VÒNG THI HỌA BẤT ỔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc thi tuyển chọn bắt đầu với vòng thi đầu tiên là họa.

Cô bước vào sân chính của Quốc Tự Giám. Là một sân cỏ 'khá' rộng, bàn ghế cho các thí sinh được xếp thành hàng, hàng dọc gồm hai mươi bàn, hàng ngang gồm mười bàn, nói là bàn vậy thôi chứ chỉ là trãi một tấm chiếu phía dưới và để một cái bàn nhỏ ở trên, xung quanh phong cảnh rất đẹp, có cả hồ cá ấy chứ.Mười bàn đầu tiên phải nói là vô cùng gần giám sư-người gác thi, mười giám sư ngồi hướng mặt xuống các thí sinh, vì thế khi bóc thăm gỗ ai cũng cầu mong mình không bóc được số thứ tự từ một đến mười.

 Phía sau các giám sư là giang nhà chính của Quốc Tự Giám, trước cửa giang phòng đó treo một cái đồng hồ cát lớn trông rất uy nghiêm. Có lẽ nó dùng để đo thời gian làm bài của các  sĩ tử. Kỳ thi này là nơi để các công tử trong hoàng gia, những gia đình quyền quý hay ích nhất là các nhà giàu-có của cải nhất- vùng nên vô cùng hoa lệ.

Trí Tú bước vào cổng lớn, liền thấy ở góc có dãy người xếp hàng rút thăm nên cũng đi đến đứng chờ đợi đến lượt mình. Phía trước cô là một công tử nhìn khá lạ mắt, Hắn ta thấp hơn cô kha khá, là nam nhân mà da lại trắng còn hơn cả nữ nhân nữa chứ. Do đứng phía sau nên cô chỉ bị gây ấn tượng bởi làn da trắng và bộ y phục màu hồng nhạt.

"Tên này có thật là nam nhân không vậy?". Trí Tú khoanh tay thì thầm.

Không biết là có nghe được hay không nhưng người phía trước đột nhiên quay người lại nhìn cô rồi lại quay trở lại.

"G...gì vậy chứ? Cái tên này là nam thật hả?". Trí Tú hai má đỏ ửng mà cảm thán.

Chính xác là công tử trước mặt cô không chỉ dáng người thấp bé, làn da tráng noãn, gương mặt lại vô cùng tươi tắn xinh đẹp, có thể nói là hơn tám phần với những nữ nhân mà cô đã từng gặp trước kia. Nhưng Trí Tú cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng chỉ là một nam nhân xinh đẹp thôi mà.

Trí Tú đứng khá lâu vẫn chưa đến lượt mình nên ngẫm nghĩ vu vơ:

'He he không biết Quốc Tự Giám có nhiều nữ nhân xinh đẹp không ta? Nếu đậu được vào rồi thì phụ thân sẽ không thể nào quản mình nữa, như vậy có thể thỏa thích đi đến thanh lâu rồi, hé hé'

"Bộ ngươi không biết Quốc Tự Giám là nơi chỉ dành cho nam nhân hả? Với lại khi học ở đây các tôn sinh sẽ không được ra khỏi Quốc Tự Giám trừ các ngày lễ và ngày thăm người thân mà thôi". Một người đứng sau khi nghe cô nói thì trả lời lại.

"Hẻ??"

"Coi bộ ngươi là bị ép vào đây rồi, đúng là còn non xanh mướt mà". Tên công tử đó chăm biếng cô.

Trí Tú biết được thông tin này thì tuột tin thần cấp độ âm nhưng không thi thì không được nên cũng đành mà đứng chờ đợi trong tuyệt vọng.

Chờ mòn mỏi cuối cùng cũng đến lượt cô. Trí Tú tiến đến bỏ tay vào hộp mà rút cho mình một que gỗ nhỏ trên một đầu có khắc số, và thật may mắn khi Trí Tú cô rút được thăm số tám.

"Số tám là số may mắn, đó là điềm lành ha ha ha hôm bổn thiếu gia ta qua là cái chắc". Cô chống hông mà bước vào sân chính tìm chỗ ngồi của mình.

Kim thiếu gia của chúng ta đang đứng thất thần trước chỗ ngồi của mình

"Cái gì vậy nè?! Đã ngồi ở dãy đầu tiên thì không nói đi, đã vậy còn ngồi trước mặt giám sư, lại còn ngay trước mặt Tôn Cung Sinh là thế nào!?". Cô nắm đầu bức tóc mà rơi nước mắt rào rào.

Tôn Cung Sinh hiện đang là người sở hữu và quản lý Quốc Tự Giám, nói nôm na ra là giống hiệu trưởng. Ông ta nổi tiếng là cực kì nghiêm khắc ghét người gian, nhưng với những người giỏi thì không chắc.

Vốn cô định là lấy sẵn bài thi đã họa sẵn được dấu trong áo để hoán đổi với bài thi, giờ ngồi hàng đầu lại trước mặt tên Cung Sinh này thì biết tráo thế nào? Trí Tú ngậm ngùi bất lực mà ngồi vào chổ. 

Chưa biết phải làm sao thì tiếng trống hiệu bắt đầu cuộc thi vang lên. Người đứng ở giang phòng chính, cạnh chiếc đồng hồ cát mà lật ngược nó lại.

"Thời gian thi hai canh giờ bắt đầu". Một giám sư uy nghiêm nói lớn.

