Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô hai...

- Tránh ra!!

Trí Tú người ướt nhem  đi lên từ đầu cầu. Điền bước đến gọi nhưng đã bị Trí Tú khó chịu đẩy mạnh vai ra. Trí Tú kéo đôi chân trần mốp méo vì ngâm nước quá lâu. Đi được vài bước thì Trí Tú đột nhiên đứng sựng lại ngửa mặt lên trời.

Mấy hạt mưa nặng chịt rơi vào trán vào mắt cô đau rát. Mưa, mưa sao? Ông trời cũng đang khóc thương cho cô sao? Mưa ngày một lớn càng nặng hạt hơn..

- Chị ơi cứu em..

Trí Tú bật ngờ xoay người đủ hướng tìm kiếm khi nghe thấy tiếng em. Nhưng không phải, chỉ là cơn gió thoát qua thôi mang theo chút tiếng em còn xót. Tiếng kêu cứu của em, ánh mắt hy vọng từ em cô đều nhớ rõ như in. Trí Tú cứ đi vài bước lại nghe được tiếng em gọi cô lòng lọng bên tai nhưng chẳng làm được gì hết. Trí Tú khóc đến nổi mưa cũng không sánh được, cứ vừa khóc vừa gào.

Đám dân cày từ đồng chạy nào đều bị Trí Tú chặn đường lại. Cô mở tròn mắt dưới làng mưa lạnh, còn dùng đôi tay lạnh tót như ma chụp lấy tay họ:

- Dì có thấy Trân Ni đâu không? Trân Ni..Trân Ni..vợ con..mợ hai của con...

- Không!! Không thấy, bộ điên hay sao trời mưa mà chay ra đây.

Câu nói người ấy nghe sao tha thiết nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu. Trí Tú buông thõng hai tay ra khỏi rồi lững thững rời đi. Đi được vài bước rồi Trí Tú lại chạy...cô chạy về hướng nhà ông hội đồng Kim.

...

Trong nhà ông ta nhàn nhã uống trà ngắm mưa. Bà cả tuy bệnh nhưng vẫn lần mò theo ra ngồi cạnh ông.

- Mình ra đây chi, vào phòng nằm nghỉ đi cho khỏe.

Bà cả thở dài, lắc đầu đáp:

- Đã nằm mấy ngày nay rồi còn đâu. Tú đâu mình?

Nhắc đến Trí Tú ông cũng nín khe một hồi lâu mới cất giọng đáp:

- Nó...

Chưa nói gì thì đã thấy Trí Tú người dầm mưa chạy chân trần vào nhà. Trí Tú không để ý đến hai người họ mà chạy một mạch sang dãy phòng của bà hai!! Xong vào phòng Trí Tú nắm cổ áo bà ta lôi sòng sọc ra ngoài trên tay còn là khẩu súng..

Lôi bà ta ra đến giữa nhà Trí Tú gằn giọng chỉa nòng súng vào đầu bà ta:

- Giờ bà vừa lòng chưa!? Trân Ni chết theo ý của bà, gia sản này cũng sắp thuộc về bà rồi.

Bị khẩu súng lạnh toát chỉa vào trán bà ta mới biết sợ, rung rẩy lấp bắp cầu xin:

- Tú!! Má..má biết lỗi rồi Tú, con hạ..hạ súng xuống đi con..

- Lỗi hả? Bà mà biết lỗi thì trời sẽ sập, bà mà biết lời thì Trân Ni của tôi đã không bỏ tôi đi rồi!!

- Con điên sao? Bỏ súng xuống!!

Ông lớn tiếng quát tháo nhưng Trí Tú vẫn trơ trơ, khi thấy ông ra hiệu cho đám người ở. Trí Tú xoay ngưới dơ súng đủ hướng dọa bắn:

- Đứa nào bước tới tao bắn nát sọ!!

- Cứ bắt nó, súng không có đạn đâu.

** Đoàng..

Tiếng súng vang lên điếc tai, ông ta cũng phải trố mắt. Súng có đạn thật sao, Trí Tú hạ tay từ trên trời xuống nhìn ông ta nhếch môi:

- Ông khinh tôi sao? Kim Trí Tú là do ông dậy dỗ cơ mà, ông còn không hiểu nó?

