Chap 69 END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe Trân Ni cứ nôn nao không thôi lâu lắm rồi cô mới được trở về nhà...lần này lại còn đi cùng người cô thương nữa chứ không vui sao được...Trân Ni cứ ngồi đó không ngừng líu lo đủ thứ...Trí Tú cũng chỉ biết ở đó phì cười nhìn dáng vẻ trẻ con của Trân Ni.....

Chiếc xe đang bong bong trên con đường làng cũ nát....lâu lắm rồi Trí Tú mới cảm nhận được không khí trông lành như thế...những cơn gió biển cứ thổi vào lòng lộng như cuốn đi hết bao nhiêu muộn phiền lúc trước....vừa đến nơi Trí Tú đã bước xuống đi vòng qua mà mở cửa xe cho Trân Ni rồi nắm tay cô đi về phía biển....ở đây cũng không thay đổi quá nhiều vẫn yên bình như ngày nào....




- Aaaaaaaa.........CUỐI CÙNG CŨNG ĐƯỢC VỀ NHÀ RỒI....



Trí Tú buông tay Trân Ni ra mà đứng đó nhìn ra biển hét lớn...cuối cùng cô cũng được về nhà rồi....cũng  còn rất may cô không phải bỏ mạng trong cuộc chiến lần này...nhưng có lẻ cô  đã mất rất nhiều thứ.....Trân Ni cũng phì cười khi nhìn Trí Tú đang ở đó hét lên vui sướng....nói rồi Trân Ni cũng nắm lấy tay Trí Tú đi về hướng nhà...Trí Tú cũng có chút khựng lại ,nhưng Trân Ni đã lên tiếng trấn an mà kéo tay cô đi...cô đã đi lâu như vậy rồi....không biết má có giận cô không nữa....Trí Tú vừa bước đến cửa nhà nhưng mãi không chịu bước vào Trân Ni cũng hiểu ý mà để Trí Tú đứng ở ngoài  mà tự mình đi vào trong tìm kiếm....




- Má ơi...con về rồi nè....


- Trời ơi con...đi đâu mà lâu thế không biết, cũng không có gọi điện cho má nữa ,làm má lo muốn chết hông biết bây trên đó sống sao, rồi có ai ăn hiếp bây hông....nào xoay một vòng má coi.....con ốm đi nhiều rồi.... ráng ăn uống nhiều vào một chút......


Trân Ni vừa đi vào nhà đã thấy bà Hương đang lúi cúi dưới bếp...bà  Hương nghe tiếng gọi có chút quen thì liền xoay người lại...hóa là Trân Ni... Trân Ni thấy bà thì cười tít mắt mà đi đến ôm chầm lấy bà ...bà mới đây đã già đi nhiều rồi, đầu tóc sắp bạc hết rồi...bà Hương cũng đáp lại cái ôm của Trân Ni rồi không ngừng sờ xoạn người cô mà hỏi thăm...nó đi hai ba năm nay không một tin tức hay cuộc gọi  nào hết...Lệ Sa với Thái Anh cũng đi luôn ....làm bà càng lo lắng hơn khi không một tin tức nào từ Trân Ni..... Trân Ni đứng đó cũng rưng rưng mà xoa lấy vai bà mà trấn an...Rồi dìu mà đến bàn mà vui vẻ lên tiếng...



- Con có quà cho má..

- Quà cáp chi hông biết nữa cho tốn tiền...con về là má vui lắm rồi...



Trân Ni nói rồi cũng đứng dậy mà đi về phía  cửa....bà Hương cũng khó hiểu ngồi  mà đó chờ ...Trân Ni vừa bước vào....theo sau còn là Trí Tú ....là Trí Tú thiệt sao, bà không nhìn lầm chứ...bà Hương như  chết đứng ở đó  mà lôm khôm dậy đi về hướng Trí Tú.... Trí Tú của bà còn sống sao...nó đang ở đây sao , ở trước mặt bà , một Trí Tú mặt da bằng thịt sao...bà Hương không kìm được nước mắt mà khóc nấc lên vừa khóc vừa sờ lấy gương mặt gầy gò của Trí Tú mà ngờ vực hỏi...

- Là Tú hả con....là Tú của má phải hông con..


- Là con đây má....là Tú của má nè má...con về rồi..... con về rồi....


Trí Tú và bà Hương cứ ôm lấy nhau mà khóc không thôi...Tú của bà hư quá..bỏ má nó đi hơn ba năm nay....Bà Hương cứ khóc nghẹn lên, mà ôm lấy Trí Tú ..làm Trân Ni bên cạnh cũng không kìm nén được mà khóc nghẹn.....Trí Tú cũng chỉ biết ôm lấy tấm lưng của mẹ mình mà khóc không ngừng...là cô bất hiếu..là cô phải để bà một mình, là cô khiến bà phải chịu cảnh mất con một thân một mình mấy năm nay ....là lỗi của cô...




