90. Quà giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 120

Thời gian thắm thoắt trôi nhanh................

Thôi dẹp, nói ngắn gọn, vèo cái ngoảnh lại đã được 120 ngày, Kim Jisoo khẽ thở dài, nặng nề không muốn xé tờ lịch trên tường. Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tuyết đã phủ trắng xóa mặt sân, chiếc hồ lớn phía trước nhà cũng đóng băng. Chỉ còn vài ngày nữa là đến giáng sinh.

Thực ra thì trước giờ Jisoo chẳng biết Giáng Sinh là cái gì hết, hàng năm chỉ biết đến lễ Tất Niên và Hoa Đăng đầu năm. Nhưng dạo gần đây phải thích nghi với cuộc sống hiện đại, bạn Sú cũng dần dần hiểu, lễ giáng sinh đại loại cũng giống như lễ đón năm mới, cũng toàn thấy đỏ là đỏ, thay vì đi chúc câu : Chúc mừng năm mới, người ta đi chúc: Giáng Sinh vui vẻ. Và thay vì lì xì, người ta đi tặng quà cho nhau hoặc đợi một ông già nào đấy đến đến bỏ quà vào cái tất.

Tại sao lại bỏ vào tất mà không phải vào quần hay áo nhỉ?

Trong mắt Jisoo, đấy chính là lễ giáng sinh. Và hiển nhiên là phải có quà. Tuần trước, Lisa đã bí mật đi sắm cả một bộ túi xách vali màu hồng cho Chaeyoung, Seulgi và Hani cũng đặt quà từ nước ngoài về. Còn mình Jisoo vẫn chưa biết nên tặng cho nàng bánh bao cái gì mới phải, Jennie cái gì cũng có, tìm một món quà làm cô ấy vui thật sự rất khó. Jisoo nghĩ ngợi một hồi, liền tìm Irene:

- .......Soo? Vẫn sớm em gọi có chuyện gì?

- Joohyun, giáng sinh nên tặng gì cho Jennie? – Kim Jisoo đề cập luôn vào vấn đề chính.

- Quà giáng sinh á? – Irene ngạc nhiên – Có rất nhiều thứ chẳng hạn như....

- Nhưng....Jennie là tiểu thư, cái gì cũng có, nếu tặng tầm thường quá thì....liệu cô ấy có thích không?

- .......Đi với chị.

Và thế là, ngay sáng hôm đó, nhân dịp Jennie đi quay phim, Kim Jisoo trốn nàng lẻn đi vay nợ lãi suất cao từ Lisa rồi lẽo đẽo theo quân sư Irene. Cả một buổi sáng, Irene dẫn Jisoo đi hết khu trung tâm mua sắm này đến trung tâm mua sắm khác nhưng vẫn chẳng tìm được một món quà gì thích hợp cho Jennie.

- Jisoo, cái váy Dior này được đấy....

- Jennie thiếu gì quần áo.

- Hay mua nước hoa Victoria Secret?

- Là cái gì? Jennie của em thơm sẵn rồi.

- Em thấy đôi giày Channel này thế nào?

- Đi đau chân lắm, không tốt cho em ấy.

- Túi xách hiệu Salvatore?

- Có phải mua cho Chaeyoung đâu mà chị chọn màu hồng?

- Thế chiếc nhẫn kim cương này?

- Bọn em chưa có ý định kết hôn.

Vân vân và mây mây.

- Jisoo, rốt cuộc em muốn mua gì tặng Jennie của em đây? Chị cũng kiệt sức rồi đấy. – Irene sau cùng không thể bước nổi chân nữa, thả phịch người xuống chiếc ghế nghỉ trong trung tâm thương mại, miệng không ngừng càu nhàu.

- ......Em chẳng thích món nào cả. – Jisoo chán nản nói, sự thật là mấy món hàng hiệu kia rất đẹp, mặc lên người Jennie chắc chắn là vô cùng thích hợp, nhưng không biết tại sao, Jisoo lại thấy đấy không phải món quà giáng sinh khiến nàng vui. Lần đầu tiên đi chọn quà cho người yêu thật khó khăn quá đi.

