Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jisoo sau khi trở về lớp cũng không còn quan tâm đến gã bạn trai, anh múa đôi môi của mình vặn vẹo ra những câu từ hoa mĩ xin lỗi chị, chị lờ mờ như không muốn nghe thấy, chị bước đến và ngồi ngay ngắn vào bàn mình rồi một mạch mở quyển sách mà Jennie đã tặng cho chị cách vài ngày trước mà đọc. Chị thả hồn theo những câu từ trong trang sách như thể chị đang cố tìm hiểu con người của Jennie Kim nàng vậy. Những dòng chữ chạy từ từ vào trong tâm trí chị, thân ảnh Jennie cuộn tròn khóc thút thít vẫn còn in mới trong tâm trí, nó bay bổng tựa lông hồng nhưng mang lại một cảm giác thương xót vô cùng.

Jisoo đánh dấu phần sách đang đọc dở dang, đặt quyển sách trở về hộc bàn khi giáo viên đã đứng ở trên bục giảng. Chị cùng các đồng học đứng lên theo lễ nghĩa mà cúi người chào giáo viên Lee, chị nghiêm túc viết những con chữ xinh đẹp trên trang giấy trắng, đôi mắt phảng phất chút bối rối khi chị cứ liên tục nhớ đến Jennie, những ngón tay vô thức đưa ngòi bút viết ra tên nàng tận hai ba lần.

- Jisoo...

Jisoo đưa hướng mắt theo tiếng gọi của Joohyun - người bạn học cùng lớp với chị. Cô ấy trông rất xinh đẹp và dịu dàng, chị thừa nhận chị có chút rung cảm với nàng ta. Chị thích đôi mắt và nụ cười của Joohyun, nói thẳng ra là chị có đôi chút mê mẩn cô, nhưng cũng không hẳn, chắc là do vì chị thích ngắm người đẹp, chị thẳng, không có chuyện chị đi thích một cô gái nào cả. Kể cả đó là học tỷ nữ thần Bae Joohyun.

- Sao?

Jisoo đáp lời của Joohyun, bên trong cảm thấy khó hiểu, Joohyun có bao giờ nói chuyện riêng trong giờ học đâu chứ?

- Cũng không có gì quan trọng, một lát nữa cậu có muốn đến cantin không? Ý mình là...

- Được thôi.

Kim Jisoo cười, một nụ cười mang theo sự xinh đẹp rực rỡ của chị. Ôi chúa ơi, ai đó hãy cho Kim Jisoo biết rằng chị có một nụ cười khiến cho người ta muốn ngất lịm đi, nội tâm của Joohyun thường xuyên kêu gào vì luôn phải nhìn thấy nụ cười của Kim Jisoo. Chị thấy Joohyun vội vội vã vã đưa ánh mắt sang chỗ khác tránh nhìn gương mặt mình, chị khẽ chau mày, có phải là chị lại làm gì không đúng? Jisoo cười cười rồi lắc đầu, chị lại vùi đầu vào những con chữ vô vị. Chị nhìn thấy tên của Jennie được mình viết ra trong lúc thần trí mơ hồ liền dùng gôm mà tẩy đi tên của nàng rồi khẽ thở dài.

Ở phía tay phải chị, Hoon Dong đã thấy một loạt động tác của chị. Anh khó khăn trong việc nắm bắt tâm trạng của bạn gái mình, lúc nãy vì Jennie đã hung dữ với anh, nhưng suy đi tính lại cũng một phần là do anh không chịu uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Hại Jisoo nổi giận mà đánh anh trước chốn đông người, lúc đó anh vội lên mặt nên cũng không nhìn lấy người mình xúc phạm là ai. Đến bây giờ khi nghĩ lại anh không khỏi một trận chột dạ, Jennie Kim sẽ không chạm đến anh đâu nhỉ, ít nhất là anh vẫn còn Kim Jisoo. Nghĩ đến đấy anh lại một lần nữa nhìn Jisoo, anh có cảm giác như sắp mất đi người bạn gái này vậy.

Khi tiếng chuông vang lên Hoon Dong liền cắt đứt suy nghĩ của mình, anh hồ hởi bước về phía Jisoo định bụng sẽ gọi chị cùng đi ăn vặt ở cantin, nhưng chị lại vội đứng lên và đi cùng Joohyun. Hoon Dong đứng đó nhìn bóng lưng Jisoo đi khỏi cửa lớp rồi khuất hẳn khỏi mắt anh, anh thở dài rồi ngồi lại chỗ của mình mà vùi mặt vào chiếc áo khoác được gấp thành hình gối, không ăn thì ngủ vậy, chắc Jisoo cũng không phải là muốn cạch mặt anh.

