đáng xấu hổ?" Thật ra, kẻ đáng xấu hổ nhất là cô và Jennie. Cô và chị ta một người dụ dỗ mê hoặc, một người tự nguyện lao vào vòng tay của cô giáo mình; một kẻ hạ lưu đê tiện còn một kẻ vô liêm sỉ; một kẻ ra vẻ đạo mạo còn một kẻ giả vờ đứng đắn. Nhưng thực ra đều là đồ dơ bẩn..."

"Sau đó một tiếng bốp vang lên, cô Kim cho Hana một bạt tai!"

"Tát rất đúng!" Giáo sư Jeong lên tiếng. Nếu Hana có mặt ở đây, chắc ông cũng lập tức cho cô ta một bạt tai. Jennie không lên tiếng, sắc mặt em trắng bệch đến đáng sợ, em có cảm giác nghẹt thở. Những lời vô căn cứ này, tại sao có thể lan truyền, sao có thể nói ra một cách tàn nhẫn như vậy?

Wook nhìn Jennie bằng ánh mắt đồng tình: "Jennie, chị đừng tức giận. Thật ra, những lời này sớm muộn cũng có người nói, Hana chỉ là người đầu tiên dám thẳng thừng thốt ra miệng mà thôi."

Jennie rùng mình, em cảm thấy khí lạnh lan tỏa tới mỗi tế bào trên thân thể. Em đột nhiên hiểu ra, tình cảm của em và cô Kim không được xã hội thừa nhận; thậm chí còn bị bóp méo, xuyên tạc và phỉ báng. Lúc em vẫn chưa ý thức được tình yêu, dư luận đã hủy diệt tình cảm của em. Đến lúc này, Jennie thật sự lĩnh ngộ mặt tàn khốc của xã hội.

Wook thở dài, tiếp tục câu chuyện của cậu: "Cái bạt tai của cô Kim vừa mạnh vừa chuẩn xác, khiến một bên má Hana sưng vù. Lần đầu tiên em chứng kiến bộ dạng phẫn nộ của cô. Sắc mặt cô đanh lại, hơi thở phì phò, giống một con bò đực bị chọc giận. Cô nghiến răng nói từng câu từ chữ một: "Trước khi tôi cho em cái tát thứ hai, mời em mau cuốn xéo khỏi phòng học này."

"Cô Kim không nói nhiều, nhưng mỗi từ như phun ra ngọn lửa, mang uy lực có thể thiêu cháy tất cả. Hana hoàn toàn sững sờ, cậu ta không ngờ mình lại bị đánh. Một lúc sau, cậu ta mới có phản ứng. Nhưng đứng trước cô Kim đang nổi giận, cậu ta không dám mắng thêm một câu. Cuối cùng, cậu ta gào khóc: "Kim Jisoo, cô cứ đợi đấy!". Nói xong, cậu ta chạy khỏi phòng học".

"Có thể tưởng tượng, chuyện Hana bị cô Kim đánh nhanh chóng lan ra toàn trường. Buổi trưa, em đến văn phòng cô Kim sớm hơn thường lệ. Không hiểu tại sao, em hơi lo lắng cho cô. Em biết, câu "cô cứ đợi đấy" của Hana không phải nói chơi. Về phần tại sao "không phải nói chơi", bản thân em cũng không rõ. Cô Kim không giống mọi ngày, cô không phải sợ hãi, mà là có nhiều tâm sự, tựa hồ trong lòng có gánh nặng gì đó. Cô không lập tức chấm điểm bài văn mà ngồi trầm tư rất lâu. Sau đó, cô đột nhiên hỏi em: "Wook, em hãy nói thật cho cô biết, tin đồn về cô mà Hana nói ngày hôm nay, có phải đã lưu truyền một thời gian dài hay không?"

"Em không ngờ cô Kim tinh ý như vậy. Em chẳng có cách nào che giấu cô, cũng không dám giấu giếm, đành nói sự thật: "Vâng ạ, lúc mới nhập học, em có nghe phong thanh một số chuyện, bây giờ đã lan truyền khắp trường, hơn nữa còn rất khó nghe". Cô Kim nhè nhẹ gật đầu, sắc mặt cô nặng nề, tựa hồ lời của em chứng thực suy nghĩ trong lòng cô. Sau đó, em và cô bắt đầu chấm điểm bài văn. Một điều khiến em rất khâm phục là, xảy ra chuyện lớn nhưng cô Kim vẫn bình tĩnh nhận xét bài văn, phảng phất không bị ảnh hưởng. Tuy em không thích cô, nhưng không thể không kính phục dũng khí của cô."

