Chương 92: Chuyện chim sáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn An mấy ngày hôm nay tâm trạng bất an, lo sợ mọi chuyện bại lộ, tuy hắn đã nhanh chóng chuyển đi số vũ khí nhưng tên đột nhập vẫn chưa bắt được thì nỗi lo vẫn còn đó.

"Đã bắt được tên đột nhập chưa?"

"Thuộc hạ vô dụng vẫn chưa tìm ra tin tức, qua điều tra của bản thân cũng chẳng thấy tên nào khả nghi xuất hiện cản chuyện của chúng ta, trừ khi Chung Nhân đã khai gì đó nên Chánh Đức nhờ cao thủ võ lâm nhúng tay vào chuyện này tìm đến thái sư"

"Ta nuôi các ngươi ngày càng vô dụng, có một tên đột nhập cũng không tìm ra, còn chuyện của Chung Nhân định khi nào ra tay nếu hắn đúng như ngươi nói thì tránh đêm dài lắm mộng"

"Thái sư, thuộc hạ có cách này người đi trước cáo buộc bọn người Chiêu Anh quán có âm mưu bất chính, nếu chúng có phản kháng cũng chẳng chiếm được bao nhiêu niềm tin vì có Chung Nhân là bằng chứng sống động kết tội chúng cấu kết, xin hoàng thượng toàn quyền điều tra, đây là cơ hội giúp người diệt trừ những mầm móng"

Trấn An hoàn toàn hài lòng với kế hoạch của tên quân sư bên cạnh, hắn nhanh chóng soạn một bản tấu sớ cùng với bè cánh trong triều tố cáo bọn người Chiêu Anh quán.

Chánh Đức ngồi xem bản tấu sớ của thái sư cùng với một số bá quan trong triều mà đăm chiêu, khiến những người có mặt trong buổi thượng triều đều lo lắng, ngoại trừ những tên đã biết được chuyện này.

"Anh Võ Bá. Chuyện của Chung Nhân đến giờ vẫn chưa có tin tức gì sao, chưa bao giờ thấy khanh làm việc không có hiệu quả hay bên trong còn có uẩn khúc, nếu chuyện này khanh thấy không có năng lực thì để cho người khác thay khanh điều tra"

Chánh Đức là vua một nước nên mọi chuyện cần phải đề phòng không muốn tin phiến diện một phía, một mặt không nghe theo thái sư bắt bọn người Chiêu Anh quán, một mặt đem chuyện Chung Nhân cho người khác điều tra.

"Phụ lòng tin tưởng của hoàng thượng, thần tin chuyện này sắp có kết quả, mong hoàng thượng cho thần thêm thời gian lôi kẻ chủ mưu phía sau ra ánh sáng"

"Tìm ra hay không Anh Võ Bá là người biết rõ, không cần làm khổ bản thân"

Thái sư nhận thấy Chánh Đức có sự nghi ngờ thì châm dầu vào lửa, dồn tất cả vào chân tường, bản thân sẽ là người có lợi nhất.

"Thái sư ông..."

Tang Đại định nói gì đó nhưng đã bị Hải Dần cản lại, cũng dùng ánh mắt cảnh báo nếu kích động chỉ làm thái sư đạt được mục đích, mặc dù rất tức giận nhưng Tang Đại cũng phải nghe lời đứng về vị trí cũ.

"Thái sư khanh cũng đừng quá lời, như thế này đi nếu Anh Võ Bá và hình bộ đã không điều tra được gì thì như lời đề nghị của bá quan văn võ giao cho thái sư điều tra vụ Chung Nhân, nhưng mọi chuyện phải tâu lại với trẫm không được tự ý làm càn"

Tất cả ai cũng xôn xao với quyết định vừa rồi, có người cho rằng hoàng thượng bắt đầu đề phòng bọn người đến từ giang hồ, có người cho rằng đây là hành động dĩ hòa vi quý, một mặt vừa lòng thái sư một mặt ngấm ngầm bảo vệ người Chiêu Anh quán, khi mọi quyết định phải thông qua bản thân.