- Con...

Trí Tú không thèm đôi co với ông ta nữa muốn nhanh chống kết thúc câu chuyện đầy đau đớn này. Cô gạt cò chỉa lại vào trán bà ta nghiến răng:

- Tôi giết bà cũng xem như tích đức cho bà, cho bà bớt hại người lại!!

- Tú...nghe má bỏ súng xuống đi con.

Đương định bốp cò má cô đã đưa bàn tay nóng hỏi nắm lấy tay lạnh toát của cô khuyên ngăn. Trí Tú có chút nao núng nhưng rất nhanh đã bóp cò.

** Đoàng...

Viên đạn ghim ngay giữa trán. Bà ta hai mắt mở nguyên ngã mạnh đầu ra sau, một vũng máu từ đầu loang ra.

- Còn cả mày nữa!!

Trí Tú không chút sợ hãi khi mới tước đi một mạng người, cô đưa súng đến chỉa vào Bích đang run sợ lẩy bẩy bên ghế. Vĩ kéo Bích ra sau che chắn rồi lên tiếng cầu xin:

- Chị hai!! Má em là người làm sai với chị, nếu cảm thấy một mạng không đủ với chị thì lấy mạng của em. Nhưng làm ơn tha cho vợ con em một con đường sống.

- Yahh!

Trí Tú gào lên rồi chỉ thẳng súng lên trời nổ liên tục mấy phát. Cô rõ hơn ai hết cái cảnh phải âm dương cách biệt. Cảnh mất đi người mình yêu thương nó đau đớn đến cỡ nào. Có chết đi ở kiếp khác cô vẫn còn cảm nhận được. Trí Tú thở gáp liên tục rồi kề sát súng vào thái dương:

- Nếu ông cảm thấy tôi là nổi nhục nhã thì tôi chết đi là được chứ gì!!?

- Tú..con điên sao, mau bỏ súng xuống cho cha!!

Ông ta sợ đến xanh mặt khi Trí Tú nó gạt cò xuống. Má cô cũng phải giật thoát. Vừa khóc vừa van xin nó:

- Tú ơi Tú... Má chỉ có mình con, con mà có bề gì má sống sao nổi hả con..

Trí Tú nuốt ực nhắm mắt bóp cò.

* Kịch..

Chả có viên đạn nào xuyên qua não cô hết. Trí Tú mở mắt kiểm tra chỗ đạn, chả còn viên nào hết. Trí Tú quăng lấy khẩu súng đó rồi bỏ đi.

Khung cảnh mà cả đời ông Kim cũng không dám nghĩ đến. Con hận cha. Cha áp đặt con đến bức nó xém chết. Rốt cuộc là ông đang làm gì đây, nhìn cái xác ứ máu của bà hai ông ta hạ giọng nói rồi bỏ vào phòng.

- Con mang má vào giường nằm, chùi máu cho sạch sẽ đợi người đến làm lễ mai táng đi.

Ngoài trời mưa cứ như trút nước, cứ sấm rồi sét không dứt. Ông trời đang ông hay là cười đến chảy cả nước mắt khi thấy khung cảnh gia đình này đây?

Trí Tú dầm mưa lê từng bước ra sau vườn ngồi bệch xuống đất. Mấy bông sen trắng bị mưa gió dật đến tơi tả, mấy cánh hóa bị quật đến rụng xuống rồi trôi đầy trên mặt nước. Trí Tú khóc rức đấm phình phịch xuống nền đất.

Tiếng gào thét này có ai nghe được không? Trí Tú ngửa mặt lên trời để cho những hạt mưa như tát vào mặt rửa trôi đi nổi hận, nổi hờn trong lòng cô. Tại sao con người ta lại chì chiết nhau? Chỉ vì mớ định kiến đó hay sao?

