Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cảm giác như được khai thông sau khi bị chảy máu mũi, nhưng thực tế điều khiến cô thông suốt là giấc mơ đêm qua.

Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng cô đã hồi tưởng lại nó nhiều lần trong đầu.

Blogger mà cô theo dõi là một chị đẹp đi du lịch vòng quanh thế giới, chị ấy vừa thưởng ngoạn phong cảnh khắp nơi trên thế giới, vừa săn lùng trai đẹp ở các thành phố. Câu được cái là lập tức lên giường, sau đó quay video lại và đăng lên tài khoản để chia sẻ với mọi người.

Jennie rất thích chị ấy, video của chị ấy rất đẹp, đa số đối tượng làm tình đều là người có phong độ. Jennie cảm thấy xem video của chị ấy là một loại hưởng thụ, nên luôn ngồi hóng tài khoản của chị ấy đăng video mới, tối hôm qua thấy "khách mời "... là một người có làn da trắng.

Có lẽ video quá hấp dẫn, hoặc là cô thực sự không có sức đề kháng với những người đẹp kiểu đó, nên tối hôm qua ấy vậy mà cô lại nằm mơ.

Người đẹp da trắng nằm trên chiếc giường lớn có khăn trải giường màu đỏ thẫm, nửa người trên trần trụi, các đường cơ chạy dài từ đầu vai đến bụng dưới, hai nụ hoa trên làn da trắng nõn có màu hồng nhạt, chị thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng.

Cô nằm phủ người lên người chị, cằm đặt trên bụng chị, bộ ngực bị nơi nào đó đỉnh đỉnh, hơi cảm thấy khó chịu, nhưng cô cũng không vội vàng, đầu ngón tay như có như không mà vuốt ve da thịt của chị, khiến chị run người, thở ra khí nóng, du ngoạn đến hai nụ hoa hồng nhạt, há miệng lè lưỡi.

Khi cô liếm, cảm nhận rõ ràng được người nằm dưới mình phát ra tiếng thở gấp, sau đó không kiềm chế được mà liên tục run rẩy.

Cô duỗi tay nắm lấy cổ tay chị, chủ động khống chế chị, sau đó tiếp tục mút hôn, hai nụ hoa hồng nhạt bị đầu lưỡi của cô liếm ướt sũng.

Cô lắng nghe tiếng thở gấp gáp của chị, trong lòng tràn ngập vui sướng, bàn tay nắm cổ tay của chị chậm rãi ma sát, vật cứng đang đỉnh bộ ngực sữa của cô càng ngày càng bừng bừng sức sống, cô mỉm cười cắn đầu ti của chị, khàn giọng hỏi chị: "Không thoải mái?"

Mũi chị phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Cô ngước mắt lên nhìn chị, nhìn vào đôi mắt ẩm ướt mơ màng của chị: "Không thoải mái?" Lại hỏi lại.

Vành tai của chị đỏ bừng như sắp rỉ máu, khuôn mặt và cổ cũng đều đã đỏ bừng, giọng nói khản đặc: "Ừm."

"Muốn cái gì?" Cô tiếp tục hỏi, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của chị.

"Muốn cậu." Đôi mắt đỏ ngầu của chị tỏa ra nét đáng thương, bàn tay ở trong bóng tối luồn lên nắm lấy eo cô, không dùng lực mạnh, chỉ là như thể không kiềm chế được mà liên tục vuốt ve eo cô, nếm thử mùi vị của cô.

Cô leo lên, áp sát vào mặt chị, cho đến khi hơi thở của cả hai quyện vào nhau, cô mới dừng lại.

Vẻ mặt chị trông rất khó chịu, cả khuôn mặt đều toát ra vẻ rạo rực và khao khát, khi tiến đến gần hôn cô như thể một con sói bắt được con mồi, cắn, ngậm, không ngừng cắn mút.

Cô hưởng thụ sự mất khống chế của chị, nhưng lại ngăn chị lại vào giây phút cuối cùng, như thể là người ngoài cuộc, bình thản đứng ngoài nhìn xem, còn chị thì lại bị dày vò đến mức suýt rơi nước mắt.