Chuyện này tuy không được tốt đẹp như dự định ban đầu nhưng Trấn An cũng có cơ hội tiếp xúc với Chung Nhân, hắn muốn khi nào ra tay cũng được nhưng hiện tại lại muốn tìm mọi cách thông qua Chung Nhân mà đổ tội lên đầu bọn người Chiêu Anh quán giúp bản thân sớm đạt được ý đồ. Chuyện Trấn An được phép điều tra đương nhiên sớm truyền đến tai Trí Tú, nàng cũng có kế sách để ứng phó nhưng lại không tự tin, tự nhủ với bản thân thành bại lần này xem ra phải nhờ đến may mắn.

Ngày mai Lạp Minh về lại Giang Ninh nên Lệ Sa sớm đi tìm phụ thân nói chuyện cũng là xin ở lại, còn Thái Anh không có gì để làm lại nhớ đến kim bài hoàng thượng ban cho mà vào cung một chuyến. Từ sáng sớm đã thấy nàng vào thái y viện chẳng biết là trao đổi hay do đọc sách quá chuyên tâm mà quên mất giờ giấc, thái y viện bình thường không cho người ngoài vào trong nhưng khi biết được Thái Anh nhận được đặc ân của hoàng thượng lại thấy cô nương này xinh đẹp, kiến thức về y thuật cũng rất phong phú nên mọi người vừa hài lòng vừa muốn lấy lòng. Trước khi nàng về cũng không quên tặng đi những cuốn sách quý giá, dĩ nhiên Thái Anh không từ chối nhưng nàng chỉ lấy một cuốn đang đọc dở, do quá chú tâm mắt luôn hướng về sách mà đâm thẳng vào một người.

"Hoàng thượng tha tội, tiểu nữ không cố ý do quá chuyên tâm nên không thấy hoàng thượng đang ở phía trước"

Thái Anh cứ nghĩ bản thân gây họa nhưng đâu có ngờ Chánh Đức đã thấy nàng từ trước, lại không cho người thông báo cứ như thế đứng đợi.

"Khanh đang đọc về huyệt thượng phong sao, như thế nào là huyệt thượng phong?"

Chánh Đức nhặt lên cuốn sách Thái Anh đánh rơi, muốn giữ người lại một cách tự nhiên thì cách dễ nhất là nói đúng chủ đề yêu thích của đối phương, quả nhiên cách này hiệu quả.

"Bẩm hoàng thượng, huyệt thượng phong là chỉ các huyệt đạo từ lưng đến đỉnh đầu, ở những vị trí này nếu bị nội thương cần phải nghiên cứu các huyệt đạo thật kỹ, nếu chăm cứu sai vị trí thì rất nguy hiểm có thể dẫn đến toàn thân bất động. Còn nếu dùng đúng cách thì người đã lâu không đi được có thể sẽ đi lại bình thường, ngoài ra dùng để xác định vị trí xoa bóp giúp thư giãn cũng rất tốt vì ở lưng, vai, đầu là những vị trí rất dễ mệt mỏi"

Chánh Đức phất tay cho đám thái giám và cung nữ lui xuống, cùng với Thái Anh người nói người nghe di chuyển, cũng tìm được một vị trí ngồi thích hợp.

"Mấy ngày gần đây vì lo chuyện của Chung Nhân nên trẫm cũng thấy rất phiền, rất mệt mỏi, khanh có thể giúp trẫm xoa bóp được chứ?!"

Thái Anh bây giờ đã biết nàng bị Chánh Đức lừa, từ đầu người kia có thể đã biết chỉ là muốn vòng vo ý định cuối cùng cũng lòi ra, nói là nhờ nhưng chẳng khác nào là ý chỉ đành phải gật đầu bước ra phía sau dùng tay xoa bóp cho người kia. Nàng từ đầu đến cuối muốn xem sách này để coi có cách nào giúp Trí Tú mau hồi phục hơn mà thôi, Chánh Đức nhờ Thái Anh xoa mấy cái trên nguyệt thái dương, sau gáy và ở vai. Có những vị trí mới đầu hơi đau nhưng sau đó lại thấy dễ chịu, lại nghe con sáo bản thân yêu quý đang hót mà mở miệng nói chuyện.

