Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic by Con bò sữa thất tình

Trân Ni ngồi trên ghế nhìn mình trong gương được trang điểm kĩ càng, bộ váy trắng nàng mặc trên người thật xinh đẹp làm sao...Nhưng Trân Ni ngay lúc này lại chán ghét bản thân mình hơn bao giờ hết.

Tấn Thành lướt ngang phòng cô dâu, thấy Trân Ni đang ngồi một mình nên hắn lại gần.

- Hôm nay em đẹp lắm đó.

Hắn đặt hai tay lên vai nàng, nhìn hình ảnh cả hai được mặt gương phản chiếu lại, chỉ có hắn vui vẻ còn Trân Ni vẫn lạnh như băng

- Bỏ ra.

Nàng chán ghét ra lệnh, Tấn Thành cũng thôi cười, đanh mặt lại đứng thẳng người dậy

- Để xem qua hôm nay em còn mạnh miệng được nữa hay không!!

Hắn chỉnh lại cổ áo rồi bỏ ra ngoài. Để Trân Ni trong phòng uất nghẹn. Nàng nhìn ngón áp út trái của mình vẫn đang đeo chiếc nhẫn của Trí Tú. Lúc trước em ngại mình nghèo hèn không xứng, bây giờ chị lại sợ sệch mình dơ bẩn không dám bên em...cả cuộc đời này chị có lỗi với em...vì đã yêu em, đã mang đến hy vọng cho em rồi cũng tàn nhẫn dập tắt nó. Chị không thể dùng cả cuộc đời mình để chuộc lại lỗi lầm, chỉ dám từng ngày sống ở chốn địa ngục cầu nguyện cho em: hãy thật hạnh phúc...luôn cả phần đời của chị!!

Nàng cay đắng lau giọt nước mắt đang làm nhòe lớp trang điểm, nhìn lại vật nhỏ trên tay mình lần cuối rồi mạnh mẽ tháo nó ra. Thật đáng thương khi thứ chứng minh đôi mình là mãi mãi, lại chứng kiến ngày chị tàn nhẫn bỏ rơi em!!






















Bên ngoài khách đã đến đông đủ, nhìn qua nhìn lại chỉ toàn những người đàn ông đàn bà có tuổi có địa vị ở đây. Chỉ mỗi một mình Thừa Hoan là cô đơn lạnh lẽo, nó quay sang thỏ thẻ với tên vệ sĩ

- Anh nhìn xem, cứ như là đi ăn tiệc thường niên của mấy ông bà lão vậy. Còn tôi chính là đứa bị lạc loài, hay là giống già trước tuổi hơn??

Anh ta bật cười vì lời nói đùa như có như không của nó. Do ông Tôn – ba Thừa Hoan muốn cô đến trước rồi lát nữa sẽ đến sau vì bận vài việc. Nhưng lát nữa là bao lâu? Đến khi bữa tiệc bắt đầu rồi vẫn không thấy bóng dáng ba mình, nó như đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi vậy...

- Tiểu thư đừng lo lắng, chắc chắc ông ấy sẽ đến sớm mà.





















Ngoài cổng, một chiếc xe nhiều chỗ được đậu ngay ngắn bên cạnh dàn siêu xe khác. Bước xuống đầu tiên chính là ông Phác – Kỹ sư khai thác vận tải có tiếng ở Thành phố Hồ Chí Minh, bên cạnh là vợ mình ăn mặc vô cùng lộng lẫy.

Phía sau là cặp đôi Sáp Kỳ - Châu Hiền cũng xinh đẹp không kém. Một bên đầm trắng tinh khiết, một bên mặc suit đen khí chất ngời ngời. Lệ Sa năng động hơn, nó mặc gile sọc phối sơ mi trắng, quần bó sát cặp chân dài. Còn Trí Tú cũng rất đơn giản, cô mặc sơ mi xanh đậm, quần tây đóng thùng rất lịch sự.

Biệt đội cướp cô dâu sang – xịn – mịn, đi tới đâu ai cũng ngước nhìn lóa mắt vì vẻ bề ngoài của họ.

Ông bà Phác khoác tay nhau chào hỏi một vài người quen trong dàn khách mời, lâu lâu có liếc mắt khắp nơi tìm Thái Anh.

- Coi bộ đúng là lão ta vụ lợi thật rồi

Bà Phác thều thào bên cạnh chồng mình

- Toàn tay to mặt lớn, phó bí thư tỉnh ủy, giám đốc công an tỉnh, còn có mấy nhà thầu cũng lớn nữa kìa.

Mối quan hệ của ông Liêm rất nhiều, hợp lại với ông Kim nữa thì thành siêu khủng. May mà họ không chơi với chủ tịch nước, chứ không chắc cũng mời đến đây luôn rồi...

- BA MẸEEEEEEEE

Thái Anh từ đâu chạy đến ôm lấy hai người

- Con gái hư thúi, đi biền biệt bây giờ mới xuất hiện

Nàng bĩu môi ôm lấy mẹ mình

- Con sợ hai người bận quá nên về không dám gọi. Đâu có ngờ mọi chuyện lại thành ra như vầy...

