Chap 9: Dáng hình thanh âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một mối nhân duyên nào đó, người can đảm nhất chính là người dám yêu đơn phương, dám bước vào đoạn đường một chiều, chỉ có thể nhìn người còn lại bên lằn ranh phía kia mà chẳng bao giờ chạm đến được.

Người can đảm ấy có thể bất chấp mọi thứ chỉ cần giữ gìn hình bóng của người kia trong tim một cách vẹn tròn, là đủ.

Nói Kim Jisoo cô nhu nhược cũng được hèn nhát cũng chẳng sao, cô không quan tâm đến nó, cái cô quan tâm là dáng hình thanh âm của nàng, Kim Jennie.

Ngày đó ở giảng đường chỉ cần nàng nở một nụ cười trước mặt cô thì dù trời đất có âm u bao nhiêu đi nữa lòng cô cũng thấy vui vẻ bình yên đến lạ.

Ngày đó ở giảng đường chỉ cần nàng buông một tiếng thở dài thì tâm cô liền cuống cuồng ăn ngủ không yên.

Thực vậy, suốt những năm ở giảng đường tâm tình của cô điều phụ thuộc vào dáng hình thanh âm của nàng nhưng nàng nào đoái hoài tới, cô đặt tất cả tâm tư của mình vào nàng nhưng nàng lại một lòng một dạ đem trao tất cả của nàng cho Chaeyoung.

Trong trời đất này nếu hỏi có thứ gì khiến cho Kim Jisoo cô hận nhất cô sẽ thẳng thắng trả lời là cái duyên phận chết tiệt mà ông trời ban cho cô và nàng.

Tại sao lại để cô gặp nàng vào năm tháng đó? Tại sao để cô và nàng gặp nhau vào lúc ngô nghê nhất của tuổi trẻ? Tại sao lại sắp đặt cô gặp nàng để rồi một người khắc cốt ghi tâm một người lại dễ dàng quên lãng như vậy chứ? Tại sao đã sắp đặt duyên phận cho cô và nàng thuộc về nhau sao còn để nàng gặp được một Park Chaeyoung kia chứ?

Trong lòng Kim Jisoo cô có hàng vạn hàng ngàn câu hỏi tại sao rất muốn hỏi nhưng lại thôi vì cô biết dù có được câu trả lời thì có thể thay đổi gì sao? Chẳng phải lúc nãy nàng biết được tâm ý của cô cũng đã có ý từ chối rồi còn gì?

Cơn đau đầu ập đến, đôi mắt vốn an tĩnh khép chặt lại bỗng hé mở, Jisoo khó chịu nhìn ra bầu trời đen tịch mịch, bây giờ đang còn là buổi tối cô đang ngồi trên chuyên cơ để rời khỏi Paris.

Trước lúc rời khỏi khách sạn cô đã đứng trước phòng nàng rất lâu, cô đứng đấy nhìn cánh cửa gỗ thủy chung khép chặt không khỏi cồn cào trong lòng. Lý trí bảo cô nên im lặng mà rời đi nhưng con tim lại tham lam muốn nhìn thấy bóng dáng nàng mỉm cười với cô thêm một lần nữa.

Lý trí và con tim thay nhau dằn xé tâm can cô khiến cô bất động đứng trước phòng nàng rất lâu đến khi Irene gọi cô mới thoát khỏi sự ngổn ngang của mình mà đưa ra quyết định nghe theo lý trí im lặng rời đi vì cô sợ khi nhìn thấy nàng rồi cô sẽ không nhẫn tâm bỏ nàng lại giữa Paris xa lạ này mà rời đi.

Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn ra bầu trời tịch mịch rơi vào một khoảng không vô định mang theo cả hàng ngàn nỗi buồn không nói nên lời.

Nụ cười tươi tắn của nàng sau mười mấy năm mới gặp lại bỗng hiện ra trước mắt cô nhưng mà.... nó không phải dành cho cô.

Năm đó sau khi hoàn thành chương trình học theo ý của ông mình cô liền về Hàn báo danh cùng trường đại học với nàng, viễn cảnh hạnh phúc khi gặp lại nàng đã khiến cô rất háo hức, cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ và có rất nhiều điều muốn nói với nàng sau ngần ấy thời gian không gặp... Nhưng tất cả điều sụp đổ, bên cạnh nàng đã có một người khác sánh bước.

Cô nhớ rõ hôm đó cô cùng Lisa đến trường, cô đã kéo Lisa đi tìm nàng, cô đã vạch ra rất nhiều điều muốn làm nào là đến ôm chặt lấy nàng bảo rằng Sooyaa của nàng đã về rồi dẫn nàng đi ăn món nàng thích...

