Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni và Trí Tú về được đến nhà đã tối mịt. Hai người ung dung dắt tay nhau đi vào thì Thái Sơn từ đâu đã đi đến ngán đường hai người.

-"Trân Ni, lâu rồi không gặp. Em sắp quên thằng Thái Sơn này rồi đa?"

Trân Ni nhìn không nổi thái độ bởn cợt của tên đàn ông trước mắt. Kéo tay Trí Tú lách qua cậu ta mà đi vào trong.

Trân Ni thờ ơ, Thái Sơn lại thêm tức giận ở trong lòng. Đùng đùng chạy đến mà gạt tay Trí Tú ra khỏi Trân Ni. Trân Ni chưa kịp phát tiết vì thái độ thô lổ của anh ta, đã đón nhận thêm những lời miệt thị.

-"Thì ra, thì ra cô Hai mà tôi hết lòng thương yêu. Vẫn luôn thương và chờ đợi một nữ nhân. Sống như vợ chồng với một nữ nhân. Thật đáng kinh tởm. Em lại thương một con người bệnh hoạn như Kim Trí Tú." Thái Sơn lớn giọng quát, gân cổ nổi cả lên, ánh mắt đỏ ươm ướm nước. Điệu bộ trông thật dữ tợn.

Trân Ni nghe được lời này, không chần chừ mà dán cho anh ta một cú tát. Tiếng tay Trân Ni chạm vào mặt Thái Sơn dứt khoác, tuyệt tình. Thái Sơn đơ người ra đó. Nụ cười điên dại dành cho chính cậu ta. Cậu ta đã có ý nghĩ từ bỏ trước tình yêu to lớn Trí Tú dành cho Trân Ni. Nhưng điều cậu ta chẳng thể chấp nhận, đó là bản thân đã thua thảm hại trước một nữ nhân. Một nữ nhân lại có thể cướp đi người anh ta yêu thương nhất.

Trí Tú kinh ngạc kéo Trân Ni ra sau mình mà che chắn. Trí Tú cảm nhận được, tên nam nhân này có thể sẽ phát điên lên mà làm thương tổn đến cô hai của cô ấy.

Trân Ni vỗ nhẹ vào tay Trí Tú, đưa mắt nhìn cô ấy trấn an. -"Anh nói tôi? Chẳng phải anh cũng đang thương một con người bệnh hoạn là tôi sao?"

Trân Ni không chút dè chừng mà nói ra. Thái Sơn bấy giờ chỉ trân trân nhìn cô, Trân Ni nói đúng, cậu ta thương Trân Ni. Cậu ta mắn Trân Ni cũng đồng nghĩa với việc tự mắn bản thân mình.

Thái Anh và Lệ Sa nghe được ồn ào cũng từ trong nhà đi ra. Lệ Sa vừa nhìn thấy Thái Sơn đã nhớ đến cái chết thương tâm của ông Hội, rồi nhớ đến Trí Tú đã khó khăn thế mới giữ được mạng. -"Cậu Thái Sơn đêm hôm còn ghé thăm. Sợ là không tiếp đoán chu đáo. Mời cậu về cho." Lệ Sa vẫn giữ thái độ lịch sự mà đuổi khóe cậu ta. Cô Ba là nghĩ đến ông Hội Nguyễn nhơn hậu, mới lịch thiệp với quý tử của ông. 

Thái Sơn xoay người nhìn Lệ Sa, lại trưng ra cái điệu bộ bởn cợt, khiếm nhã. -"Là cô Ba sao? Còn có cả cô Thái Anh. Nhà họ Kim các người chắc phải có phước lắm mới có được những đứa con thảo hiền, bệnh hoạn thế này." Thái Sơn cố ý nhấn mạnh từ bệnh hoạn. Lệ Sa nghe được đã giận đến đỏ mắt, may mà có Thái Anh ngăn cô Ba lại.

Thái Sơn chọc giận được Lệ Sa, đắc thắng mà tiếp những lời đốn mạc. -"Trí Tú, Thái Anh. Hai cái tên thật đẹp. Nhưng dòng máu chảy trong người các người thì lại ngược lại nhỉ?"