Khi bước xuống cantin, Jisoo và Joohyun có đi ngang qua phòng học của Jennie, chị đảo ánh mắt vào bên trong hòng tìm một bóng hình vừa quen cũng vừa xa lạ, rồi chị nhìn thấy cục trắng trắng với chiếc áo khoác lông trắng to sụ nằm ở dãy sau cùng của lớp. Jennie Kim quả thực không có chút hứng thú nào về việc học hành, nàng ta quả thực ghét việc học, nhiều khi chị tự hỏi nếu nàng không muốn đi học thì có thể ở nhà mà? Với hàng tá chiếc thẻ kia trong chiếc ví đắt tiền dày cộm lên của nàng thì thừa để nàng ta sống sung sướng cả đời. Cha nàng cũng không có ép buộc nàng, cuộc sống của những kẻ giàu thật sung sướng và hạnh phúc. Còn những kẻ ở tầng lớp thấp của xã hội luôn phải cố tìm lấy chổ đứng cho bản thân.

Jisoo mãi suy nghĩ miên man thì bỗng Jennie ngồi thẳng người lên, đôi mắt nàng chớp một cái rồi vội cười tươi, nàng có ý định sẽ chạy ra ngoài cùng chị nhưng ánh mắt tia thấy một cái đầu nhỏ nhỏ lấp ló bên vai chị liền nhíu mi khó chịu. Jisoo thấy thế liền nắm lấy tay Joohyun bước đi, Joohyun bị doạ một phen, Kim Jisoo bỗng dưng đứng lặng lại bỗng dưng nắm tay cô, thực sự học tỷ nữ thần họ Kim hôm nay có chút khác lạ.

Joohyun nhìn vào trong liền bắt gặp ánh mắt phát ra lửa của Jennie nhìn mình, cô không muốn cùng Jennie phải gây chuyện liền nhanh chân đi theo cái nắm tay của Jisoo. Sau lưng liền có tiếng đổ vỡ, Jisoo thở dài, Jennie Kim thật là không biết kiềm chế bản thân, dễ dàng nổi giận như vậy thực sự không cùng chị hoà hợp, chị ôn nhu như nước, tĩnh lặng như những cơn gió nhẹ chứ không ồn ào như Jennie. Như thế nào nếu cùng đặt hai người cùng một nơi? Điều đó thực sự tồi tệ, nói ra chị vẫn chưa hoàn toàn đặt Jennie vào mắt, nhưng khi Jennie dỗi thì quả thật trông đáng yêu như những nàng mèo xinh đẹp.

"Mày đang nghĩ gì vậy Kim Jisoo."

Jisoo giật nẩy mình, từ khi nào chị lại dễ dàng khen ngợi Jennie như vậy? Chị lắc lắc mái đầu rồi dùng tay vỗ bộp bộp vào bên thái dương, có lẽ chị đã bị Jennie quay vòng cho đến ám ảnh rồi đi. Joohyun nhìn một loạt hành động của Jisoo liền lo lắng hỏi han:

- Cậu vẫn ổn chứ? Sắc mặt của cậu không được tốt lắm.

Joohyun nhướng người lên đặt tay lên vầng trán của Jisoo, chị mơ hồ nhìn nàng rồi khẽ nắm lấy bàn tay của nàng rồi lại nở một nụ cười xinh đẹp.

- Không sao, mình vẫn ổn mà, chỉ là đang suy nghĩ về những bài học lúc nãy nên có chút đau đầu.

- Kim Jisoo mà lại đau đầu về những bài tập sao? Thật khó tin đó nha!

Joohyun giả vờ làm một trận bất ngờ, hai tay đưa tay lên miệng tỏ vẻ hốt hoảng. Jisoo đưa tay xoa xoa mái đầu của Joohyun rồi vui vẻ bước đi, khung cảnh hiện hữu hoàn hảo trong vòng mắt của Jennie. Nàng khó chịu giậm chân rồi giận dỗi chạy đi về hướng ngược lại, Kim Jisoo là vì cái gì lại thân thiết với cô nàng kia cơ chứ. Nàng rõ ràng xinh đẹp hơn nàng ta, nàng không phục, không phục.

