Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: fic lấy bối cảnh Việt Nam xưa, nếu fic có sai sót gì mong mọi người hoan hỉ bỏ qua. Có những cảnh máu me hơi ghê sợ nếu ai không hợp gu cứ cho qua chuyện nhe. Chúc mọi người đọc vui vẻ.

________

Tiếng gà gáy sáng đánh thức hết đám người làm trong nhà ông hội đồng Kim. Phận tôi tớ lấy đâu thời gian mà ngủ đến trưa, đến chiều. Làm biếng làm nhát thì chủ nó đánh trương thay chứ sung sướng gì.

- Lẹ lẹ bây ơi sắp tới giờ cơm sáng rồi.

Người đàn bà trạc ngoài bốn mươi đi vào, mái tóc lưa thưa ở trán cọng trắng cọng đen giọng thúc giục đám người làm.

Bà ta là tám Mùi, người thay ông bà quản chuyện bếp núc của nhà hội đồng. Tám Mùi là người được bà hai nhận vào làm từ xưa.

- Có gì từ từ chứ dì tám, giờ mới có 5 giờ sáng, còn sớm bửng mà cơm nước gì.

Nghe mấy cái câu hối như giặc, cái Mưa nó lên tiếng thay. Trời này ông bà với cậu chủ còn chưa thức thì cơm nước cho ai.

- Mày trả treo hả!? - Thấy Mưa nó hỗn hào bà xông lên cầm lấy cây chổi dừa cạnh bếp vừa quất vừa tát rồi chửi nó cho chừa cái tội mất dạy.

Mưa ôm đầu chịu trận nửa lời cũng hông dám cãi. Để bà hai mà biết người ở trả treo bả sai người đánh còn hóa cha hơn.

Đánh đến cái Mưa nó nằm la liệt dưới đất bà ta mới thôi, quăng cây chổi dừa quét  bếp sang một bên rồi dỏng đít đi lên nhà.

- Có sao hông chị Mưa? - Cái Nắng em Mưa, rụt rịt đi đến đỡ lấy người chị.

- Không sao..chị không sao.

Mưa gượng đứng dậy tự xoa cái lưng đau rát để lại mấy lần chổi dừa trên đó. Đám người làm trong nhà đứa nào cũng nhìn hai chị em nó lom lom.

Một đứa trong đám rít giọng cảnh cáo:

- Hai đứa bây làm ở nhà này cũng lâu rồi có lạ lẫm gì cái tính bà ta nữa mà đi trả treo. Thiệt về mình thôi, người ăn kẻ ở thì an phận đi.

Mưa nghe xong thì thở hắt rồi đi ra sau hè gánh nước giặt đồ. Hai chị em không cha không mẹ từ nhỏ, may phước được làm ở nhà ông hội có cái ăn cái mặc đã đội ơn trời lắm rồi. Nhưng phận người ở nào dám bon cheng, chủ sai gì làm đó cãi thì cãi làm sao.

Nắng tò tò theo chị phụ giặt đồ dưới cái sông sau hè. Mới có 7 tuổi mà phải bôn ba theo chị làm thuê nhìn tội lắm đó đa. Người nó nhỏ xíu gầy nhôm da thì đen nhẻm mấy bộ đồ cũ kỹ cắt vá đủ chỗ. Chị nó nghèo lại mồ côi nên nó cũng phải chịu cảnh nghèo chứ biết làm sao.

Mưa thẩy cái thùng xuống mé sông kéo lên thùng nước bằng cánh tay run rẩy, hằng lên mấy vết chổi đo đỏ. Đổ hết xô nước vào thao Mưa kéo cái ghế gỗ kê vào đít cho tay đề đề cho đồ thấm hết nước.

- Nảy dì tám đánh chị hai có đau lắm hông?

Mưa ngẩn mặt sau khi nghe tiếng cái Nắng xụt xịt hỏi.

Con bé mắt ướt nhem ngồi co rúm một chỗ, nhìn mặt mũi nó lem luốt sao mà thương lung lắm.