Bà Hương cũng lau vội nước mắt mà ngẩn lên nhìn Trí Tú vẫn còn nức nở nước mắt nước mũi tèm lem ở đó...Trí Tú vẫn còn là một đứa trẻ to xác với bà thôi...bà cứ  sờ lên mái tóc dài của Trí Tú rồi gật gù... Lâu lắm rồi mà mới thấy Trí Tú không bộ dạng con gái như thế.....




- Con về là tốt rồi...để má đi nấu gì đó ngon ngon cho hai đứa ăn...

-  Để con phụ má
- Để con phụ má


Bà Hương vừa nói vừa lau đi hai hàng nước mắt trên mặt..Trân Ni và Trí Tú nghe thế cũng đồng thành mà lên tiếng.... Cả ba cứ vui vẻ như thế mà vào bếp...lâu lắm rồi họ mới có khoảng thời gian bên nhau như thế...Trí Tú nắm lấy tay Trân Ni cười hạnh phúc  mà kéo vào trong....bây giờ họ chỉ có hạnh phúc mà thôi.......







...............








Đã hơn một tuần Trí Tú và Trân Ni trở về làng chài, cuộc sống của họ vẫn như thế ngày ngày vui vẻ cùng nhau làm việc cùng nhau trải qua những chuyện buồn vui cùng nhau...nơi này thật bình yên.....



- Ê ...Tú.....




Lệ Sa từ đâu chạy đến bay lên người Trí Tú làm cho Trí Tú cũng mất thân bằng mà ngã xuống...kết quả là Lệ Sa và Trí Tú ngã nhào ra cát rồi lăn cù cù ra mé biển...Trí Tú tức giận đứng dậy đá đít Lệ Sa một cái... Lệ Sa không có cách chào hỏi nào đỡ đau hơn sao..mới có  một

tuần không gặp làm như lâu lắm vậy á , Lệ Sa ngồi đó xoa cái mông vừa bị Trí Tú đá rồi còn nghe Trí Tú chửi nữa chứ....



- Mày không thể chào hỏi một cách bình thường được sao....đau muốn chết vậy đó.....

- Tú có sao hông...đâu để em coi coi....


Trí Tú đứng dậy phủi đi mớ cát đang dính trên người mà không ngừng chửi rủ Lệ Sa.... Trân Ni bên này cũng không ngừng lo lắng mà chạy đến hỏi hang Trí Tú.... Lệ Sa thì ngồi đó bĩu mỗi mà nhìn Thái Anh đang đứng đó khoanh tay....Thái Anh không những không đỡ cô dậy còn đá cô thêm một cái đau điếng vào mông nữa chứ...cho chừa cái tật chơi ngu....Lệ Sa ngồi đó mà nhõng nhẽo nhưng mọi người đã vào trong hết  rồi.....


Trí Tú vừa vào nhà cũng tắm rửa rồi ra trước phụ Lệ Sa đốt than....Trân Ni  và Thái Anh thì ở trong bếp  nấu nướng....Lệ Sa và Trí Tú không biết là đốt than hay chửi lộn nữa mà nhoi trời thiên ở trước hết làm cho Trân Ni và Thái Anh cũng chỉ biết đứng đó mà phì cười lắc đầu,.... lớn rồi mà cứ như con nít dị đó cãi nhau miết....Trân Ni và Thái Anh cũng vừa nấu xong , đang chuẩn bị bưng đồ ăn lên trước nhà thì Hải xuất hiện, làm cho mọi có vẻ không vui....Lệ Sa còn định xong lên đánh anh ta thì đã bị Trí Tú ngăn lại....


- Mời ngồi....dù sao cũng đến rồi ,cùng ăn đi.....

- Nhưng mà Tú nó....


- Không sao....

Trí Tú cũng vui vẻ , đi đến mời mọc Hải đang đứng đó ngại ngùng.... Lệ Sa bên này cũng khó hiểu với những hành động của Trí Tú mà lên tiếng ngăn cản nhưng Trí Tú đã giữ tay cô lại mà lắc đầu nói...Trân Ni bên này cũng không quá quan tâm đến anh ta, nếu Trí Tú đã đồng ý rồi thì cô không có ý kiến....Hải cũng cười nhẹ một cái rồi ngồi xuống đó....Trí Tú nhìn sắc mặt mọi người  có vẻ không vui khi có sự xuất hiện của Hải thì liền lên tiếng giải thích...




- Là Hải  giúp chúng ta trong chuyện lần này...nếu không tôi đã chết lâu rồi....