Nhưng đời nào lại dễ dàng như vậy, lúc tìm được nàng bên cạnh nàng đã có Chaeyoung nàng còn rất vui vẻ nói chuyện với em, ánh mắt của nàng nhìn em cô nhận ra nó, nó là ánh mắt mà năm tháng cũ nàng đã dành cho cô, một cỗ mất mát đau thương xâm chiếm lấy cô, nhịp thở khó nhọc còn tim thì như ai đang hung hăn bóp chặt, khi nhìn thấy ánh mắt đó, ánh mắt mà lúc nàng bên cạnh cô luôn hướng về cô bây giờ đã đặt ở chỗ người khác làm sao cô không nhận ra nó chứ.

Cô đã quay lưng muốn rời khỏi đó nhưng suy tính của cô nào bằng sự sắp đặt của ông trời, Lisa và Chaeyoung cả hai có quen biết nên Lisa vừa thấy Chaeyoung đã vui mừng kéo cô đến chỗ họ mà làm quen.

Lúc ánh mắt nàng chạm vào cô, cô cảm thấy như linh hồn cuối cùng của mình triệt để bị kéo xuống địa ngục, tâm can đau nhói không ngừng, cô đã từng thấy được ánh mắt lúc nàng yêu thương cô nhất nên bây giờ khi ánh mắt nàng chạm vào cô, cô liền nhận ra sự vô hồn xa lạ đến bi thương trong nó.

Khi mọi người đang vui vẻ giới thiệu về nhau đến lượt cô, cô rất muốn nói với nàng cô là Sooyaa của nàng nhưng từ lúc gặp đến giờ ánh mắt nàng chỉ chạm cô đúng một lần rồi lại tập chung mọi thứ về người bên cạnh, Park Chaeyoung.

Ánh mắt nàng nhìn em chính là ánh mắt mà ngày xưa nàng dành riêng cho cô ấy vậy mà bây giờ lại...

Người ta nói đủ lạ sẽ quên, đủ xa sẽ cũ quả thật không sai, cô mỉm cười chua xót, hóa ra chỉ cần không gặp nhau một thời gian tất cả yêu thương hứa hẹn điều trở thành con số không.

Tất cả ý định của cô lúc đầu bỗng thay đổi, người đã quên cô cũng không thiết tha nhắc đến nên cái tên Sooyaa cũng được cô chôn vùi chung với những hứa hẹn xưa cũ và cái tên Kim Jisoo đã được cô bình thản thốt lên.

Do Lisa và Chaeyoung là bạn nên cả bốn người cũng nhanh chóng thân nhau nên liền biết nàng và Chaeyoung chưa phải là mối quan hệ như cô đã nghĩ, cô đã rất vui mừng nhưng chỉ trong phút chốc lại thất vọng, Chaeyoung đối với nàng là bạn nhưng nàng đối với Chaeyoung ánh mắt vẫn thủy chung yêu thương đến cả lúc Chaeyoung và Lisa công khai hẹn hò nàng vẫn còn cố chấp chạy theo em không buông bỏ.

Jisoo nhớ đến đó bỗng lắc đầu mỉm cười chua chát, ông trời đúng là trêu đùa cô mà rõ ràng là cô gặp nàng trước, rõ ràng là hai người danh chính ngôn thuận hứa hẹn vậy mà bây giờ cô lại là kẻ hèn mọn trong mối quan hệ này, một kẻ đơn phương đang mơ tưởng về những thứ xưa cũ.

Jisoo bỗng giơ hai tay trước mắt mình rồi nhớ lại mọi chuyện hôm nay khoé môi lại bất giác cong lên, đôi tay này của cô hôm nay đã được ôm lấy nàng mà bảo bọc trong lòng, có lẻ nàng sẽ mãi không biết hôm nay cô đã dùng hết dũng khí của mình mới có thể dám đường đường chính chính ôm nàng như thế và cũng chính hôm nay cô mới dám tham lam nắm tay nàng sánh bước.

Nàng cũng sẽ không biết được giây phút được nắm lấy tay nàng cô đã mơ tưởng rất nhiều thứ, cô đã ảo tưởng rằng nàng đã quên Chaeyoung và mở lòng với cô nhưng ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng tâm nàng vẫn chẳng hề hướng về cô.

Nàng hỏi cô tại sao không nói cho nàng biết cô thích nàng? Không phải là cô không muốn nói với nàng mà cô không dám, cô không có can đảm để nói vì tâm nàng không có chỗ dành cho cô sao cô dám đánh cược chứ? Thà rằng cô an phận làm một người bạn bên cạnh nàng, cô thà ôm tình cảm này chôn sâu không nói cho nàng biết chứ không dám mở lời. Cô sợ, cô sợ khi nàng biết rồi sẽ xa lánh cô, sợ nàng không muốn gặp cô, sợ không được nhìn thấy dáng hình của nàng, sợ sẽ không còn nghe được thanh âm quen thuộc hơn hết là cô sợ cả tư cách thích nàng nàng cũng không muốn cho cô.