Không khí trở nên căng thẳng sau câu nói của Thái Sơn. Bí mật động trời này hắn ta làm sao mà lại biết được. Trí Tú cố giữ bình tĩnh mà hỏi lại cậu ta. - Cậu Thái Sơn nói vậy là có ý chi đa?

Thái Sơn nghe Trí Tú liền cười lớn, nụ cười nghe sao man rợn. -"Cô giả ngu với tôi sao, cô Trí Tú? Nếu để tôi công khai cái chuyện tình cảm loạn luân, bệnh hoạn của chị em nhà cô. Rồi khơi lại cái chuyện con gái nhà họ Kim bỏ xứ theo giặc. Thử hỏi cái bộ mặt đẹp đẽ của họ Kim các người sẽ ra làm sao? Má và cậu cô có đội mồ mà sống dậy không chứ?"

Tiếng cười ngày một lớn, vang vọng cả bầu trời đêm. Trí Tú tay nắm lại thành đấm. Dường như Nguyễn Thái Sơn đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô ấy. Trí Tú thật không nghe nổi, một lời phỉ bán nào dành cho má cô ấy.

Trân Ni ở bên cạnh, không ngừng xoa dịu Trí Tú, vì sợ cô ấy sẽ giận dữ mà hại thân. Trí Tú nhìn ánh mắt dịu dàng của Trân Ni cũng vơi chút giận trong lòng. Kiên nhẫn mà đối đáp với Thái Sơn. - Cậu không nói ra việc này chỉ để chọc tức người khác đâu nhỉ?

-"Cô Tú đúng là thông minh, nhanh lẹ như 'người chồng hờ' đã chết kia của cô Hai vậy." Thái Sơn từng chút mà khơi gợi đau thương trong lòng Trí Tú. Trí Tú thật muốn đem hắn ra đánh cho một trận ra hồn. Nhưng nhìn cô Hai đang ra sức vuốt ve mình, rồi Thái Anh đang ươm ướm nước mắt. Trí Tú không thể làm ra điều sai quấy.

-"Cô đã muốn biết thì tôi không ngại nói. Thứ thằng Thái Sơn này muốn duy chỉ có một thứ... đó là Trân Ni. Cô Hai đi cùng tôi, ba người các người vẫn sẽ an ổn mà sống ở cái xứ này. Phần cô Hai, dĩ nhiên sẽ được hưởng mọi vinh hoa phú quý khi ở bên tôi." Thái Sơn nhìn vào Trân Ni, bằng cái ánh mắt thèm muốn, ghê tởm của hắn. Trân Ni chẳng hiểu nổi cô khi đó lại thương nổi một người như hắn ta. Trong đầu Thái Sơn chỉ toàn những suy nghĩ rẻ mạt đó.

- Đưa Trân Ni đi? Ngày Kim Trí Tú này chết đi rồi cậu hãy nghĩ đến chuyện đó, cậu Thái Sơn. Khẳng khái mà đáp lại Thái Sơn, lòng Trí Tú đã có dự liệu. Cô ấy phải bảo vệ tình yêu khó khăn mới có được này. Phải bảo vệ cho tình yêu đẹp đẽ, trong sáng của Lệ Sa và Thái Anh. Càng phải bảo vệ thanh danh của má cô ấy, và cả nhà họ Kim.

Thái Sơn nghe câu này của Trí Tú, tay đưa ra sau thắt lưng. Lấy ra từ đó khẩu súng. Người trong nhà bấy giờ đã kinh sợ tới độ run rẩy. Lệ Sa và Trí Tú thì ra sức che chắn cho Thái Anh và Trân Ni.

-"Cô Trí Tú đây đã muốn vậy tôi hà cớ gì không tội nguyện cho cô. Hai lần thoát chết, để xem lần này ai sẽ cứu được mầy." Thái Sơn như hóa thành một kẻ điên loạn. Tâm trí đã chẳng còn tỉnh táo.

