98. Dỗ dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em xin lỗi...

- .....


- Em xin lỗi mà, thật sự là xin lỗi ấy. – Jennie đột nhiên òa khóc nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống, khiến Kim Jisoo được phen choáng váng không thể nhúc nhích. Nàng vừa nhìn Jisoo, vừa nói tiếp:

- Là em đã không biết Soo làm những thứ ấy, em nhìn thấy Soo.. hức...cứ nghĩ Soo lừa dối mình, không quan tâm đến em nữa. Soo không biết lúc nhìn thấy Soo đi với người khác mà em không hề hay biết, còn...còn hơn cả khi thấy Soo và Suzy...Em thực sự không chịu được một ai khác chạm vào Soo.

- ......

- Thế nên hôm nay, lúc Soo để lại mảnh giấy, em còn buồn hơn gấp ngàn lần! – Jennie "chuyển tông" – Vì vậy, mới đi với Jongin để chọc giận Soo.... – Rồi lại hạ xuống – Nhưng....Dù cố gắng mấy, em vẫn rất nhớ Soo... không thể chịu được. Nhìn thấy những thứ trong ngôi nhà ấy, chạm vào nó, rất hạnh phúc, rồi lại càng muốn nổ tung ra...

- ....

Nước mắt Jennie vẫn tiếp tục rơi, đôi mắt nàng nhòe đi vì khóc, mũi cũng dần đỏ ửng lên. Đứng trước mặt Kim Jisoo, lúc này, nàng mới bé nhỏ và đáng thương làm sao. Nói đến đây, im lặng thêm một lúc, Jisoo vẫn chỉ dùng ánh mắt đang lay động nhìn nàng, không nói một câu gì. Jennie cũng không kiểm soát được lời nói của mình, cứ theo những gì trái tim mách bảo, nàng lí nhí:

- Đó là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất của em......Kim Jennie... thực sự yêu Kim Jisoo rất nhiều.

Bỗng chốc mà mặt nàng đỏ bừng.

Kim Jisoo lặng người, nhìn con mèo nhỏ thút thít đỏ mặt, trong lòng chợt thấy ấm áp vô cùng, so với những gì lạnh giá đã trải qua tối hôm nay còn gấp ngàn lần. Jennie cứ nghĩ những lời mình nói ra, vẫn không đủ để Jisoo tha thứ, trong lòng chuẩn bị một đống kim đâm thì những ngón tay mát lạnh đưa lên, lau nước mắt cho nàng. Một luồng hơi phả ra ấm áp:

- Được rồi, đừng khóc nữa. Nini, em khóc nhìn xấu chết.

Jennie ngẩng lên nhìn, cái gì mà được rồi với chả không được???!!

Người ta là lần đầu tiên nói xin lỗi cũng là Kim Jisoo, nức nở khóc xin lỗi lần thứ hai cũng là Kim Jisoo, thổ lộ hết lòng mình cũng là Kim Jisoo, nói yêu cũng chỉ Kim Jisoo, thế mà cuối cùng chỉ đáp lại được một câu nhạt nhẽo: "Được rồi, đừng khóc nữa"?? " Xấu" ???!!!!! Jennie thấy thật bất công!

- Soo tha thứ rồi, không giận nữa nên không phải khóc.

Thật sự là mấy câu bạn Jisoo phát biểu đã góp công không nhỏ phá hỏng hết cả không khí xúc động người viết đã cố gắng tạo ra. =.=

Jennie trợn mắt lên nhìn Kim Jisoo, tỏ vẻ không thể tin được, giật tay Jisoo ra khỏi má mình, sớm đã lại quay về bản tính tiểu thư của mình. Bạn Sú tủm tỉm:

- Nín, còn khóc nữa là thôi không nói nữa đấy.

- S...So...Soo! Đồ xấu xa! – Jennie hét lên, nhìn khắp xung quanh, chuẩn bị cúi người xuống nhặt tuyết ném vào người Jisoo nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Jisoo túm lấy hai tay, kéo sát vào lòng. Jennie ra sức giãy giụa nhưng vô ích, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn. Jisoo đột ngột nói tướng lên:

- Không được chống cự!

- Bo..Bỏ ra... - Jennie vẫn cố tiếp tục màn đôi co. Kim Jisoo vô phương cứu chữa, liền cúi xuống áp mạnh môi mình vào môi nàng, không để cho Jennie nói thêm một câu nào nữa. Jennie nhất thời không kịp phòng bị, nhanh chóng bị ô sin của mình dẫn dắt, hai lưỡi chưa gì đã quấn vào nhau. Đôi môi của Jisoo lạnh toát, càng khiến Jennie thấy xót xa, chỉ một lúc mà đã đáp lại mãnh liệt. Nụ hôn tưởng chừng kéo dài mãi, rồi cũng phải buông ra, hai gương mặt đối diện nhau đỏ bừng vì thiếu không khí, vội vã thở mạnh.

- Lời xin lỗi được chấp thuận! Không được như vậy nữa. – Jisoo bỗng trùng giọng xuống, rồi ôm cục bông kia vào lòng. Nàng ngay lập tức lại òa lên khóc còn to hơn cả lúc nãy, hai tay đấm mạnh vào lưng Jisoo rồi lại thôi, nhưng tiếng thút thít thì cứ vang lên không ngừng. Jisoo nhăn nhó, than:

- Aigoo.... Em khóc như trẻ con vậy, nước mắt ở đâu ra mà lắm thế? A...đau!

- ............

- Được rồi, giờ là đến phiên Soo dỗ dành em sao? – Kim Jisoo thở dài, xoa xoa đầu bánh bao nhỏ trong lòng. – Nini ngoan, không được khóc nữa.

Jennie đang vùi mặt vào ngực Jisoo, nghe thấy vậy thì ngừng thút thít, miệng tủm tỉm cười, cảm giác hưng phấn nhanh chóng lên cao. Nàng liền ngẩng lên nhìn Jisoo, giọng đầy đe dọa:


- Từ sau Soo mà còn như vậy nữa là chết với em!

Vừa nãy còn ôm người ta khóc lên khóc xuống, giờ lại như thế....!!! ???

- Như thế nào là như thế nào?...A...Ý em là, không cần quà cáp nữa? Ái! Chỉ đùa thôi mà. – Kim Jisoo bật lùi lại, ôm lấy cái chân đáng thương của mình. Jennie cười càng rõ hơn, toan nói thêm mấy câu...



"Bipppppppppppppppp"

- Này! Hai cậu tâm tình đủ chưa??? Tớ ở đây sắp muộn giờ đón Giáng sinh với Joohyun rồi đấy!

......................

Kang Seulgi thực sự là....luôn là kẻ biết chọn thời điểm thích hợp nhất để tỏa sáng....!!!!

________________
🙏🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net