"Khanh có thấy con sáo kia, trẫm chăm sóc nó rất tốt, nó ngày nào cũng được chính tay trẫm cho ăn, thức ăn cũng thuộc dạng ngon nhất, trẫm dám khẳng định với khanh nó là con sáo hạnh phúc giàu có và quyền lực nhất thế gian a"

Thái Anh cũng không lúng túng, nàng không còn e sợ Chánh Đức mà bước đến ngồi đối diện.

"Được những thứ kia thì sao chứ, nó bị hoàng thượng cướp mất đi tự do rồi, đáng lẽ nó có cả bầu trời tung bay ngoài kia nhưng ngài lại áp đặt thu nó vào một thế giới bé nhỏ chẳng khác nào ngục giam. Những thứ như quyền lực, nó chắc không cần vì xung quanh đây không chỉ những con thú khác mà cả con người, ai cũng ganh tỵ sẽ cũng có ngày làm hại đến nó, còn giàu có chắc nó cũng không cần. Trong cái thế giới nhỏ bé đó thì tiền dùng vào việc gì bây giờ, thức ăn ngon ăn hoài cũng sẽ chán, nếu ngài không bỏ nó vào chiếc lòng kia thì tự bản thân nó cũng đi kiếm ăn nuôi được bản thân, thậm chí nguồn thức ăn tự nhiên kia còn đa dạng và ngon hơn của ngài nhiều. Ngài sao biết trong đó sẽ hạnh phúc khi nó ở đó chỉ có một thân một mình đơn độc, ngay cả tiếng hót cũng chẳng còn vang, có khi nó hót là nhớ về đồng loại muốn tự do, mong ngài mau thả nó đi mà thôi..."

"Nếu chọn giữa sự tự do tung bay ngoài kia mà cực khổ với sự giam cầm mà có đầy đủ tất cả, trẫm tin rằng nó sẽ chọn ở bên cạnh trẫm"

"Hoàng thượng lại sai rồi, không chỉ có sự tự do mà còn có tình yêu, cuộc sống của bản thân đang đợi nó phía bên ngoài, nếu chọn giữa ngài và tình yêu Thái Anh tin chắc nó sẽ chọn tình yêu"

"Sao khanh lại nghĩ nó không yêu ta, chẳng phải thời gian sẽ thay đổi tất cả?!"

"Hoàng thượng chưa từng yêu ai nên mới nói lời này, đúng là thời gian sẽ làm thay đổi tất cả nhưng người đâu có dành tất cả thời gian cho cho riêng ai. Có sớm tối cùng nhau ăn, có cả ngày cùng nhau nói chuyện, quan trọng khi có việc vui buồn bản thân nghĩ đầu tiên là đối phương. Chẳng biết hai người khổ sở ra sao chỉ cần nhìn thấy ánh mắt hay nụ cười của ai kia cũng khiến bản thân xao xuyến, từng lời nói của người mình yêu sẽ là động lực cho cả hai phấn đấu. Còn đối với ngài khi nào cần thì người nào cũng có thể xuất hiện, thời gian đâu mà luôn nghĩ quan tâm đến nó, rồi cũng có một ngày ngài quên đi hay bỏ mặt nó chết dần chết mòn trong cái lòng mà người đã áp đặt nó ban đầu"

"Xem ra trẫm đến chậm một bước nên chỉ thấy con sáo kia mà không nhận ra rằng nó có một đôi vô tình đem nó đi mà chia cắt uyên ương, khi nào có thời gian sẽ cùng khanh bàn luận tiếp chuyện này, hôm nay cũng cảm ơn khanh đã giúp trẫm thư giản rất nhiều, để ta cho Trần công công đưa khanh về"

Chánh Đức lòng thầm khen Thái Anh thông minh, hiểu hết những gì bản thân đang ám chỉ cũng như đối đáp rất trôi chảy khiến Chánh Đức có phần tiếc nuối nhưng vẫn không bỏ cuộc, vẫn tin bản thân sẽ có ngày chinh phục được người kia bằng tấm chân tình chứ không phải dùng quyền lực ép buộc. Trong đầu cũng có sự tính toán cho ngôi vị hoàng hậu đang bỏ trống, với tài sắc của Thái Anh thì ngôi vị hoàng hậu hoàn toàn xứng đáng, thậm chí còn nhìn nhận chẳng ai qua được Thái Anh ngồi vào ngôi vị hoàng hậu.




ây da, hoàng thượng lại sai quá rồi a...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net