Trân Ni nhìn Trí Tú đang ra sức che chở cho mình. Lòng cô như có ai bóp nghẹn. Cô thật sợ hãi, Trí Tú sẽ mãi mãi mà rời xa cô. Lau đi nước mắt còn đọng lại trên má. Trân Ni như trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn. Cô đưa tay chạm vào đôi tay đang sợ hãi nắm chặt lấy tay cô của Trí Tú. Trân Ni hiểu chứ, có lẽ Trí Tú đang rất sợ hãi, sợ mất đi người cô ấy thương. Trân Ni khó khăn lắm mới thốt nên lời. -"Tú... buông tay em ra..."

Nghe được câu này của Trân Ni, Trí Tú càng nắm chặt tay cô Hai hơn. Kiên định mà nhìn cô. - Không, em đã từng nói muốn tui cả đời bên em, bảo vệ em như hồi trước. Tui đã hứa với em, tui sẽ không để bất kì ai đưa em đi.

-"Đủ rồi." Tiếng hét lớn kèm theo tiếng súng chói tai. Thái Sơn giận dữ mà chỉa súng vào Trí Tú. Gia nhân trong nhà ai nấy điều sợ hãi đến run rẩy. Lần này xem ra nhà họ Kim thật sự phải có cảnh đổ máu thương tâm.

-"Lời hứa đáng giá ngàn vàng, người chết đi thì lời hứa nào cũng chấm hết." Nòng súng được lên đạn, vững vàng mà chỉa về phía Trí Tú. Trí Tú vẫn sừng sững đứng đó, giữ chặt Trân Ni ở sau mình.

Lệ Sa thì phải khó khăn lắm mới giữ được Thái Anh đang kích động rào khóc. -"Thái Sơn, anh đừng có ngu ngốc mà mần ra chuyện quấy. Ông Hội Nguyễn không gánh nổi tội giết người cho anh đâu đa?"

Thái Sơn dững dưng, hoàn toàn không có ý buông bỏ. Có lẽ nhân tính trong anh ta hoàn toàn đã bị hận thù vô nghĩa làm cho lưu mờ. -"Vậy sao? Cùng lắm thì tao cũng có Kim Trí Tú đi theo bầu bạn, không sợ cô đơn."

Tim Trân Ni như ngừng lại, bất lực mà uất nghẹn. Trí Tú giữ cô quá chặt, cô thật không tài nào thoát ra khỏi cái ôm của cô ấy. Người trong nhà ai ai cũng trơ mắt bất lực nhìn Trí Tú đang đứng bên lề cái chết.

-"Tú... Đừng mà...". Cổ họng Trân Ni như nghẹn lại. Tay vẫn cố sức vùng vẫy thoát khỏi sự che chở của Trí Tú. Nhưng hoàn toàn vô lực.

Tiếng súng lần nữa vang lên, chẳng ai dám nhìn, ôm mặt mà trốn đi. Mãi một lúc mới nhìn lại. Người ngã xuống là Nguyễn Thái Sơn. Cậu Ba Thành Dương đã về kịp lúc, người của nhà quan đã bắn ra phát súng đó. Thái Sơn bị bắn vào vai, đau đớn ngã xuống đất. Ấy vậy mà vẫn liên tục nói ra lời cay độc.

-"Kim Trí Tú, tao có chết cũng không để yên cho cái nhà này. Nguyễn Thái Sơn này có chết đi cũng phải đem bí mật động trời của nhà họ Kim phơi bày ra cho người đời biết được."

Bấy giờ Trí Tú mới buông tay ra khỏi Trân Ni. Cô ấy chầm chậm đi đến nhặt lấy khẩu súng trên đất mà chỉa về phía Thái Sơn. Giờ đây mọi người mới được đưa đến đỉnh điểm của sự kinh ngạc. Trí Tú nhìn Thái Sơn rồi lại quay đầu nhìn Trân Ni đang chết trân đó. Cô ấy mỉm cười hiền lành với Trân Ni. - Xin lỗi em Trân Ni.

Trân Ni liên tục lắc đầu, nước mắt lả chả. Cô cố lao đến chổ Trí Tú nhanh nhất có thể, nhưng không kịp mất rồi. Tiếng súng vang lên, lấy đi mạng sống của kẻ yêu đến điên dại kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net