Chương 44: "Mai táng hai lần"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lili của chị khỏe không?

- Em bệnh rồi, hai về đây đi

Lisa trên chiếc giường lớn, chán chường nằm nửa người trên giường nửa người dưới sàn. Thực ra Lisa không nói dối, em bị đau đầu hai ngày rồi nhưng không ai quan tâm mấy về chuyện này. Ông Kim đi công tác suốt tuần nên không biết em bệnh, tuy tối nào cũng gọi về cho Lisa nhưng em không nói gì về chuyện này, trong đầu óc non nớt đã mặc định ba không có bổn phận trách nhiệm phải lo cho mình, vì trước giờ em đều thấy vậy. Dì Han về quê chăm cháu còn bà Kim thì không cần nói đến. Em vừa kể lại vừa vỗ vỗ vào bên nệm chị hai hay nằm với giọng tủi thân.

Chợt đầu dây bên kia em nghe có tiếng thở dài

- Hai xin lỗi... Lili còn mệt nhiều không?

- Hông sao, em khỏe hơn rồi. Hai đừng lo. Mà hai ở đó quen bạn mới chưa. Có ai ăn hiếp hai hông??

- Mọi người ai cũng dễ thương như Lili hết đó

- Vậy thì được, ai dám động vô hai xem

Lisa khịt khịt mũi, tay dơ nắm đấm minh họa cho lời nói

- Em bụp liền

Jennie bật cười thành tiếng, em gái cô luôn sợ chị hai bị thiệt thòi như vậy, từ bé đến giờ vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, vì thế mà tính cách  có hơi giống con trai, loi nhoi quậy phá một chút. Mới vừa nghĩ đến, Jennie đã nghe tiếng sột soạt quen thuộc từ phía Lisa, là em nhớ ra gì đó, nhanh nhẹn ngồi bật dậy hai chân đạp đạp ga nệm đến nhăn nhúm để lưng tựa vào thành giường

- Em lại làm nhăn ga giường à? Mau xếp thẳng lại đi

Lisa chu chu môi, cũng không cãi, trong lòng vừa thấy phiền phức vừa thấy chị hai thật lợi hại, cách xa quá trời mà vẫn biết mình bày bừa trên giường. Bàn tay nhỏ vuốt vuốt qua loa chỗ bị nhàu rồi nói cái chuyện lúc nãy vừa nhớ ra

- Nhưng mà, anh hồi trưa gọi cho em là bạn trai hai hả?

- Ai nói vậy với em?

- Em nghe chị Jisoo nói chuyện với anh đó lâu lắm, em nghe loáng thoáng người yêu gì đó.

- Cái gì?

Lisa nghe giọng của Jennie có chút thay đổi, hình như nghiêm khắc hơn, làm em phải dè chừng. Có lẽ chị hai không thích bị gán ghép. Ngập ngừng một lúc em mới dám nói tiếp

- Với lại, anh đó còn gọi chị là Nini

- Không phải, sao lại có người kia nói chuyện với anh ấy

- Hai nói chị Jisoo?

Mấy giây sau mới nghe được tiếng đáp ngắn ngủn "ừm". Lisa không biết mình đã nói gì sai, em hơi lúng túng trước thái độ của chị mà không dám nói tiếp. Jennie dường như nhận ra Lisa bối rối nên không tiếp tục hỏi mà lảng sang chuyện khác. Cô dặn Lisa rất nhiều thứ, không biết vào đầu đứa nhỏ này được bao nhiêu nhưng vẫn phải nói, cô rất sợ không có sự chăm sóc của mình, Lisa từ thiệt thòi lại càng thiệt thòi hơn, sợ đứa nhỏ này không có sự dẫn dắt sẽ trở nên nổi loạn. Ông Kim hứa sau khi cô đi, ông sẽ chăm sóc tốt cho em gái nhưng sự thật bây giờ cũng chỉ dừng lại ở chữ "sẽ", ông không hề giữ lời hứa như đã nói. Jennie giấu tiếng thở dài, trong đầu thoáng qua cuộc trò chuyện gần đây với ông Kim.