Trí Tú lấy bút mà vẽ loạn trên giấy thi. Mặt khác bên ngoài Quốc Tự Giám có một người đang đứng ngồi không yên:

"Lạy trời lạy phật, lạy bốn phương, lạy tám hướng, cầu cho tiểu thiếu gia thuận lợi qua được vòng thi này. Nếu không cả kho tỏi hay mười thầy pháp cũng không cản được phu nhân đội mồ dậy kéo mình đi mất". Ngọc Hương cứ đi đến đi lui trước cửa mà suy nghĩ mông lung.

Trí Tú ngồi ở chổ của mình mà vẽ loạn trong lo sợ. Luôn luôn có những tên hầu đi xung quanh các thí sinh để cà mực hoặc thay mực than.

Thì bỗng một tên không hiểu làm sau, đi đứng thế nào mà té sấp mặt, còn khây mực trên tay hắn thì úp thẳng lên bài thi của cô.

"Ya! Cái tên này làm gì thế hả?". Trí Tú giật mình mà đứng lên.

Tên hầu đó lật đật đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy cô thì sắc mặt tái nhạt đi, lo sợ mà quỳ trước mặt cô:

"Kim thiếu gia tha mạng, nô tài bất cẩn xin đại thiếu gia tha mạng". Hắn ta run rẩy quỳ dưới đất cầu xin cô.

Tên nô tài đó cũng thừa biết chỉ những công tử có quyền thế mới tham gia kỳ thi này. Nhưng lại không ngờ người mình đắc tội là Kim đại thiếu gia của phủ tướng quân, kẻ nổi tiếng xấu xa háo sắc nên vô cùng sợ hãi.

Phía cô thì chả hơi mà quan tâm đến hắn, bài thi của Trí Tú cô coi như tiêu rồi. Cô ngồi xuống cố gắng lấy tay áo mà lau đi vết mực, nhưng càng lau thì bài của cô càng dơ hơn.

"Chết thật, bài thi của mình. Sao mà càng lao nó càng tày quầy ra như vậy nè trời". Cô tức tối than trách.

Trong khi Trí Tú đang quằn quại với cái bài thi vẽ của mình thì cái tên hầu cứ quỳ ở đó mà cầu xin khiến cô phát bực.

"Ngươi đứng lên, biến đi chỗ khác đi". Trí Tú nhanh chóng đuổi tên đó đi, nếu mà hắn ở đây chút nữa lớn chuyện lại gây họa cho hắn.

Hắn ta nghe được thì mừng rỡ đứng dậy chạy mất. Nhưng do ồn ào nãy giờ làm cho Tôn Cung Sinh chú ý đến mà đi xuống:

"Có chuyện gì mà ồn ào vậy hả? Các ngươi có biết là đang trong giờ làm bài không hả?"

Ông ta uy nghiêm nói còn mặt cô thì tỉnh bơ chả có chút sợ hãi nào:

"Cũng không có gì, chỉ là một tên hầu bất cẩn thôi". Trí Tú bình thản nói rồi quay qua một tên hầu khác đứng gần đó.

"Các người còn giấy thi không? Bài thi của ta không xong rồi"

Cung Sinh thấy cô bình tĩnh như vậy lại nghĩ cô có ý làm loạn mà tráo bài, nên tức giận:

"Ta thấy rõ ràng là ngươi cố ý gây náo để thừa cơ hội tráo bài. Bài của ngươi ở đâu đưa ta xem"

"Ta vốn không có ý định như vậy. Nếu Tôn sư muốn xem thì cứ việc, bài thi của ta ở ngay đấy". Trí Tú chỉ vào bài thi đầy mực của mình đang để trên chiếc bàn nhỏ.

Ông ta đi đến lấy bài thi của cô lên xem, trầm ngâm mà nhìn nó một hồi. Đột nhiên ông chau mài lại toả ra rất nghiêm trọng.

"Nè dù là ta có họa xấu thật nhưng Tôn sư cũng không cần phải biểu cảm như vậy đâu. Với lại đã bị dính mực hết rồi không thấy rõ đâu". Trí Tú thấy biểu tình trên gương mặt Cung Sinh liền lên tiếng biện minh.

Cung Sinh im lặng một lát rồi lên tiếng hỏi cô:

"Đây là do ngươi họa?"

"Ờ, làm sao với nó?"

Ông ta lại trầm ngâm một tiếng rồi cười phá lên:

"Ha ha ha, đúng là tài năng. Năm nay chúng ta sẽ có thêm nhiều tài năng mới đây"

"Ông này bị điên hả trời?". Cô khinh bỉ nhìn ông.

"Bức tranh này nhìn này nhìn có vẻ rất loạn nhưng lại là tuyệt tác. Nét đi mực mờ nhạt chứa tâm tư sâu xa, lại bị một lớp mực khác đè lên trong vô cùng bí ẩn và huyền bí. Đúng là tuyệt tác, một tuyệt tác nghìn năm!". Cung Sinh cầm bức tranh giơ trước mặt mà cảm thán.

"Hả? Gì cơ? Tuyệt tác?". Trí Tú hoang mang tột độ mà nghe ông nói.

"Ta sẽ treo bức tranh này ở giang nhà chính của Quốc Tự Giám. Còn ngươi, ta cho phép vượt trực tiếp qua vòng thi này, nhanh ra ngoài mà chuẩn bị cho vòng tiếp theo đi". Tôn Cung Sinh quay đi mất.

Trí Tú mặt ngơ ngơ ngáo ngáo đi ra ngoài:

"Hơ, bộ búc tranh con ngựa đứng trên đồi của mình trông huyền bí với bí ẩn lắm hả ta? Mà thôi kệ qua vòng là được rồi hí hí"

Trí Tú nhảy chân sáo đi ra khỏi Quốc Tự Giám. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net