30: diary

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dạo này, trên mạng lại rộ lên cái trò  tên là nhật kí tình bạn. kiểu chúng ta sẽ tạo list câu hỏi liên quan đến bản thân, cảm nghĩ của người xung quanh về mình rồi gửi link đó cho bạn bè người thân. cái trò này, em chơi từ hồi em chưa cưới jungkook cơ, hồi còn là fangirl cuồng nhiệt, nguyện dành trọn thanh xuân để mê mẩn anh họ jeon nào đấy.

vì em cũng là người thích lưu giữ lại kỉ niệm, nên em đã gửi link đó vào hòm thư cá nhân để sau này buồn buồn còn có cái đọc lại.

thế là tối em lò mò vào lại hòm thư cá nhân lục lại cái link đã cũ đó.

chao ôi, đặt hẳn tên là "chồng jk có blackcard" luôn.

em đọc lại từng bảng cảm nghĩ của từng người quen.

hoá ra, thế giới khắc nghiệt ngoài kia, vẫn có những người chân thành với em, quan tâm em.

hồi đó, ai cũng biết em mê jungkook đến chết đi sống lại mà. nên trong danh sách câu hỏi có câu " nếu được mua gì đó cho "chồng jk có blackcard" thì bạn sẽ mua gì" hay có câu " nếu được thêm điều gì đó vào cuộc sống của "chồng jk có blackcard" bạn sẽ thêm điều gì", được cái  bạn bè yêu thương, nên ai cũng trêu em bằng cách viết đòi mua jungkook, mua bighit, tặng jungkook cho em.

vừa buồn cười, vừa hạnh phúc khi nhớ về những quãng ngày đẹp đẽ của thời học sinh. cái thời bản thân chưa có gì chỉ có cái gan lớn hơn trời bể, dám yêu thương, dám đấu tranh, dám ghét bỏ. em của thời niên thiếu đã yêu thương jungkook bằng tất cả những gì em có. tiền tiết kiệm tích góp để mua album, mua cd, mua những card nhỏ bé, tập tành làm nhiều thứ có ích, tốt đẹp hơn. em của thời niên thiếu chính là lấy jungkook làm động lực.

mắt đã rưng rưng từ bao giờ, thì cửa phòng khẽ mở. anh đã trở về sau một ngày làm việc ở studio.

"heluuu bé con."

"anh về rồi à, ăn gì chưa anh?"

"anh ăn rồi, ăn với mấy hyung rồi, em không đọc tin nhắn hỏ"

"em quên, hihi"

"sao mắt đỏ thế? em khóc đấy à?"

jungkook sốt sắng.

em gạt đi nước mắt, mỉm cười rồi gọi anh về phía giường.

"lại đây, em cho xem cái này nè"

"xem gì đấy?"

"xem người ta đòi mua jungkook cho em này."

anh tò mò tiến về phía giường.

cả em và anh cùng xem lại bảng ghi đó. cứ đọc đến đâu, anh lại trêu em đến đó.

"á, má bánh bao nèee."

"ôi, đôi mắt to tròn của anh"

"chết, anh nào mê bánh của em làm đây? chết chình chình"

"anh nào? người ta con gái đấy!"

"à, hahah"

"ôi cái mặt khó ở nàyyy."

anh bẹo má em sau khi đọc được một câu trả lời về ấn tượng đầu. bạn em không nể nang gì ghi " khó ở như bà già". bạn bè thế đấy.

mất gần 45', hai người mới đọc xong.

anh lăn đùng ra giường nằm rồi cười khà khà.

"haha, có người mê anh từ hồi có mười mấy tuổi."

em  câm nín.

tên này lại có cái trêu em rồi.

"thì sao?"

"có người đòi cưới anh khi mới có mười mấy tuổi. lewlew"

em chấp nhận gật gù cay cú.

vì nó là sự thật mà.

"các bạn em vừa tốt nhờ?"