Chị giống một viên đạn đã lên nòng, cơ thể nóng hầm hập, trên làn da trắng nõn của chị nhiễm màu hồng nhạt của tình dục.

"Lớp trưởng... Tôi rất thích cậu." Cô ghé vào tai chị và nói.

"Cậu có muốn làm Bồ Tát của chỉ một mình tôi hay không?"

"Nếu muốn, thì tôi sẽ cho cậu làm, nếu không muốn thì quên nó đi." Cô rất ngầu, lúc nói những lời này cũng kiêu ngạo vênh mặt hất hàm lên nhìn chị.

...

Cuối giấc mơ, cô chăm chú nhìn môi chị, nhưng không biết chị đã nói gì, cũng không biết chị có đồng ý hay không đồng ý.

Sau khi Jennie tỉnh lại, cảm thấy hối hận, biết thế đã không nói nhiều như vậy, làm trước rồi tính sau!

*

Jisoo khi biết cô chảy máu mũi đã rất lo lắng, lúc bấm vào bức ảnh cô tự chụp, cũng chỉ chú ý đến cục giấy cô nhét ở lỗ mũi, gửi tin nhắn hỏi đã khỏi chưa, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của cô mới cảm thấy yên tâm.

"Có lẽ do nóng trong người? Uống nhiều nước một chút, có cần tôi mang cho cậu một ít thuốc không?"

"Cần, khi nào đi học thì mang cho tôi."

"Ừm."

Jisoo ngẫm nghĩ lại câu trả lời của cô, cảm thấy là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào. Đè điều nghi hoặc đó xuống, chịlại mở bức ảnh cô tự chụp ra xem, lúc này mới phát hiện ra điểm đặc biệt --

Ánh sáng trong phòng của cô rất mờ, ảnh chụp bị nhiễu nhiều, nhưng vẫn có thể thấy rõ bờ vai mượt mà của cô. Chị như thể bị bỏng, đưa mắt đi nhìn chỗ khác, nhưng đập vào mắt là đôi mắt ướt át, tủi thân của cô.

Chị chăm chú nhìn đôi mắt cô một lúc lâu, sau đó nhíu mày lại, bất lực lẩm bẩm: "Đáng thương quá..."

"Không nên đưa snack khoai tây cho cô."

*

Jennie vừa đến chỗ ngồi của mình, thì thấy trên bàn có một cái túi.

Lúc cô ngồi xuống, Han Jin ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu bị bệnh?"

Cô véo mũi mình và nói: "Sao vậy?"

"Lớp trưởng đưa cho cậu, tôi xem qua, thấy có cả một túi táo đỏ." Han Jin liếm môi và nói.

Nhìn bộ dạng này của cậu, Jennie biết ngay là cậu thèm: "Cậu muốn ăn?"

"Nếu cậu mở, thì tớ ăn một quả." Han Jin mấp máy môi giả vờ như không thích lắm.

"Tôi sẽ cho cậu cả túi, cậu giúp tôi một chuyện, nhưng phải giữ bí mật." Jennie cầm túi táo đỏ, đưa đến trước mặt Han Jin.

"Chuyện gì?" Nói xong, Han Jin xé túi táo đỏ ra.

Mùi thơm của táo đỏ xông vào mũi cậu, cậu lấy một quả cho vào miệng, táo đỏ vừa mềm lại vừa giòn, cậu nhai nhai một lúc sau đó nhổ hạt ra.

Jennie nói: "Rất đơn giản, cậu nói cho tôi biết... Trước đây lớp trưởng có từng hẹn hò với ai không? Hoặc nói cho tôi biết tình trạng tình cảm của cậu ấy."

Han Jin lại nhổ ra một hột táo đỏ: "Cậu muốn biết chuyện này làm gì?"

Đang nhai nhai thì cậu đột nhiên dừng lại, trợn mắt há mồm: "Cậu thích cậu ấy?"