Giọng Thái Anh buồn buồn

- Con bé Trân Ni đâu? Có phải là nó đang rất tức giận vì bị ép không??

Ông Phác lo lắng hỏi.

Thái Anh tự dưng rưng rưng nước mắt, nhìn ba mình uất nghẹn

- Không hiểu sao chị ấy lại chấp nhận lấy cái tên đó, mặc dù chị ấy đã có người yêu rồi!! Con có hỏi mà chị Ni không thèm trả lời, chỉ khóc lên khóc xuống thôi!!

Ông bà Phác lặng người nhìn nhau, sao lại chấp nhận cơ chứ? Vậy Trí Tú đến đây như công cốc à..

- Ý con là Trí Tú sao? Con bé cũng đang ở đây đó

Thái Anh lau nước mắt nhìn hai người

- Ba mẹ biết rồi sao??

- Còn phải hỏi, già cả rồi nhưng vẫn nhìn rõ hồng trần lắm nha con

Bà Phác vỗ vai con mình

- Không biết Trân Ni khi gặp lại Trí Tú có thay đổi quyết định không. Hôm qua con Tú kích động quá nên xĩu đó, chứ không là ba với mẹ đi kiếm tụi con lâu rồi!!

Ông Phác kể lại, Thái Anh nghe thấy liền trở nên gấp gáp

- Để con chạy đi tìm chị Ni, mong rằng chị ấy sẽ thay đổi quyết định.

Thái Anh lao như bay đi mất, bỏ lại ông bà Phác phía sau lắc đầu..
















- Chị Niiiii

Thái Anh thở phì phò

- Sao vậy?

Nàng điềm tĩnh nhìn đến một nơi bất tận nào đó không thèm nhìn lấy em.

- Trí Tú đang ở đây!! Chị phải suy nghĩ kĩ lại!

Tim nàng hẫng một nhịp. Tại sao em lại đến ngay lúc chị không muốn em thấy nhất vậy?

- Chị đã quyết định rồi!!

Nàng nuốt nước mắt vào trong, dẫu sao Trí Tú cũng biết, nên để cô chán ghét mình từ giây phút này sẽ hay hơn

- Chị với nó đã đem nhau chạy trốn chỉ vì muốn ở bên nhau. Ngay lúc này chị vẫn có thể bỏ lại mọi thứ và tiếp tục với tình yêu của mình. Chị là bị bác Kim ép đến điên rồi đúng không??

Đúng rồi, chị điên rồi đó!! Chị điên tới độ để người khác ăn nằm với mình xong mà vẫn còn thương nhớ em ấy đó!!

- Vậy thì sao? Cả cuộc đời chị sẽ chạy trốn cùng nó mãi sao?? Em cũng làm ơn hiểu cho chị, nghĩ xem đâu là sai đâu là đúng chứ!!

Lần đầu tiên nàng gọi cô bằng nó...

- Ha, coi chị vài ngày trước đòi sống chết bên Tú, bây giờ thì lại mắng mỏ em tôn trọng cái quyết định bốc đồng của chị

Thái Anh tức giận xoay lưng đi. Ra đến cửa, em vẫn không đi vội...

- Chị bỏ lỡ cái gì em không cần biết, nhưng đừng bỏ lỡ sự chân thành của Kim Trí Tú!!

Trân Ni cắn chặt răng để ngăn tiếng khóc, đợi tiếng bước chân Thái Anh xa rồi, nàng mới ngồi thụp xuống sàn. Hoa cưới, lễ đường, chúc phúc nàng đâu cần nó...thứ nàng cần là sống thật với tình yêu của mình.

Để mình bình yên yêu nhau khó vậy sao em??



























Thái Anh bực bội đi thật nhanh ra sảnh, thấy ba cùng mấy đứa nhỏ đang ngồi đó, rồi nàng nhìn sang Trí Tú vẻ mặt đang mong chờ

- Em tốt nhất là nên từ bỏ đi. Chị Trân Ni không còn tha thiết gì về em đâu!!

Điều mà cô nhận lại sau chuyến đi của nàng vừa rồi...là học cách từ bỏ nàng sao?

Trí Tú đau khổ nhìn lại Thái Anh, chỉ mong rằng những gì Thái Anh vừa nói là do cô quá đau lòng mà tưởng tượng ra thôi!!

- Không vui đâu chị...

Cả nhà họ Phác đau lòng nhìn cô, mấy đứa nhỏ còn lại cũng vừa khó chịu vừa buồn bã

- Trân Ni...chị ấy, chấp nhận kết hôn với Tấn Thành!!

Tiếng chuông bắt đầu hôn lễ vang lên, đồng nhịp với âm thanh tan vỡ trong tim Trí Tú. Cô đau đớn nhìn về phía con đường được trải thảm lụa đỏ, nơi hai nhân vật chính của buổi lễ đang đứng đó...

Em thề rằng ngay lúc em đau đến chết đi, chị vẫn xinh đẹp như vốn có...

Trân Ni hai tay cầm bó hoa, Trí Tú nuôi một tia hy vọng nhìn đến tay trái của nàng...