Jisoo cùng Joohyun bước vào cantin, chị tìm cho mình một hộp sữa dâu và một lát bánh ngọt để ăn nhẹ. Joohyun mua cho bản thân một phần cơm thịnh soạn và một cốc cà phê, Jisoo lịch sự cầm lấy cốc cà phê giúp Joohyun. Ở phía xa xa Kim Jisoo đã thấy Jennie Kim lấp ló sau những bóng lưng cao lớn, chị thấy nàng giận dữ bước đến, chị khẽ giấu đi tiếng thở dài rồi dùng bữa, bản thân chị không biết là Jennie Kim đang nổi điên vì cái gì, vẫn cứ là nên mặc kệ nàng, chuyện nàng nổi giận vô lý không phải chuyện lạ.

Kim Jisoo từ tốn ăn phần bánh ngọt của chị, khoé mắt đã thấy Jennie giận dỗi đứng bên cạnh, chị cố ý lờ nàng đi, mặc kệ phía nàng đang nổi giận bản thân chị vẫn tiếp tục thưởng thức lát bánh kem ngon lành. Đến khi Jennie dùng sức đập tay lên bàn làm Joohyun bên cạnh giật nẩy người hét lên một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của những bạn học xung quanh, sau đó chị ngước nhìn Jennie - người đã đá cái bàn mà chị đang ngồi.

Đôi mắt nàng hằn lên những tơ máu đỏ nho nhỏ, bàn tay siết chặt, nhìn Kim Jisoo thản nhiên ăn bánh thực sự chỉ muốn đánh cho chị một phát.

- Kim Jisoo, tại sao lại đi cùng con nhỏ đó?

Jisoo ngừng hành động ăn bánh của mình rồi nhìn Jennie khó hiểu, bản thân đang thưởng thức bánh ngon lành, Jennie quả thật là không biết tốt xấu, lại còn có thái độ vô lễ với chị.

- Chị nghĩ em nên dùng kính ngữ.

Đôi môi trái tim của Jisoo nhếch lên thách thức, chị cảm thấy Jennie đang làm ra quá nhiều hành động ấu trĩ.

- Chị không có quyền ra lệnh cho em.

Jennie đi đến trước bàn của Jisoo và Joohyun đang ngồi, ánh mắt lườm nguýt Joohyun rồi nàng dùng chân đá mạnh chiếc bàn khiến nó đập vào ngực của Joohyun làm nàng ta hét lên một cái thật thảm. Những đồng học đứng gần đó cũng đều hét lên một cái, khay cơm của Joohyun rơi xuống thềm, nàng ta ôm lấy lồng ngực đang đau đớn mà khóc, không hiểu bản thân đã làm cái gì chọc giận Jennie Kim.

Jisoo trố mắt như không tin vào loạt hành động trước mắt của Jennie, chị đập bàn một rồi quát lớn:

- JENNIE KIM EM ĐỪNG CÓ MÀ QUÁ ĐÁNG!

Jisoo nhanh chóng gạt chiếc bàn bị lệch sang một bên rồi nhấc bổng Joohyun đang khóc ưm ửm, chị liếc nhìn Jennie một cái, nàng khẽ lùi một bước chân rồi đanh mắt lên nhìn chị.

- Em nói rồi, không ai được ở cạnh chị cả.

Rồi Jennie Kim ngưỡng cổ bật cười thật lớn, những đồng học nhìn nàng như hệt những kẻ tâm thần.

- Thẳng chứ gì? Xem này Kim Jisoo.

Jennie Kim cầm chiếc đũa trên bàn, dùng sức bẻ gãy nó, Kim Jisoo đứng nhìn hành động của Jennie Kim rồi chau mày, quá ấu trĩ, thực sự quá ấu trĩ rồi.

- Chị sẽ bị bẻ gãy bởi em, như chiếc đũa này vậy. Không cong thì em sẽ cho chị gãy, nhớ đấy Kim Jisoo.

Jisoo bắt đầu khó chịu, chị quay phắt bế Joohyun trong lòng bước từng bước ra khỏi đó. Jennie Kim khi thấy chị rời đi liền nổi giận mà lật đổ chiếc bàn trắng khiến đồ ăn trên đó vương vãi ra sàn tạo ra một mớ ngổn ngang. Nàng liên tục hét lên rồi tiếp tục giẫm đạp lên phần bánh kem lúc nãy của Jisoo, đập vỡ tách cà phê của Joohyun.

Lisa đứng bên cạnh nàng nãy giờ cũng không có phản ứng. Nó ngẫm Kim Jisoo kì này thực sự sẽ không xong với Jennie Kim.

- Kim Jisoo, chị chết chắc rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net