Mưa cười nhẹ nhìn đó lắc đầu đáp:

- Chị hông sao, nhưng mà lần sau đừng có học theo chị hai nghe chưa, dì tám biết dì đánh em tôi mạng đó. Phận tôi tớ nên mình phải chịu thiệt.

Nắng nó gật gù hiểu. Tuy còn nhỏ nhưng nó hiểu chuyện lắm, nó thấy chị hai có cực khổ nên nó phải ngoan phải nghe lời. Nó ngồi nhìn chị hai nó vừa dò đồ vừa dậy nó cách giặt. Nay mai gì lớn mấy cái việc này nó sẽ làm phụ hai nó không để hai nó một mình chịu khổ nữa.

....

- Dạ mời ông bà dùng trà.

Giặt xong hết đóng đồ sau hè thì trời cũng sáng, cái Mưa vào bếp nấu nước châm trà rồi bưng lên bàn mời ông bà. Bà hai phe phảy cá quạt trên tay day mặt hỏi ông:

- Chuyện tiền nông của bọn tá điền ông tính tới đâu rồi?

- Bọn nó đồi khất thêm năm nữa.

Ông đáp một cách bình thản rót một tách trà nóng đưa lên miệng thổi qua lại.

Nghe đến chuyện bọn làm thuê đó đòi khất bà hai điên lên nhíu hai cặp lông mày sắc lẻm vào nhau nhìn ông cao giọng:

- Ông cứ dị quài riết bọn nó trèo lên đầu ông ngồi. Hết năm này đến năm khác cứ khất khất rồi biết chừng nào mới trả dứt!?

Cảm thấy vợ hai có chút lớn giọng nhưng ông chẳng  tức giận hớp một miếng trà cho thấm giọng đáp:

- Năm nay mùa màng thất bát xí xóa cho người ta năm sau cũng có ớn ăn gì đâu. Nhà mình cũng không nợ nần, đủ ăn đủ mặc là được rồi. Lấy cái đó làm phước cho con, cho cháu. - Ông chỉ nói một câu nghe nhẹ nhàng hết thẩy.

- Thiệt hết nói nổi ông!! - Bà hai tặc lưỡi lắc đầu khó chịu.

Cứ để nó khất quài nó quen thói rồi năm nào cũng đòi khất sao mà chịu cho nổi. Bề ngoài thì dậm chân dậm dò nhưng quyền hạng trong nhà vẫn phải qua ý ông, phận đờn bà có cái chi đâu mà dám lên tiếng.

Thấy bà hai không nhắc đến chuyện đó nữa ông cũng thôi. Sáng sớm thì chỉ có uống trà chờ cơm chứ làm gì, đất thì cho mướn còn nhà cửa có người làm nó lo.

- Cha, má..

Cậu ba Vĩ của nhà ông hội đồng chứ ai xa lạ. Hai mắt sưng húp tóc tai thì rối bù. Đi nhậu nhẹt cả đêm hôm qua gần sáng mới về đến nhà, về thì lăn ra ngủ như chết giờ nó đi ngang ông bà con ngửi được mùi rượu hăng hăng.

- Con coi con có ra con người không Vĩ!? Ăn nhậu gì mà tối ngày sáng đêm, bộ bây hông mệt sao đa? Rảnh thì phụ cha bây coi ruộng vườn kia kìa. - Bà hai chán nản nhìn nó rít giọng trách móc.

Nó thì suốt ngày rượu chè cờ bạc có tiếp cha nó được cái gì đâu. Chỉ có ăn rồi phá phách là giỏi, ngay cả má ruột nó còn thấy chán.

Nghe má la Vĩ nó thở dài tựa lưng ra sau ghê bày ra vẻ mặt chưng hửng như chẳng có chuyện gì to tát.

- Có gì đâu má, đàn ông thì phải có chút rượu trong người nó mới oai chứ. Với lại nhà mình có thiếu tiền bạc gì đâu, con mà có tiêu xài cả đời không biết hết chưa nữa.