" Con phải ra mắt công chúng và trở thành nghệ sĩ, thế thì sự nghiệp của nhà họ Kim mới hoàn hảo được, nếu chỉ toàn những người kinh doanh thì thật là khô khan."

"Ta đã thử tin và trao cho con một cơ hội quyết định chuyện tình cảm của mình nhưng con đã sai lầm rồi, thế nên con không còn quyền quyết định nào nữa. "

"Trở thành nghệ sĩ đi, còn em con ta sẽ lo chu toàn"

"Nếu con thất bại hoặc chạy trốn, em của con sẽ phải làm điều này thay con, con muốn như thế chứ?"

----------------------------------------------

- À, anh ấy là bạn trai của chị, tên là Dong Hae. Nếu có ai thắc mắc, em cứ nói như thế

---------------------------------------------

Đặt điện thoại xuống ngay cạnh, Jennie ngồi bó gối, nhìn lên nền trời đêm xa lạ. Từ đằng sau có tiếng bước chân, Jennie không quay lại vì em biết rõ người đó là ai. Em vẫn một mực nhìn mây trời còn cậu thì chăm chăm nhìn em

- Bộ mặt em dính gì sao

- Em lại buồn chuyện gì à?

- Không, vẫn thế mà

Jennie cúi xuống lấy một chai Soju, nhưng Dong Hae biết rõ em là muốn tránh ánh nhìn của cậu. Bàn tay lẳng lặng đặt nhẹ lên má em, ngón tay cái lau đi vệt nước còn ướt trên mi mắt Jennie, sau đó cười thật nhẹ nhìn em mà không hỏi gì thêm. Hành động này khiến Jennie hơi khựng lại, em bối rối định nói gì đó, nhưng Dong Hae đã lên tiếng trước

- Ở trên này nhiều bụi thật, mắt anh cũng cay xè đây.

Dong Hae mở hộp gà rán rồi ra vẻ ái ngại nói tiếp

- Lần sau lên đây nhất định phải mang theo kính bảo hộ

Thấy Jennie vẫn không nói gì, Dong Hae nghiêng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cúi xuống của em. Cậu vẫn cười ấm áp như thế

- Đúng nhỉ?

Jennie nhìn lên gương mặt thanh tú của Dong Hae, một loại cảm xúc khó tả nổi dậy trong lòng. Em gật gật đầu rồi ngồi thẳng dậy

- Cảm ơn anh nhé

Thấy Jennie cười trở lại Dong Hae mới thở phào. Cậu ngửa đầu, hít một ngụm không khí lớn khiến lồng ngực căng ra, cảm giác khoan khoái và dễ chịu vô cùng. Chắc vì thế mà Jennie rất thích ngồi ở đây, trên sân thượng, cậu đoán thế.

Em lẳng lặng tựa đầu lên vai Dong Hae, kể từ phút đó sự im lặng tràn ngập vào không khí. Không ai nói với ai câu gì hoặc đúng hơn là Jennie chỉ một mực với cái nhìn vô định hướng vào trời đêm . Em nhớ nhà sao? Hay nhớ người cũ? Dong Hae vừa nghĩ tới liền gạt phăng suy nghĩ đó, em chưa bao giờ nói như thế, cậu cũng không muốn thừa nhận điều này. Cảm giác khó chịu dấy lên nhưng rốt cuộc cũng không dám hỏi, sự lãnh đạm trong đôi mắt ấy làm Dong Hae cảm nhận được có một tầng băng lạnh ngăn cách giữa thế giới của em và cậu, khiến cậu không thể đặt chân dù nửa bước vào nơi đó.

Thế mà Jennie lại lên tiếng trước, phá vỡ sự yên tĩnh từ nãy giờ

- Anh có ước mơ không?

Cậu hơi bất ngờ song vẫn ngẫm nghĩ kĩ càng một lúc rồi nhìn em nói

- Có chứ. Ai mà chả có ước mơ

- Thế lỡ một người không thể ước mơ thì sao, lỡ người đó đi con đường A vì đường B, C, D đều bị chặn, thì sao?