"Làm đến quyển bài tập thứ ba, cửa văn phòng đột nhiên bị đá bật ra. Hana và anh họ của cậu ta xuất hiện ở cửa. Anh họ của Hana là huấn luyện viên tán thủ (võ tự do) của thành phố. Anh ta vừa xuất hiện, em biết ngay nguyên nhân vì sao. Quả nhiên, anh họ của Hana nói: "Kim Jisoo, con chó này dám đánh em gái tao, mày không muốn sống rồi phải không? Mày dám giở trò trên đầu ông nội mày. Hôm nay nếu không dạy dỗ mày, mày cũng không biết tao là ai?"

"Cô Kim liền đứng dậy. Em rất kinh ngạc khi thấy cô không hề sợ hãi khi đối mặt với hoàn cảnh này. Cô đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cất giọng đanh thép: "Không sai, tôi đã đánh em gái của anh. Là một người giáo viên, tôi không nên đánh học sinh của mình, nhưng là một người có máu có thịt, tôi phải đánh em gái anh, bởi vì em gái anh đã lăng nhục nhân cách của tôi, đồng thời lăng nhục nhân cách và danh dự của học sinh tôi yêu quý nhất. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục. Tôi không thể tha thứ cho người sỉ nhục tôi, càng không thể tha thứ cho người sỉ nhục học sinh của tôi. Nếu anh đánh tôi, tôi sẽ không đánh lại, bởi vì là một người cô giáo, tôi nên chịu sự trừng phạt. Có điều, tôi nói cho anh biết, anh đánh tôi, tôi không oán hận; tôi đánh em gái anh, tôi cũng không hối hận. Nếu anh lăng nhục tôi và học sinh của tôi, dù không phải là đối thủ của anh, tôi cũng sẽ động thủ với anh."

"Nói hay lắm!" Jennie và giáo sư Jeong cùng kêu lên. Thanh âm của hai người rất khẽ, nhưng không che giấu niềm tự hào. Wook liếc qua bọn họ, cậu ta đột nhiên phát hiện hai người trước mặt rất tán thưởng cô Kim, người không được cả trường hoan nghênh. Cậu ta nói tiếp:

"Đúng vậy. Lúc đó, em cũng bị chấn động, thậm chí quên cả sợ hãi. Em chợt cảm thấy cô Kim có một tinh thần rất hiếm gặp, tinh thần đó khiến em cảm động. Anh họ của Hana dường như cũng bị chí khí đường đường chính chính của cô Kim làm cho khiếp sợ. Anh ta lặng lẽ nhìn cô Kim vài giây rồi quay người rời khỏi văn phòng. Hana vô cùng thất vọng, cậu ta vừa chạy đuổi theo vừa hét: "Anh, anh đã nhận lời trả thù cho em. Anh đã nhận lời..."

"Văn phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Một lúc sau, em và cô Kim đều không lên tiếng. Sắc mặt cô vô cùng nghiêm nghị, ngoài ra còn ẩn hiện sự lo lắng và đau khổ. Cô đột nhiên nói với em: "Wook, hôm nay không cần chấm điểm bài văn nữa. Chỗ tôi bây giờ không còn là nơi an toàn."

"Trong lòng em đột nhiên rất cảm động. Có thể nói, kể từ khi làm người đại diện của cô, đây là lần đầu tiên em cảm nhận thấy sự ấm áp từ cô. Cô đang quan tâm đến an nguy của em. Em cảm kích nhìn cô rồi đi ra ngoài..."

"Sao em lại đi ra ngoài?" Jennie hỏi. Nếu là em, em nhất quyết không bỏ đi. Dù cô Kim có cầm gậy đuổi em, em cũng không đi.

"Tất nhiên em đi rồi. Em không phải là chị, không có tình cảm sâu nặng với cô như chị. Nhưng lúc đó, em đúng là rất cảm động, thấy cô Kim không đáng ghét như trước, thậm chí bắt đầu quan tâm đến cô. Trên sân trường tụ tập khá đông học sinh, các bạn đều bàn luận chuyện xảy ra ban sáng. Không hiểu tại sao, về những tin đồn mà em không mảy may nghi ngờ trước đó, bấy giờ em lại thấy phản cảm. Em bắt đầu hoài nghi, em nghĩ, cô Kim có thể nói ra những lời khí phách như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa cô và chị không như tin đồn. Đáng tiếc, chỉ một mình em nghe thấy những lời nói của cô. Trong lòng em đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an. Cảm giác này khiến em không thể tập trung vào tiết học buổi chiều. Vì vậy sau khi hết tiết thứ nhất, em chạy vội đến văn phòng hiệu trưởng, định kể chuyện xảy ra với hiệu trưởng Lee. Nói thật, em lo cô Kim chịu thiệt thòi."