"Không, tôi chỉ tò mò mà thôi." Jennie mỉm cười, đuôi mắt cong lên, nheo mắt lại nhìn Han Jin với vẻ mặt khó tin: "Tôi mà lại thích kiểu gái ngoan ư? Cậu còn không hiểu tôi?"

Nghe nửa câu sau của cô xong, Han Jin mới nhớ ra mình là người rất hiểu cô: "Tôi hiểu cậu, cậu không thích gái ngoan, cậu làm sao có thể thích kiểu mọt sách ngốc nghếch như vậy được."

"Đúng vậy, nên chẳng qua là do tôi tò mò một chút mà thôi."

"Chắc là chưa từng có bạn gái hay trai, lớp trưởng là học sinh ngoan, giáo viên không cho phép yêu đương thì sao cậu ấy dám yêu đương. Nhưng theo quan sát của tôi, thấy trong trường có không ít nữ sinh thích cậu ấy, trong lớp chúng ta cũng có không ít." Han Jin nhổ ra hột táo đỏ thứ tư.

"Ai vậy?" Jennie hỏi: "Cậu lấy ví dụ cho tôi xem."

Han Jin chỉ tay quanh Jisoo: "Mấy người đó hình như đều có ý đó, tôi không biết tại sao, tôi chỉ cảm thấy vậy. Nhưng hình như trước lễ Giáng Sinh Lee Yuna có tỏ tình với cậu ấy, nhưng hình như là bị từ chối."

"Lee Yuna?" Jennie thấp giọng hỏi: "Người ngồi cùng bàn với cậu ấy?"

"Ừm, là bạn cùng bàn với cậu ấy, cái bạn tóc ngắn đó đó, lớp phó học tập của môn ngữ văn của lớp chúng ta."

"Ồ, suýt nữa thì để cậu ta gần quan được hưởng lộc?" Jennie lẩm bẩm.

"Cái gì?"

"Lớp trưởng có đối xử đặc biệt tốt với nữ sinh nào không?"

"Ôi giời, ai mà cậu ấy không đối xử tốt chứ, nhưng.... Nữ sinh mà cậu ấy thân nhất chính là cậu." Han Jin nhìn chằm chằm cô.

"Tôi?" Jennie cảm thấy hơi mừng rỡ.

"Nhưng cậu đừng lo, chắc chắn không phải vì thích cậu đâu. Cậu ấy là lớp trưởng có tinh thần trách nhiệm cao, chắc cậu ấy muốn cố gắng giúp đỡ một người học sinh học kém." Han Jin cười nói.

Jennie dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cậu: "Cậu hiểu nhỉ."

"He he, đương nhiên là tôi hiểu rồi. Một người học sinh ngoan như cậu ấy, chắc chắn cũng sẽ thích một nữ sinh yên tĩnh, cậu quá ồn ào, không hợp với cậu ấy." Han Jin xua tay, dáng vẻ như thể rất hiểu biết.

Jennie quay người không để ý đến cậu nữa, đặt túi thuốc vào ngăn bàn, nhìn chằm chằm cái ót của Jisoo.

Sau khi nhìn được mấy giây, Jisoo như thể có mắt phía sau, đột nhiên quay đầu lại, bắt được ánh mắt của cô.

Jennie không hề hoảng hốt, ánh mắt cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt chị.

Jisoo đi về phía cô.

Không đợi Jisoo hỏi tình hình sức khỏe của cô, Jennie mở miệng trước: "Lớp trưởng, khi nào lớp chúng ta đổi chỗ ngồi vậy? Không phải cuối tuần trước có kỳ thi sao? Chúng ta có thể đổi chỗ được không?" Giọng nói của cô hơi nhõng nhẽo, khi nói từ "lớp trưởng" đặc biệt dịu dàng.

Nghe vậy, Jisoo hơi ngẩn người.

Han Jin cũng quay đầu nhìn cô: "Sao vậy? Cậu muốn thoát khỏi tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net