Trí Tú cũng ngồi đó thở dài mà lên tiếng, nếu không có Hải làm sao cô biết được kế hoạch sắp tới của bà ta  là gì mà tránh né chứ...không có Hải cô đã xanh cỏ  từ lâu lắm rồi...Thái Anh Lệ Sa và cả Trân Ni nghe xong cũng khó hiểu...chuyện này là sao chứ...Hải...Hải đã giúp Trí Tú sao...vậy bấy lâu nay cô tránh nhầm anh ta rồi sao....Lệ Sa nghe thế cũng mở lời xin lỗi anh thì về hành động lỗ mãn lúc nảy

Cứ như thế buổi tiệc nhỏ trên bãi biển diễn ra vô cùng vui vẻ...Trí Tú và Lệ Sa thì cứ cụng ly uống với nhau miết ,Hải cũng phải chào thua với hai người họ , Trân Ni và Thái Anh thì cố mà khuyên ngăn nhưng hai con bộm rựu kia vẫn không chịu thôi...



- Cái này là Trân Ni làm cho tao....

- Của tao...
........




-  Sai rồi bé ơi...cái này là Thái Anh làm cho chị...

- Của Chị...
.....



Trí Tú và Lệ Sa cứ tranh nhau con tôm cuối cùng trong dĩa.....cứ cãi nhau đến nhức hết cả đầu ,Thái Anh và Trân Ni cũng khó chịu mà liếc xéo hai người họ mà đồng thanh nói, làm cho Trí Tú và Lệ Sa cũng chỉ biết im lặng mà ngồi đó như mèo cụp đuôi...rén rồi thì nói đi cưng.....




- HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG!!!!
-HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG!!!!



- Dạ thoii liền.....
- Dạ thoii liền.....



Trí Tú và Lệ Sa nghe xong cũng rén ngang mà im bặt ở đó làm sao dám bật nóc đây...ở đây làm gì có sofa mà ngủ chứ...có khi Trân Ni và Thái Anh cho cô với Lệ Sa ra mé biển ngủ luôn cũng hông chừng....Lệ Sa cũng ngủ queo ở đó phải bắt Thái Anh lôi cô vào nhà mà nghỉ ngơi, Hải thì cũng xin phép mà trở về lại nhà....còn Trí Tú tuy uống cũng khá nhiều nhưng cô vẫn con tĩnh táo... đâu có xụi lơ như Lệ Sa.... Trí Tú nắm tay Trân Ni dạo  dọc theo bờ biển rồi đến đi tản đá bự mà ngồi đó.....Trân Ni tựa  đầu vào vai Trí Tú mà cười hạnh phúc Trí Tú cũng choàng tay mà xoa lấy bờ vai thon thả của Trân Ni mà thỏ thẻ hỏi...


- Em có hối hận khi yêu Tú hông?


- Tất nhiên là không rồi....

- Tại sao thế ? Em không thấy thiệt thòi khi trao thân cho một đứa con gái sao...

- Tất nhiên là không rồi...Tú của em là số một...Tú của em còn hơn gấp trăm lần bọn đàn ông ngoài kia nữa....thiệt thòi cái gì chứ... em còn cảm thấy mình may mắn nữa kìa ,làm sao em có thể tìm được một người vừa yêu thương em ,vừa vì em mà hy sinh nhiều như thế chứ... EM YÊU TÚ.....CHỈ MÌNH TÚ...CON TRAI HAY CON GÁI..KIẾP NÀY HAY KIẾP SAU...EM ĐIỀU YÊU TÚ....


Trân Ni ngồi đó ngẩn mặt lên mà nói với vẻ tự hào.... Làm sao cô hối hận được chứ....cô hối hận..hối hận nếu như cô bỏ lỡ mất Trí Tú... Một người vì cô mà làm tất cả....người như thế đã khó kiếm lắm rồi ....nói chi là con trai hay con gái.....Trí Tú nghe xong chỉ biết hôn vào trán Trân Ni một cái rồi ôm lấy Trân Ni vào lòng mà siết chặt...... Cả hai đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau như thể...họ vốn đã không còn quan trọng đối phương là trai hay gái...nhưng họ biết đối phương luôn vì họ mà làm tất cả....


" Tạ ơn trời ,vì đã mang cô ấy đến bên con....đến để xoa dịu con tim đầy tổn thương của con....thắp cho con một ngọn đèn mới...cho con biết thế nào là tình yêu..... "


   " TÚ CŨNG YÊU EM.....RẤT YÊU EM......
TÚ KHÔNG HỨA KIẾP SAU CHÚNG TA SẼ CÙNG NHAU, NHƯNG TÚ CHẮC CHẮN MỘT ĐIỀU KIẾP NÀY TÚ CHỈ CÓ MỘT MÌNH EM.... CHỈ RIÊNG EM..."

_____________

Cảm ơn mọi người đã theo dõi fic đến chap cuối cùng....🥰🥰🥰

Cảm ơn vì đã dành thời gian để đọc fic của tui....

Tui sẽ ngủ đông đến hết tuần để thi😅😅😅😅 qua thi viết tiếp ....fic típ là Lichaeng nha...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net