Chap 17: "Lấy lui làm tiến."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Seoul này nhiều công vụ lắm nhưng cũng nhiều kiểm sát viên nên thật ra công việc coi như cũng giảm tải nhiều, cho nên Jisoo thường xuyên phải giúp bạn tốt, thỉnh thoảng còn phải xử lý vụ án Kang Ho Dong nhờ.
Kang Ho Dong là ân sư của Jisoo, lúc học đại học ở Đức, môn trinh sát tình báo là do Sếp Kang dạy. Qua nhiều năm vẫn vô cùng quan tâm tới cô, Teayeon vốn là người tôn sư trọng đạo, cho nên càng thêm kính trọng Kang Ho Dong.
Nhưng mà ân sư lại muốn cô xuống Busan nhậm chức, chuyện này chỉ sợ làm ông ấy thất vọng rồi.
Nghĩ đến nguyên nhân không đi, đôi mắt Jisoo mang mấy phần dịu dàng.
Nhìn những vụ án dày đặc xếp thật chỉnh tề trên bàn, Jisoo âm thầm thở dài lần nữa, mặc dù không xuống Busan nhưng Kang Ho Dong vẫn không chịu bỏ qua cho cô, nhìn văn kiện muốn chất thành đống cao lên trần nhà, Jisoo có xử lý mau hơn nữa, lợi hại hơn nữa cũng không theo kịp tốc độ.
Sếp Kang đẩy nhiều việc tới tay cô như vậy chính là hy vọng trong tương lai Teayeon có thể mau chóng tiếp nhận chức vụ của ông.
Jisoo vuốt vuốt lông mày, chuẩn bị tiếp tục xử lý công sự, bỗng điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Unnieeeee~~~"
"Huh?Thì ra là qủy ham chơi Kim Lisa."
"Tối hôm qua chị em..."
"Cô ấy và Chaeyoung đi dạo phố."
Tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm bút vạch ra trọng điểm trên giấy.
"Thì là đi cùng Chaeyoung unnie, em đã nói rồi, unnie khẩn trương quá, chị em thì có thể có chuyện gì."
Tính tình bà chị mình thế nào, Lisa hiểu rõ cực kỳ. Jennie từ nhỏ đến lớn là người không chịu ngồi yên một chỗ, yên tĩnh không chịu được. 7 giờ tối hôm qua, Jisoo gọi điện thoại cho Lisa, hỏi có biết bạn thân của Jennie không, Lisa liền biết bà chị mình nhất định chưa nói một tiếng với "anh" rể đã chạy ra ngoài đi chơi rồi.
"Ừ, hiện tại không sao."
"Thế tối hôm qua chị ấy về unnie có hỏi gì hay không?"
Lisa thử dò xét hỏi, nhóc biết Jennie ghét nhất là bị người khác kiểm soát, hỏi lung tung này nọ, nhớ trước kia chị có một người bạn trai, bởi vì thường xuyên tra hỏi nên Jennie thấy quá phiền đã trực tiếp cho out.
Còn Jisoo unnie thì thế nào đây? Với tình huống như vậy chắc sẽ rất tức giận, Bà chị nhóc lại là cái loại tính tình hỏa bạo, có phải đã rất ầm ĩ?
"Không có."
"Hử? Sao có thể...."
Đây cũng là suy nghĩ và dự đoán của Lisa.
"Sao unnie nói với chị ấy mà chị ấy lại không tức giận?"
"Không nói gì."
Jisoo lật sang tài liệu khác.
"À, được rồi,không có gì đâu, "anh" rể, gặp lại sau nha."
Biết lời của Kim Jisoo đều quý như vàng, đã không nói thì có hỏi cũng không ra. Sinh lòng hiếu kỳ nặng, Lisa tiếp tục gọi điện cho người trong cuộc khác.
"Này, Jennie unnie..."
"Có chuyện gì nói mau, chị hiện tại không có rảnh."
Jennie mở laptop ra, trau chuốt bản thiết kế lần cuối cùng, xế chiều nay phải bàn giao cho chủ nhà.
"Hì hì, ngày hôm qua Jisoo unnie gọi điện cho em, hình như khoảng 9 giờ, chị ấy nói unnie không có ở nhà, unnie đi đâu vậy?"
Vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng chịu hỏi điểm mấu chốt.
"Mắc mớ gì tới em?"
Jennie phiền nhất loại vấn đề này rồi, nàng đã là người lớn, muốn đi đâu thì đi, không phải là cha mẹ nàng, thì Jennie nàng việc gì phải báo cáo với người ta? Hơn nữa, Kim Lisa còn là em gái của nàng, nào có đạo lý em gái trông nom chị?
"Haizz~~ chị không cần tức giận nha, em chỉ lo lắng Jisoo unnie sẽ nói gì chị, cho nên gọi điện đến quan tâm thôi."
"Cô ấy không phải là gà mẹ."
Xem nào, phòng khách cần mở rộng một chút, như vậy không gian sẽ tốt hơn, Jennie rê chuột tiến hành sửa đổi.
"Em chỉ sợ hai người sẽ ầm ĩ, hiếm khi người ta quan tâm mà chị lại không cho em cơ hội."
"Jisoo không hỏi chị."
"Nói cũng không?"
"Ừ."
"Vậy...."
"Em thật phiền nhóc con....."
Hiện tại Jennie đã biết tại sao Lisa lại không chịu làm đại luật sư mà lại đi mở cái văn phòng thám tử kia, vì con nhóc này thích xem chuyện bát nháo. Xem ra không hỏi ra nhóc này cũng sẽ biết, nàng cũng muốn kết thúc cuộc điện thoại sớm.
"Hôm qua chị về, Jisoo một câu cũng không hỏi. Chỉ là đã khuya chưa ăn cơm, một mực chờ chị khiến chị rất đau lòng."
Bây giờ nói đến chuyện này trong lòng vẫn thấy ê ẩm.
"À... Như vậy à..."
"Bọn chị không gây gổ, cũng không có tranh chấp, Jisoo không giống cái loại thích bao đồng, hiếu kỳ như em."
"À."
"Hiện tại, em hài lòng chưa?"
"Vô cùng hài lòng."
Jennie cúp rụp một cái.
Lisa nghe điện thoại đứt mạch tút tút một tiếng, hồi sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm thần bí.
Kim Jisoo quả không hổ là xuất thân chuyên nghiệp, một chiêu lấy lui làm tiến thật sự thành công.
Jisoo hiểu tính khí của Jennie, cứng đối cứng với bà chị này của Lisa chỉ làm cho hai bên đều tổn hại. Jisoo thông minh lựa chọn dùng một phương thức khác, kết quả là thành công ngoài mong đợi.
Lisa nghĩ, tối qua bà chị của nhóc nhất định là "Cắt đất bồi thường" cho Jisoo unnie hơn nữa còn rất vui vẻ bồi thường. Kim Jisoo thật là người có thể kiềm chế tức giận tốt.
Không được, tay thật là ngứa, không nhịn được gọi điện thoại lần nữa, vừa thông xong, Lisa chỉ nói một câu.
"Em thật sự là càng ngày càng sùng bái Unnieeee~~~~ đó, "Anh" rể."
Sau đó, dứt khoát cúp máy.
Bàn về tâm cơ, chị gái của nhóc đâu phải là đối thủ của Jisoo unnie? Lisa nhìn tấm hình với nét mặt tươi cười như hoa trên bàn, âm thầm than thở.
Ừm, không sao, dù sao Jennie rất được Jisoo bảo bọc, nhất định là không thiệt thòi.
Về phần mình ư, xem chút nào, Lee phu nhân nhờ nhóc giúp bắt gian là mấy giờ ấy nhỉ?
Thiết kế lần này được chủ nhà tán dương nhiều, Jennie hẹn Park Min cùng đi xem phòng, nói qua những chi tiết sẽ lắp ráp xong, nàng gói đồ chuẩn bị về nhà.
"À Jennie, em phải về nhà sao?"
Park Min hào hoa phong nhã vô cùng thích cô nàng đa tài mà xinh đẹp đáng yêu này, đáng tiếc nàng đã kết hôn rồi, ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không có.
"Vâng."
Nhà này ở Jeonju, muốn về Seoul phải lên đường sớm hơn một chút, xe của Jennie đã đưa đi bảo dưỡng, xem ra phải quá giang ai đó về nhà rồi.