Thấy Vĩ nó ngông nghênh kiểu đó bà hai liền gằn giọng đáp lại:

- Bây cứ nhông nhông kiểu đó tao kiếm mối mằn mai cho bây để vợ bây nó kèm bây lại. - Bà uống tách trà phe phảy cái quạt mo trên tay.

- Má thôi đi!! Con không thèm mấy cái mối làm mai của má đâu, toàn mấy đứa đỏng đảnh hung dữ chẳng làm được gì hết. - Vĩ nhíu mày đặt mạnh tách trà xuống bàn.

Hai má con nó cứ lời qua tiếng lại chẳng để tâm đến sắc mặt có phần đanh lại của ông.

- Hai má con bây sáng sớm mà làm um sùm, để hàng xóm người ta nghe đồn bậy đồn bạ rồi mất mặt!!

Bà chẳng những không sợ mà con cắt ngang lời ông:

- Bộ tui nói hông đúng sao mình!? Mình coi nó coi, lớn chồng ngồng rồi mà chưa có vợ con, hông mần mai cho nó thì đợi biết chừng nào. Nhà có mỗi đứa con trai để nối giỏi mà ông không chịu ép bộ tính để tuyệt tử tuyệt tôn hay chi.

Nghe mấy lời như xốc óc ông cung tay đập mạnh lên bàn khiến cho bà hai giật mình im bặt, Vĩ nó còn sợ đến tay chân run lảy bảy. Cha nó nhìn bề ngoài có hơi hiền hậu một chút nhưng khi nổi nóng lên thì ghê lắm.

- Đủ rồi!! Lấy vợ sinh con thì tự nó muốn lấy ai thì lấy, chừng nào muốn cưới thì cưới. Không có ép cái gì hết!!

- Ông nói vậy nghe coi được, nó thích đứa hầu ông cũng cho cưới hả!? - Bà hai phản đối khi nghe ông nói chuyện cưới sinh một cách hời hợt.

- Vậy lúc trước bà là người gì? Không phải người hầu sao!?

- Ông..!!

Nhắc đến chuyện xưa bà hai tức đến ngăn ngực không nói được. Lúc xưa cũng chín ông là người cưới con hầu, bây giờ con hầu đó vẫn là bà hai của nhà ông hội đồng đó thôi.

- Chó chê mèo lắm lông sao? - Ông hội bây giờ mới liếc mắt đến nhìn bà hai đang hầm hầm bên ghế.

Trước kia vì lần say sỉn nên đã ăn nằm với đứa người ở chín là bà hai Nụ đây, vì mặt mũi gia đình, vì cái tánh người ông đã lấy bà hai về làm vợ lẻ. Nhưng bây giờ phất lên một chút lại đi chê người hầu này người hầu nọ. Muốn phán xét ai thì tự nhìn lại bản thân mình trước cái đã.

- Ông nói hay quá, còn cô hai nhà này kìa cũng tới tuổi gả chồng rồi sao không gả phức cho xong. Con gái học chi cho cao trước sau gì mà hông về nhà chồng.

Bà hai lãng sang chuyện khác nhắc đến cô con gái trưởng của nhà ông hội. Cô hai Tú đang học ở Pháp, từ nhỏ đã học rất giỏi nên đã xin cha sang pháp học tập đến nay cũng 5 năm rồi.

- Bà có chịu thôi chưa!? - Ông nghiến răng nhìn bà.

- Thì tui cũng coi như má hai của nó thì tui lo, tui nhắc dậy thôi, ông không chịu thì thôi chứ sao nhìn tui bằng cặp mắt dữ tợn nó mần chi. - Hai mắt bà thu lại rót một tách trà khác uống cho qua chuông.

Nghe đến Tú ông có chút nhớ cũng có chút giận. Nó đi biệt tích mấy năm nay lâu lâu được mấy lá thơ gửi về từ Pháp chứ có được gặp mặt nó đâu. Thời xưa cha ông cũng ép uổng vụ dựng vợ gả chồng nên ông hiểu chứ. Có con cái thì cứ để nó tự do muốn làm gì thì làm. Nào muốn ông gả chứ ép chi tội con nó.