Trong chuyện tình cảm điều đẹp nhất là đơn phương nhưng đớn đau nhất cũng là đơn phương. Đẹp vì sẽ không có kết thúc còn đớn đau vì chẳng thể bắt đầu. Cô thà để mọi thứ ở lưng chừng còn hơn chưa có bắt đầu đã vội kết thúc.

Đôi mắt cô vội cụt xuống khẽ cúi đầu buông tiếng thở dài, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi làm Irene ngồi đối diện không khỏi lo lắng cho cô.

"Jisoo, em ổn không"

Tâm tình đang cố kèm nén của cô chỉ vì một câu nói của chị bỗng vỡ òa, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng cổ họng đã nghẹn đi.

"Không, em không ổn, thật mệt mỏi Irene"

Chị nhìn cô như vậy cũng vội buông tiếng thở dài, đi theo bên cạnh cô nhiều năm như vậy chị làm sao không biết cô đối với nàng có bao nhiêu yêu thích kia chứ. Một Kim Jisoo cao ngạo lạnh lùng trên thương trường bao nhiêu thì đứng trước nàng lại nhút nhát hèn mọn bấy nhiêu. Hôm nay lúc đang bàn công việc với đối tác, cách nhau một lớp kính mà Paris lại đang bị mưa phùn bao phủ nên tầm nhìn sẽ lại càng bị hạn chế hơn gấp bội nhưng chị vẫn không hiểu tại sao cô lại có thể nhìn ra Jennie mà bỏ hết tất cả đi theo nàng cơ chứ? Rốt cuộc là phải sâu đậm bao nhiêu mà chỉ cần một dáng hình lướt qua lại có thể dễ dàng nhận ra như thế chứ? Cả lúc chiều nữa, chỉ cần nhìn thấy tin nhắn của nàng đã làm cô cười rất lâu cô còn khoe với chị là nàng hẹn cô ra ngoài nữa chứ ấy vậy mà bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ này của cô thật khiến chị xót xa.

"Tại sao em không nói rõ với Kim đại minh tinh chứ? Chị thấy quan hệ của cả hai cũng rất tốt kia mà"

"Chính vì quan hệ đang rất tốt nên em không dám đánh cược, em sợ mình sẽ thua. Irene chị có biết không trong cuộc đời này dù mất tất cả em cũng có thể bắt đầu lại nhưng nếu đánh mất Jennie thì em sẽ chẳng còn gì, cả linh hồn và thể xác của em cũng sẽ triệt để chết đi"

Đáy mắt Irene lộ rõ sự kinh ngạc, chị không ngờ nàng đối với cô lại quan trọng như thế, càng không ngờ một Kim Jisoo luôn mạnh mẽ quyết đoán lại có bộ dạng đáng thương thế này.

"Jisoo trên đời này không phải chỉ có một mình em ấy, với điều kiện của em có thể có nhiều lựa chọn tốt hơn mà"

Khóe môi Jisoo bỗng vươn lên một nụ cười, mi mắt vội mở ra đôi mắt hổ phách đang mong lung lúc nãy phút chốc hóa kiên định hướng về chị mang theo thanh âm đầy vẻ sủng nịnh.

"Lựa chọn tốt hơn thì sao chứ, kiếp này nếu không phải là em ấy thì tuyệt đối cũng không là ai khác"

"Này đừng nói với chị suốt đời này em chỉ yêu một người nha, khó lắm đó" - Irene hướng cô giọng pha chút vui đùa

Cô trước sự trêu ghẹo của chị chỉ lắc đầu nhẹ nhàng mỉm cười

"Em không biết cách để yêu một người đến suốt đời, em chỉ biết đời này của em chỉ có thể là Kim Jennie"

"Nhưng nếu hai người không có duyên nợ thì em cố gắng bao nhiêu cũng vô ít em có biết không? Jisoo đừng vì một người mà bỏ lỡ những người tốt hơn"

Đôi mắt bỗng xuất hiện vài tia ưu thương, duyên nợ sao? Năm đó cô gặp nàng đã là duyên, nàng làm hư búp bê gỗ của cô không phải là đã nợ cô rồi sao? Duyên nợ chẳng phải đã có cả rồi sao? Vậy tại sao cả hai bây giờ lại vướng vào vòng xoáy đau thương này chứ?

Cô bất giác cắn nhẹ môi mỉm cười chua chát, thanh âm phát ra cũng mang theo đầy sự bất lực cùng bi thương.

"Có những truyện tình cảm không phải duyên nợ không đủ cũng không phải gió ngược đường mà là lòng người ngược lối trái tim ngược nhau..." (*)

End Chap


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net