"Nhưng vừa đến cửa văn phòng, em vô tình nghe thấy hiệu trưởng Lee đang tranh cãi với một người đàn ông. Em nghe thấy người đó nói bằng giọng kích động: "Dù thế nào, cô giáo đánh học sinh cũng là hành vi vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật. Hơn nữa, dựa vào tình hình sức khỏe và học lực của cô ta, cô ta không tư cách đi dạy học, dù là giáo viên dạy thay cũng không đủ tư cách. Tôi thật sự không ngờ anh lợi dụng chức quyền, để một con lưu manh dạy học ở trường này. Đúng là khôi hài, hoang đường thật đấy!" Sau đó, em nghe hiệu trưởng Lee nói: "Nhưng cô Kim dạy rất tốt, thành tích thi đại học của khóa trước...". Hiệu trưởng Lee chưa nói hết câu, người kia đã cắt ngang lời: "Tôi nói cho anh biết, con Kim Jisoo này phải cuốn xéo ngay. Ả vốn không có tư cách đứng trên bục giảng, để ả dạy học ba năm là quá rẻ rúm cho ả rồi."

"Em không khỏi giật mình, đuổi cô Kim đi khỏi trường? Đây là điều không thể, không chỉ mình em không đồng ý, đa số các bạn học trong lớp cũng sẽ không đồng ý. Chúng em rất thích bài giảng của cô Kim, cô giảng bài rất hấp dẫn và sinh động. Nếu từ nay về sau không được nghe cô giảng bài, đó là điều em không thể tưởng tượng nổi. Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy chúng em không thể mất cô Kim, cô quá quan trọng đối với chúng em. Em nhìn qua khe cửa mới biết, người đang nói chuyện với hiệu trưởng Lee là bố của Hana."

"Hiệu trưởng Lee trầm mặc một lát rồi trả lời: "Chủ nhiệm Seo, tôi không thể đuổi Kim Jisoo. Cô ấy là nhân tài hiếm có, cô ấy dạy rất tốt, học sinh thích nghe cậu ấy giảng bài. Hơn nữa, nếu cô ấy mất đi công việc này, cuộc sống của cô ấy sẽ gặp khó khăn..."

"Đủ rồi, trường học không phải là viện cứu tế, không cần thiết đi cứu tế một con mù." Chủ nhiệm Seo đột nhiên cất cao giọng. Sau đó, ông ta lên tiếng uy hiếp: "Hiệu trưởng Lee, anh đừng mơ bảo vệ Kim Jisoo. Nếu anh muốn giữ cô ta ở lại, vậy thì anh hãy chống mắt chờ xem. Tôi có thể kiện cô ta ra tòa, kiện cô ta vi phạm "Luật dạy học" và "Luật bảo vệ phụ nữ và trẻ em". Hơn nữa, tôi còn có thể nhân cơ hội này xử lý anh, vì anh đã lạm dụng chức quyền, cậy quyền mưu lợi việc riêng tư. Đến lúc đó, không chỉ anh và Kim Jisoo không thể giữ bát cơm, mà những chuyện xấu xa phong lưu của Kim Jisoo sẽ bị vạch trần trước dư luận."

Jennie cảm thấy em vừa bị một đòn chí mạng, tựa hồ một viên đạn bắn trúng trái tim em. Em đột nhiên nhớ đến câu nói của cô Kim: "Thế giới của người mù quá nặng nề? Em có thể giúp được bao nhiêu? Em có thể giúp được bao lâu?" Bây giờ, em đã hiểu hàm nghĩa thực sự của từ "nặng nề". Nó không chỉ đến từ bản thân người mù, mà nó còn đến từ con người, từ xã hội, từ mọi mặt của cuộc sống. Nó không chỉ nặng nề, mà nó mạnh đến mức không thể đánh bại. Nó không chỉ kéo cô Kim, mà kéo cả những người có liên quan đến cô, như em và hiệu trưởng Lee xuống vực sâu không đáy.