"Vừa lúc hôm nay anh cũng chuẩn bị về nhà thăm ba mẹ, có thể tiễn em một đoạn đường?"
"Tốt quá."
Nàng cười ngọt ngào, có xe đi nhờ không thể tốt hơn, hơn nữa lại là anh trai Chaeyoung, mặc dù không coi là quen thuộc, nhưng cũng coi như yên tâm.
"Vậy làm phiền anh rồi."
Xe BMW màu đen, chạy nhanh hơn, nhanh chóng hòa vào đường cao tốc. Dọc theo đường đi, bọn họ tùy ý trò chuyện, Park Min nói với nàng một vài chuyện vui về Chaeyoung khi còn bé, Jennie nghe say sưa, mặc dù nàng và Chaeyoung là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng trong mắt anh trai thì em gái sẽ mang hình ảnh khác, về sau nàng nhất định phải trêu Chaeyoung mới được.
Park Min cảm thấy đoạn đường này thật sự quá ngắn, cảm giác nói chuyện phiếm với Jennie thật sự quá tốt, nàng là một người thông tuệ cơ trí, nói năng rất tự nhiên hào phóng không điệu bộ, còn mang theo vài phần thiếu nữ hồn nhiên. Cô nàng như vậy thật hiếm thấy.

Tiếc hận đã sinh Du sao còn sinh Lượng, không để cho Anh gặp nàng trước một chút? Như vậy nói không chừng người đi bên cạnh nàng sẽ là anh.
Xe đang từ từ về Seoul, Park Min thật sự không nỡ nói lời tạm biệt với Jennie.
"Jennie, lần trước anh về nhà ba mẹ có nhắc tới em lâu lắm không tới nhà anh ăn cơm, bọn họ rất nhớ em."
Park gia ở nội thành trung tâm Seoul, mà Kim gia lại ở gần ngoại ô Seoul, Park Min từ nhỏ đã ở Busan vẫn không có cơ hội gặp mặt Jennie, hơn nữa sau khi nàng ra nước ngoài, qua nhiều năm nhưng bọn họ thực chất mới quen biết vài tháng.
"Vâng, nhưng..."
Thật ra thì Jennie rất muốn về nhà cùng ăn cơm với Jisoo, chẳng qua là Park Min nhắc tới hai bác Park, nàng quả thật cũng rất lâu không ghé thăm bọn họ, bọn họ biết nàng từ nhỏ tới lớn, thương yêu Jennie tựa như Chaeyoung.
Nàng cũng thật rất quý hai người, tuy có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra rất hiền.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, Jennie miệng ngọt biết làm nũng, đặc biệt có nhân duyên với người già, cứ nhìn những người già mỗi ngày được Jisoo dạy Thái Cực Quyền thì biết họ thích nàng cỡ nào.
"Nếu để cho Chaeyoung biết anh chở em về nhưng không mời em tới nhà, em ấy nhất định sẽ nói anh."
Park Min cười cười, mặt sáng lạn.
"....."
Jennie cảm thấy có chút khó khăn.
"Nếu không, anh gọi cho Chaeyoung vậy."
Nàng không còn kịp ngăn cản, Park Min đã bấm số điện thoại,Jennie không đỡ được Chaeyoung oanh tạc bên tai đành đáp ứng đến dùng cơm. Vì hai bác Park có việc không ở nhà, mà anh em nhà Park gia đều không am hiểu chuyện nấu nướng nên bọn họ quyết định đến nhà hàng ăn.Tiến vào nhà hàng, nhìn thấy không gian đẹp và nghe nhạc hay khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái.
Chaeyoung đã sớm tới, nhìn thấy bọn họ đi vào,liền vẫy tay gọi.
"Jennie, hôm nay chúng ta cần phải ăn nhiều mới đáp lại thịnh tình của anh trai mình đó."
Chaeyoung cầm menu lên, chuẩn bị gọi thức ăn.
Jennie cầm ly nước lên uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ một chút, đến 6 giờ rồi, nàng lấy di động bước ra hành lang gọi cho Jisoo.

END CHAP 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net