Thấy cha má căng thăng Vĩ đứng dậy vuốt vuốt lại đầu tóc cho gọn gàng thưa thốt:

- Thôi cha má ở nhà đi con đi đây cái.

- Con đi đâu? - Bà hai cất giọng hỏi.

- Con trai cưng bà thì chỉ có sòng bài tiệc rượu thôi chứ đi đâu mà bà hỏi.

Ông đáp với bà một câu xốc óc còn cười nhếch mép một cái.

Bà điên tiết khi ông cứ liên tục nói xốc bà:

- Con của mình tui hay chi đa?

Vĩ nó đã lên xe đi mất hút chỉ để lại hai ông bà già cãi cọ.

Cha với má nó gặp nhau nói chưa quá ba câu là đùng đùng lên rồi.

- Mình...

- Ủa mình? Đã khỏe hẳn chưa mà ra đây?

Tiếng gọi thều thào ở sau lưng, là bà cả chứ còn  ai nữa. Ông bật dậy đỡ tay bà ngồi xuống ghế trước ánh mắt xâm xôi của bà hai.

Bà cả với vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ người cũng gầy đi trông thấy. Mấy nay trái gió trở trời nên sinh bệnh ăn uống ngủ nghỉ gì cũng không được.

- Trông người mình thấy sao rồi đỡ nhiều chưa? Để tui kêu thầy lang hốt thêm vài đơn thuốc bổ cho mình. - Ông lo lắng hỏi thăm khi thấy bà cứ liên tục ho khan.

- Thôi mình, em đỡ rồi. Ba cái thuốc uống quài riết cũng ngán. - Bà cười mỉm vỗ vỗ lên mu bàn tay ông.

Hai người họ thăm hỏi nhau chẳng ngó ngàng gì đến bà hai đang ngồi một cục ở ghế bên. Từ lúc có thằng Vĩ hầu như ông chưa từng chạm tay đến bà dù chỉ một lần. Tất cả sự quan tâm chiều chuộng đều dành cho bà cả.

Cơn ghen tức trong lòng nổi lên bà hai lên tiếng móc mẻ:

- Chị cả nhìn tươi tắn dậy mà bệnh sao đa? Hay là lâu ngày ông không sang phòng thì tìm cách câu dẫn?

- Em hai nói vậy là có ý chi? Tuổi này rồi còn mần ăn gì nữa mà níu với kéo. Có, thì có em với ông chứ chị có làm được gì đâu. - Nghe được câu đá xéo bà chẳng chút bực tức nhẹ dạ nói một câu cho phải lý.

Môi bà hai chề ra nhìn qua cái bộ mặt giả tạo đó. Hổm giờ ông ở phòng bà nên bà cả ganh tị giả bệnh giả tật để kéo ông về chứ gì, đờn bà với đờn bà bà còn lạ gì nữa.

Thấy bà hai yếu thế bà cả ho ho vài cái lấy giọng, chép miệng nói:

- Em hai nói vậy là suy bụng ta ra bụng người rồi. - Tay bà nhận lấy tách trà từ ông nhưng mắt lại để ở nơi bà hai.

Bà hai ức nhưng không nói được gì. Biết ông thương bà cả nên nói nữa ông sẽ trách bà chứ lợi ích chi.

- Thôi chị cả nghỉ ngơi cho mau khỏi bệnh, em xin phép vào trong trước. - Bà hai đứng dậy vờ lễ phép thưa hỏi rồi lếch đôi guốc gỗ cọc cọc vào nhà.

Bà cả với bà hai ngoài mặt chị em chứ bên trong là nội chiến. Ngay cả cô hai và cậu ba cũng chẳng ưa gì nhau. Tiết cái là trong nhà trong cửa nên chẳng thể ra tay ác như người ngoài không còn tình thì cũng còn cái nghĩa.

_____

Hihi.😊


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net