Chiếc nhẫn của tụi mình... đâu rồi chị?

Nàng khoác tay Tấn Thành, cố rịnh ra một nụ cười gượng gạo, cùng anh ta tiến thẳng đến sân khấu. Từng bước chân nàng đặt xuống sao trở nên vô lực từ khi trông thấy vẻ mặt bi thương của Trí Tú..

Ngay lúc chị khoác lên người bộ váy cưới, sánh đôi cùng người đàn ông khác trong lễ đường...chị lướt qua em như chưa từng gặp mặt, để lại cuộc tình dang dở ở phía sau. Em đâu biết chị có đau? Do hàng nước mắt đã che lấp hết rồi!!

Tại sao ngày mình tạm xa nhau trời mưa lớn, còn ngày chị đi bên người khác trời lại trong xanh?



















- KIM TRÂN NI, CHỊ PHẢI NÓI RÕ MỌI CHUYỆN ĐI CHỨ??

Trí Tú lớn tiếng, Trân Ni đi được một đoạn chợt khựng lại. Nàng quay lại phía sau nhìn Trí Tú trừng trừng nhìn mình, và cô đang khóc...

Trân Ni cũng muốn rơi lệ, nàng xoay lại nhìn ba mình. Mặt ông đanh thép nhìn về phía nàng, nhưng Trân Ni không còn để ý tới

- Anh...hoãn buổi lễ mười phút được không? Tôi...muốn nói chuyện riêng.

Tấn Thành nhìn Trân Ni rồi nhìn về hướng Trí Tú. Dù sao cũng nên cho họ thời gian chia tay, hắn cười đểu rồi gật đầu với nàng

- Chỉ mười phút!!

Hắn lên khán đài công bố với khách mời như những gì Trân Ni yêu cầu, còn nàng thì nắm tay và lôi Trí Tú đi từ lúc nào..















- Chuyện này là sao? Chị hứa đi rồi về sớm....bây giờ chị lại trở thành cô dâu của hắn là sao?

Trí Tú nắm chặt tay mình chất vấn nàng

- Trả lời em đi!!

Trân Ni im lặng đứng xoay lưng với Trí Tú...thật y hệt với cơn ác mộng kia

- Em...em có thể quên chị được không?

Lại quên, lại muốn xem như là kỷ niệm sao?

- Nói đi, chị là vì cái gì mà muốn bỏ em. Nói đi!!

Trí Tú xoay hai vai nàng, để gương mặt đẫm nước của Trân Ni đối diện với cô

- TÔI KHÔNG MUỐN YÊU EM NỮA!!

Cô như chết đứng khi thấy Trân Ni lớn tiếng với mình, nàng đang bật khóc đến thương tâm. Chưa bao giờ Trí Tú thấy bộ dạng này của nàng...yêu em đau khổ vậy sao chị?

- Đừng tìm tôi nữa. Chúng ta hết rồi, xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với em.

Trân Ni đưa chiếc nhẫn nãy giờ mình vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay. Định giữ nó bên cạnh nàng mãi mãi tượng trưng cho tình cảm của nàng, nhưng gặp được Trí Tú, nàng trao lại luôn cho cô

Hãy mang tình cảm của chị đi thật xa, nếu được...em hãy vứt bỏ đoạn này. Mình chị yêu em được rồi!!

Trân Ni lướt qua cô, để Trí Tú thụp người xuống òa khóc nức nỡ. Chị đi rồi, tình yêu của em đi mất rồi, hy vọng một đời của em đi mất rồi. Nếu chị đã thật tâm muốn rời xa, em sẽ chúc phúc cho chị. Ước mơ đôi mình thuộc về nhau, em xin gửi lại cho người đàn ông đó, mong rằng anh ta sẽ cho chị một mái ấm đúng nghĩa, khuất lấp những nỗi đau chị từng có...

Trân Ni đi khuất vẫn nghe được tiếng khóc của Trí Tú, nhưng nàng có thể làm gì. Đau đớn hôm nay thôi em nhé...từ nay về sau để chị đau được rồi. Chị không xứng để làm em đau!!























Hôn lễ vẫn diễn ra như đã định. Cặp đôi đẹp nhất của buổi tiệc đọc lời tuyên thề trong tiếng chúc phúc của khách mời, rồi trao nhau một nụ hôn như khẳng định nó.

Lúc Trân Ni quay xuống dưới, đôi mắt nàng sau khăn voan vẫn tìm kiếm bóng hình quen thuộc...

Kia rồi. Em đứng đó, cũng vỗ tay như bao người. Em đang cười, nhưng sao nước mắt em rơi??

Trân Ni khóc!! Người ta nghĩ nàng hạnh phúc, chứ đâu phải do nhìn thấy Trí Tú đâu...






















Ông Liêm ngồi bên dưới, nhìn vào đồng hồ khi các kim đều giao nhau ngay số 12 thì bấm dừng lại, nở một nụ cười buồn... Vẫn là không gặp được, vẫn là không đến được với nhau!!

End Chap 28

Hê hê hê, lặn thiên thu đây ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net