- Chứ không phải vì em không đủ tiền à? *nhướn mắt*

- *đụng chạm*

- Được rồi được rồi chị đùa thôi. – Irene xua xua tay, cầm cốc trà sữa lên, vừa uống tay vừa hí hoáy nhắn tin. – Chị có hẹn rồi.

- Với Seulgi hả? – Jisoo bật cười nhìn Irene đang lườm nguýt mình – Nhớ mua quà cho em.

- Biết rồi, chị đã bàn với Seulgi, giờ đi đây....- Irene sắp xếp lại đồ đạc, nói xong lại thấy hớ, nói thế chả khác nào khai đúng là nàng đi với tên họ Kang kia rồi còn gì?

- Chị cứ đi đi, tí em tự về. – Jisoo mỉm cười, tự nhủ sẽ dành nguyên một ngày hôm nay để đi chọn quà cho Jennie, sau đấy sẽ tính đến hôm đó nên làm những gì cho thật ý nghĩa.

Vì chính bản thân biết, liệu còn có dịp Giáng sinh thứ hai nữa không.

- Em vẫn định đi tìm à? – Irene thở dài nhìn em gái – Jisoo, chị nghĩ cái Jennie cần không phải vật chất đắt tiền, vì là tiểu thư, nên biết đâu....Càng đơn giản lại càng ý nghĩa?

- ............... - Jisoo nhất thời á khẩu.

- Thế nhé, chị đi đây. Đừng quên đêm giáng sinh tổ chức tiệc ở nhà Chaeyoung. 9h – Irene nói xong liền vội vã rời đi.

Còn lại một mình, Jisoo ngồi ngẩn người suy nghĩ gì đó rồi đứng lên, ra khỏi khu trung tâm thương mại và đi đến khu chợ lớn ở trung tâm thành phố. Vừa đi Jisoo vừa suýt xoa vì lạnh, mắt liếc qua từng gian hàng quà tặng rực rỡ.

Sau cùng, Jisoo lại chú ý đến một cửa hàng nhỏ nặn đất sét Nhật Bản bên đường. Tiến lại gần, Jisoo cúi xuống xem những món đồ nhỏ bé làm từ đất sét vô cùng dễ thương. Khóe miệng khẽ mỉm cười, Hoàng thân chợt nghĩ đến liệu công chúa của bạn ấy có thích những thứ đơn giản như thế này không nhỉ?

- Cô muốn nặn hình gì? – Cô gái bán hàng vui vẻ hỏi Jisoo. Nhưng khi lại gần, cô gái trẻ không khỏi ngạc nhiên thốt lên – Cô là...Kim Jisoo ?

- A....tôi.... – Jisoo đặt hình đất sét xuống, nhìn vào bảng tên cô gái trẻ: JiYeon. Cười cười, nói – Tôi muốn mua quà giáng sinh...


- À... - Cô gái gật gù như kiểu ta đây biết rồi – Mua cho Jennie phải không?

Kim Jisoo lại rơi vào tình huống khó xử nữa, sao chuyện của bạn ấy ai ai cũng biết là thế nào???

Thì là như thế chứ là thế nào

- Có rất nhiều kiểu, tượng để trang trí này, móc điện thoại đôi này, bình hoa, hình Giáng Sinh,.... Hoặc làm hình của chính mình nữa, Jisoo thích hình nào tôi sẽ ưu tiên làm cho.

- Tôi.... – Jisoo cắn cắn môi, suy nghĩ gì đó miên man lắm rồi gãi gãi đầu – Tôi tự nặn được không? Ý tôi là...cô hướng dẫn tôi nặn được chứ?

- A! – JiYeon khá ngạc nhiên, nhìn Jisoo đỏ mặt liền hiểu ra bạn Sú muốn tự tay mình làm ra sản phẩm đây. – Thành ý quá đi, đích thân Kim Jisoo làm, chuyện này mà...

- Cô đừng tiết lộ được chứ? – Jisoo vội nói.