Mớ sen vừa bén lại bị gió quặt bung cả rễ nổi bèo trên mặt nước. Trí Tú đột nhiên bật cười ngây ngốc, moi ra cái khăn tay ướt nhem ngày ấy Trân Ni tặng cho cô. Đóa sen trắng ấy bị lem chút máu vừa rơi từ miệng cô xuống, khóe miệng cô cứ ọc ọc ra ít máu hòa với nước mưa loãng rồi thấm vào khăn.

Siết lấy cái khăn tay ấy ôm vào ngực, Trí Tú nằm ra đất nhắm hờ mắt lại nhớ lại chút kỷ niệm còn xót lại cùng em.

...

- Em nhắm mắt lại đi.

- Hở? Nhắm mắt, làm gì hả chị?

- Thì em cứ nhắm mắt lại đi.

Trân Ni tuy khó hiểu nhưng vẫn nhắm chặt mắt như lời chị. Trí Tú cho tay ra sau lưng lấy ra một mẫu giấy nhỏ cho vào tay em.

- Rồi, em mở mắt ra xem đi.

Một mẫu giấy được xếp gọn đặt trong lòng bàn tay, Trân Ni khó hiểu ngẩn hỏi chị:

- Là gì hả chị?

- Em ở ra xem đi.

Tò mò Trân Ni lật ra mấy lần gấp rồi xem. Trên đó chỉ vọn vẹn hai chữ, Trân Ni ít học nhưng vẫn lỏm được vài chữ. Em nheo nheo mắt lẩm nhẩm đánh vần:

- Thờ..ư..ơ..ngờ..ương...e...mờ..em.. Thương em?

Đánh vần xong Trân Ni mới trố mắt nhìn chị, chỉ thấy Trí Tú cười híp cả mắt kéo trán em lại hôn chụt lên đó một cái:

- Ừm, thương em.

- Tại sao chị lại ghi vào đây mần chi? Không phải thường ngày chị cũng hay nói thương em sao?

Vẫn chưa hiểu được chủ đích của cô Trân Ni cứ hỏi gặn tới. Trí Tú cười ngại gãi đầu:

- Thì..mấy người thương nhau người ta hay có thơ tình lắm. Chị cũng không giỏi chuyện viết thơ tình..nên chỉ viết được vậy thôi.

Nghe xong Trân Ni chỉ cười, rồi nắm lấy tay chị:

- Chị viết vậy là đủ rồi, nếu viết thêm nữa thì em có biết đọc đâu đa. Mấy chữ này toàn học lỏm từ mấy đứa có tiền đến thầy điền đó. Lúc bị phát hiện học lỏm không trả tiền còn bị bọn nó rượt đánh một trận.

- Hứ, bọn đó thì có gì hay đâu. Chị sẽ dạy chữ cho em, còn dạy em cả tiếng Tây để khè lại bọn nó vì tội dám ăn hiếp mợ hai của chị.

Trí Tú quẹt ngang mũi một cái hếch mặt. Trân Ni chỉ cười cười lắc đầu:

- Bận tâm chi bọn nó, em có cô hai thì đã hơn bọn nó rồi. Vừa giỏi lại còn biết cả tiếng Tây nữa, phước lắm đó đa.

Được Trân Ni khen mũi Trí Tú đã nở đến to đùng hai má thì ửng lên. Bộ nói không đúng gì sao? Có cô hai thì em là nhất rồi còn chi mà đi so đo với người ta.

- Vậy em sẽ giữ thơ tình của chị thật kỹ.

Trân Ni vừa nói vừa gấp gọn tờ giấy bỏ vào túi áo bà ba trong dáng vẻ bẽn lẽn. Thấy em vui cô cũng vui lây, sau này Trân Ni của cô sẽ không phải chịu khổ nữa, có cô ở cạnh Trân Ni sẽ không phải chịu thiệt nữa.

Quay lại thực tại đau lớn, Trí Tú đã nắm đó đến tận khuya người ngọm đều dính đầy đất sình. Mưa tạnh cơn này rồi lại chuyển sang cơn mưa khác nhưng chẳng có cơn mưa nào rửa trôi được nổi buồn trong lòng cô. Mất tiền mất bạc còn kiếm, mất người thương thì kiếm làm sao đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net