"Chủ nhiệm Seo nói xong liền đi khỏi phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng Lee đi sau tiễn ông ta. Sắc mặt hiệu trưởng Lee rất tệ, bàn tay ông cuộn chặt thành nắm đấm. Không hiểu tại sao, em bỗng cảm thấy một sự căm phẫn không nói thành lời, em cảm thấy bố con Hana đúng là ỷ thế hiếp người. Nhưng em có thể làm gì? Hơn nữa, bố Hana nói đúng, ông ta hoàn toàn có thể đuổi cô Kim khỏi trường. Em nghĩ, việc duy nhất em có thể làm bây giờ là báo tin cho cô Kim, để cô tìm cách. Nhưng em vừa đi đến chân cầu thang, đúng lúc ông Ha và cô Kim đi xuống. Một bạn học ở bên cạnh nói cho em biết, cô Kim đi nghe điện thoại của chị."

Jennie mím chặt môi, điện thoại của em đến thật không đúng lúc.

"Nghe tin này, em vội chạy đến phòng thu phát. Khi tới nơi, em vô cùng sửng sốt, phòng thu phát đã bị mọi người vây kín, ai nấy đều thì thầm bàn luận, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm, giống như đang chuẩn bị xem một màn kịch hay. Không hiểu tại sao, cảnh tượng trước mắt khiến em chợt nghĩ đến tình tiết "dân chúng chờ xem chặt đầu" mà Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết của ông. Cô Kim nhanh chóng đi tới nơi. Ngoài bờ môi cô hơi trắng bệch, em nhìn không ra bất cứ biểu cảm khác thường nào. Vừa thấy cô, tiếng bàn tán biến mất, mọi người tự động tránh sang hai bên nhường lối cho cô. Cô Kim cảnh giác dừng bước, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó. Sau đó, cô đi vào phòng thu phát. Mọi người vây kín phòng thu phát, ai nấy giống con thú rình mồi, nghển cổ chờ đợi mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của cô Kim..."

Trái tim Jennie như bị mũi dao đâm một nhát, đau đến mức không nói ra lời. Nghi hoặc trong lòng em cuối cùng cũng có lời giải đáp. Tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười không mang ý tốt và sự trầm mặc của cô Kim, bây giờ em đã hiểu nguyên nhân vì sao. Jennie ngước nhìn trần nhà, nước mắt chảy dài trên gò má cô, từng giọt lặng lẽ rơi xuống. Vì em, vì danh dự và sự trong sạch của em vì không để người khác nắm được điểm yếu, cô Kim đã phải cố gắng đè nén tình cảm phức tạp cuộn trào trong lòng cô. Khi cô Kim bày tỏ tình cảm với em, em không hề hay biết, trái tim cô đau đớn nhường nào, chua xót đến mức nào, bởi vì cô không thể thổ lộ một câu với người cô yêu thương.

"Cô Kim nghe điện thoại, nhưng cô không nói một câu. Mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng bất động giống một tảng băng của cô. Sau đó, cô buông điện thoại, chậm rãi đi về tòa nhà phía bắc, gương mặt cô vẫn không một chút biểu cảm. Mọi người thất vọng tản đi chỗ khác. Chỉ có em đi theo cô Kim về văn phòng. Cô Kim đi rất chậm, đến cửa văn phòng, cô chống tay lên bờ tường đứng một lúc, mới đi vào bên trong. Trong lòng em rất mâu thuẫn, em muốn báo với cô những điều bố Hana uy hiếp, nhưng em phân vân không biết có nên nói vào lúc này. Vì vậy, khi đi đến cửa phòng, em đã dừng ở bên ngoài. Sau đó, em đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thê lương từ văn phòng truyền ra. Đó không phải là tiếng người kêu, mà là tiếng rống của một con sư tử đang bị thương. Tiếng thét tuyệt vọng và đáng sợ đó ngân vang trên hành lang. Em sợ chết khiếp, vội vàng đẩy cửa đi vào. Kết quả, em nhìn thấy cô Kim ngồi bệt dưới đất, hai tay cô cầm mảnh vỡ của chậu hoa nhài, gương mặt cô rúm ró, thần sắc cô đau khổ và tuyệt vọng vô cùng. Trước mặt cô, cây hoa nhài không biết bị ai nhổ cả gốc, xác xơ không thành hình nằm lẫn trong đống đất tung tóe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jensoo