- Thì người đó sẽ được mai táng hai lần.

Cậu thoáng nhìn qua, Jennie khẽ cau mày nghĩ ngợi

- Một lần là lúc lìa đời, lần sớm hơn là khoảnh khắc người đó bị tước đi con đường B, C, D và buộc phải đi chặng A. Đó là cái chết đầu tiên của người không có ước mơ

Vừa dứt lời, Dong Hae đột nhiên nhận ra điều gì đó trong câu hỏi của Jennie, em đang nói chính mình sao? Cậu chợt hối hận vô cùng về những gì lời vừa nói. Lén nhìn sang Jennie, Dong Hae không thấy em có động tĩnh gì, thâm tâm cậu lại càng kịch liệt mong là bản thân đã đoán sai, mong rằng đó chỉ là câu hỏi vu vơ. Dong Hae ấp úng lảng sang chuyện khác

- Ăn gà đi, phần của em nguội hết rồi kìa.

- Cảm ơn anh

- Có gì đâu, hôm nay em cảm ơn miết thế

- Thì em muốn cảm ơn thôi, nếu không có anh, không biết bây giờ em xoay sở ra sao.

- Thế trả ơn cho anh đi. Đừng bao giờ ghét anh, dù có chuyện gì...

Dong Hae cũng không hiểu sao mình lại nói vậy, có lẽ là vì cảm thấy có lỗi và bị chột dạ vì câu hỏi lúc nãy của em. Jennie đáp ứng ngay mà không mất một giây nghĩ ngợi, điều này vừa làm cậu an tâm cũng vừa làm lương tâm cậu cắn rứt thêm mấy phần.

- A, Jennie! Sao băng kìa em!

Một vệt sáng dài xuất hiện và vụt qua nhanh như chớp trên bầu trời, Dong Hae vô cùng hào hứng, cậu nhắm mắt thầm thì cầu nguyện nhưng âm lượng giọng nói như để người kế bên nghe được

- Mong rằng chuyện gì đang xảy ra, hãy mãi xảy ra, cô gái đang dựa trên vai mình, cũng mãi chỉ dựa trên vai mình

Jennie hiểu rõ ý tứ lời ước đó nhưng không nói gì, đến lúc Dong Hae ước xong, mở mắt ra thì bất ngờ nhìn Jennie đang ăn gà

- Em không ước sao?

Jennie uống một ngụm rượu, vừa thưởng thức cánh gà vừa điềm nhiên nói

- Không có hứng thú

- Sao cơ? Sao băng rất linh nghiệm đó

- Là do anh chưa biết thôi.

- Có nhiều chuyện chính tai nghe, chính mắt thấy, chính tim cảm nhận được còn không phải là sự thật, sao có thể tin tưởng vào một cục đá bốc cháy vụt qua trong chớp nhoáng chứ?

Giọng em ngà ngà, mắt đã nặng trĩu. Hình như vì kiệt sức do những buổi tập với cường độ cao gần đây, có thêm chút men rượu, em không còn biết gì mà ngã vào người Dong Hae rồi ngủ say như đã uống ba thùng rượu rồi. Cậu nâng đầu em thật nhẹ nhàng lên cánh tay của mình, tim bỗng đập loạn xạ, giây phút này cậu có thể nhìn em ở một khoảng cách thật gần, thật lâu. Tay cậu hơi run run, nuốt nước bọt, khẽ sờ lên má em, một gương mặt vừa đáng yêu vừa quyến rũ, khi em ngủ thế này, cảm giác lại bình yên đến lạ. Dong Hae không tự chủ mà dần cúi đầu, hôn lên trán em, thật khẽ, thật nhẹ để em không thức giấc. Bỗng Jennie vòng tay ôm cậu thật chặt, dáng người bé nhỏ cố vùi sâu vào người của cậu như thể sợ cậu chạy đi mất. Dong Hae vui sướng đến phát ngất, cậu cũng đáp lại, gắt gao ôm lấy em.










-

-





Jennie


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net