- ....Tôi biết – JiYeon tủm tỉm cười, nhưng lại e dè hỏi lại – Nhưng....Jisoo chưa nặn bao giờ, có lẽ sẽ hơi lâu hơn đấy...

- Cái này... Không sao tôi còn cả ngày mà. – Jisoo mỉm cười đứng dậy, định bước theo cô nàng vào trong cửa hàng thì có tiếng người quen vang lên.

- Jisoo?

Kim Jisoo quay người lại, là Suzy.....

- Sao em lại ở đây? – Ánh mắt Suzy lóe lên sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên khó tả, thật trùng hợp, trong lúc nàng đang đi dạo phố cho khuây khoải, không nghĩ sẽ gặp Jisoo ở đây, thật đúng là trời không phụ lòng người. Suzy bước đến, nhìn vào gian hàng, hỏi – Em định mua quà?

- Ừm. – Jisoo đáp, nhận thấy JiYeon đang nhìn cả hai, liền quay sang nói – Vào thôi.

- Vậy còn... chị ấy? – JiYeon mỉm cười hỏi lại Jisoo, chưa kịp lên tiếng Suzy như sợ Jisoo sẽ từ chối vội trả lời:

- Chị cũng đang rảnh, vào xem cùng được chứ?
Kim Jisoo nheo nheo mắt nhìn Suzy, trong lòng có chút phức tạp, muốn nói không thích nhưng rồi lại thôi, thờ ơ nói:

- Tùy chị.

Suzy mỉm cười, bước theo Jisoo vào trong cửa hàng.
___________

Cả một ngày hôm đó, Jisoo chỉ tập trung vào việc tập nặn với tô vẽ ở cửa hàng. Thực sự là chẳng dễ như vẫn nghĩ, cũng may có JiYeon và Suzy cũng từng học qua nặn gốm chỉ bảo, Jisoo nhà ta không gặp quá nhiều khó khăn. Nhưng lại quá tập trung đến nỗi lúc nhìn ra ngoài, mặt trời đã đi ngủ lúc nào không hay. Nhìn đồng hồ 8 giờ tối, Jisoo sực nhớ cả ngày hôm nay mải mê vẫn chưa gọi điện cho Jennie, liền vội vã đứng dậy, cởi tạp dề, chạy lại lục túi áo khoác.

Quả nhiên khi nhìn vào màn hình điện thoại thật muốn lạnh cả sống lưng.

22 cuộc gọi nhỡ, 7 tin nhắn

Ôi mẹ ơi....

Jisoo nuốt nước miếng, mở từng tin một ra.

"Soo đang làm gì thế? Hôm nay chưa gọi cho em"

" Sao lại không nghe điện thoại?"

"Soo đang ở đâu?"

" Sao vẫn chưa về??!"

"Nhấc máy đi"

"Kim Jisoo ?!"

"......."

Thật sự là cái nội dung tin nhắn càng lúc càng ngắn đi. Jisoo lẩm bẩm vài câu, mặc vội áo khoác vào, JiYeon thấy vậy liền hỏi:

- Jisoo cô về sao?

- Ừ muộn rồi. – Jisoo ngẩng lên đáp – JiYeon, mai tôi lại qua, được chứ? Tại....vẫn chưa xong.

- Tất nhiên, lúc nào cũng được. – JiYeon vừa vui vẻ trả lời, vừa cúi xuống cẩn thận cầm tác phẩm dang dở của Jisoo lên – Tôi sẽ giúp cô cất cái này.

- Cám ơn, tôi về nhé. – Jisoo kéo áo rồi chạy vội ra cửa, chân vừa định bước xuống thềm, liền quay đầu lại – Suzy, em về trước.

- Em không ăn tối sao? – Suzy bật dậy, thấp thoáng vui mừng.

- Thôi khỏi. Tuyết dày lắm, chị về cẩn thận. Vậy nhé. – Jisoo đáp cụt lủn, chạy vụt đi. Suzy không khỏi thất vọng, tay nắm chặt lấy gấu áo, mất lúc lâu nhận ra ánh mắt JiYeon đang nhìn mình, liền mỉm cười gượng gạo rồi cũng chuẩn bị ra về.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net