"gì?"

"đòi mua hẳn anh tặng cho em, pro vip thế?"

"thì sao?"

"vì anh quá quý giá, không thể thuộc về ai?"

chẳng phải bây giờ anh thuộc về em à ?

"thế mà bây giờ, em vừa không tốn một đồng nào lại có hẳn người tự tìm đến. ngày nào cũng ôm em, hôn em, ăn bánh em làm cho. haizzz"

"thì... thì..."

"thì sao hả đồ thỏ béo?"

"thì anh thấy em yêu anh nhiều như thế, nên cũng tốt bụng yêu lại em thôi."

"xí."

tôi bĩu môi.

"jungkook này."

"sao em?"

"em thật sự không ngờ rằng sẽ có một ngày, em được ở bên anh, được anh yêu thương, che chở như này đâu. anh đã từng là giấc mơ xa vời nhất của tuổi trẻ mà em dũng cảm theo đuổi. em của trước kia, chỉ muốn yêu anh nhưng không mong anh đáp lại. có phải em may mắn không?"

"không, là em xứng đáng được như vậy."

anh vừa nói vừa ôm lấy em.

"anh mới cảm thấy may mắn khi gặp được em, gặp một người yêu anh nhiều đến vậy, vì anh mà chịu bao nhiêu uỷ khuất. vì anh mà đến nơi xa xôi này học tập, làm việc. vì anh mà đấu tranh trước sự phản đối của gia đình. đã có những lúc anh muốn buông tay, vì em quá tốt, hi sinh cho anh quá nhiều, anh không muốn em phải như thế. nhưng rồi anh lại nghĩ, nếu anh hèn nhát mà buông bỏ như thế, rồi em sẽ ra sao, bé con của anh sẽ sống như thế nào. và anh quyết định ở lại, dùng tất cả những gì anh có để yêu và bảo vệ cho người con gái của anh, dắt em đi qua những lời cay độc của miệng đời, những đau thương mệt mỏi. ngày anh công khai hẹn hò, là ngày anh chấp nhận dù có thế nào, anh vẫn sẽ yêu em, yêu em nhiều hơn em yêu anh, bù đắp lại quãng thời gian trước kia em tự mình xoay sở."

"èo, tự nhiên sến thế?"

em miệng thì chê anh sến nhưng tay lại đưa lên lau nước mắt.

quả thực, quãng thời gian đầu, em và anh đã rất khó khăn để vượt qua, để yêu và để giữ lấy nhau. nhưng thật may, cả hai đều đủ dũng cảm để dìu nhau đi qua quãng đường mỏi mệt đó, chứng minh cho cả thế giới rằng em và anh hạnh phúc đến nhường nào.

"sến mà có người yêu anh từ hồi mười mấy tuổi."

"yahh."

"nhưng mà..."

"em may mắn thật đấy, chỉ có anh yêu được đứa dở hơi như em thôi."

em đứng hình.

jeon jungkook phút trước miệng vừa thốt ra đường, phút sau lại như thể tát vào mặt em thế.

"thế mà có người ngày nào cũng đòi ôm, đòi hôn, đòi ăn bánh đứa dở hơi làm đấy."

"thì mê mà."

jungkook nói.

" thì đây cũng mê mà."

"ừ thì mê, nào đi ngủ đi cô nương, khiếp có tí mà mắt đã sưng húp rồi."

"hoá ra, em đã từng dũng cảm như thế. dùng tất cả ước vọng thanh xuân để yêu anh, gửi gắm mọi điều lung linh rực rỡ nhất của thời hoa niên ở nơi anh."

"tuổi trẻ là để yêu, để ước vọng, để theo đuổi, là những điều đẹp đẽ nhất của cả một đời người. tuổi trẻ dù có bão tố, tuyệt vọng nhưng kề bên có người yêu thương, dìu ta đi qua giông tố thì ánh mặt trời sẽ chẳng còn xa xôi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net