Phiên ngoại 2: Kim Yoonna và Nolan Rothschild

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi - Kim Yoonna, à thật ra cũng chẳng phải con gái nhà họ Kim. Thực chất tôi là thiên kim tiểu thư độc nhất của gia tộc Allina. Ba mẹ nói sẽ đặt lại tên tôi là Miarly Allina.

Đây là câu chuyện của hơn 20 năm về trước.....

Ba tôi là một người Anh gốc Hàn, mẹ là một cô gái Đại Hàn chính gốc. Sau khi họ quen biết và trở thành một cặp, mẹ tôi theo gia đình chồng sang Anh sinh sống.

Ngày hôm đó ba mẹ ruột của tôi trở lại Đại Hàn để thăm ông bà ngoại, nhưng không ngờ mẹ lại hạ sinh tôi sớm nửa tháng so với dự kiến. Vì thế mà ánh sáng đầu tiên của đời tôi chính là ánh mặt trời nơi Đại Hàn Dân Quốc này.

Cùng ngày đó, một thiên thần nhỏ cũng cùng tôi ra đời. Đó là thiên kim tiểu công chúa nhỏ của Kim gia.

Tôi không rõ từ nhỏ mình và Mina có giống nhau đến mức khó phân biệt hay không, nhưng bây giờ thì nhìn chúng tôi cũng giống nhau năm đến sáu phần. Nhưng có giống tới mức như mấy cặp chị em sinh đôi không mà sao cô y tá lại có thể nhầm lẫn tôi và Mina được nhỉ? Ờ phải, chính vì điều đó mà chúng tôi được hoán đổi thân phận. Đúng cẩu huyết như trong ngôn tình!!

Cuộc sống dưới thân phận Nhị tiểu thư của Kim gia cũng không có gì quá khó khăn, gia pháp như tôi thấy qua phim ảnh. Không cần phải thuỳ mị, khép nép để mang đến cái vỏ bọc về một vị tiểu thư khuê các hoàn hảo. Tôi được sống là chính mình.

Sau khi tôi được gần 2 tuổi, mẹ Kim lại hạ sinh một bé gái nữa. Ừm..để xem nào!! Em gái rất dễ thương nha~!!

Yoonhye từ nhỏ đã có nhan sắc hơn mọi đứa trẻ cùng tuổi khác, hơn nữa lại rất ngoan ngoãn. Tôi và anh trai cuồng em gái lắm!!

Khi con bé tròn một tuổi, chính tôi là người đội nón sinh nhật lên đầu nó. Lúc đó, Yoonhye của chúng tôi vô cùng dễ thương nhaa~~. Cái má phúng phính hồng hồng kia, khiến ai nhìn cũng muốn cắn cho một phát...

Năm Yoonhye lên ba, con bé đi mẫu giáo, tôi cũng là người đầu tiên thắt bím tóc cho nó mặc dù đến tóc của tôi tôi còn buộc chưa xong. Aigoo, lúc đó nhìn con bé như một búp bê xứ á!! Yêu lắm luôn!!!

Ngày bước vào lớp một, cũng chính tôi dắt tay con bé đi đến nhận lớp học, rồi mới vội vã chạy thục mạng trở lại lớp của mình. Cuối cùng bị cô chủ nhiệm giáo huấn một trận vì lớp trưởng mà lại đi muộn. Kể ra, tôi cũng hi sinh kha khá vì con bé đấy nhỉ??

Đến khi lên Trung học, Yoonhye đã lớn, không cần sự bảo bọc, che chở kĩ lưỡng từ tôi và anh hai nữa. Con bé đã biết tự thức dậy đúng giờ, tự chải tóc, tự nhận lớp học mới mà không cần tôi và anh hai. Yoonhye của chúng tôi lớn thật rồi!!

Năm đó, khi tôi 14 tuổi và cô em gái yêu dấu của tôi cũng đã gần 13 tuổi rồi. Tháng 1 với những đợt tuyết lạnh thấu xương rơi kín cả Đại Hàn, chính là sinh nhật lần thứ 14 của tôi. Hôm đó, ba mẹ đi công tác ở Pháp vài ngày. Anh hai có lớp phụ đạo ở trường nên phải tối mới về nhà được. Thế là tôi cùng Yoonhye quyết định đòi vú nuôi cho đi trượt tuyết cả buổi chiều, đến gần sẩm tối mới trở về Kim gia.

Nào ngờ giữa đường lại có một chú cún con nằm co ro lạnh cóng trên đường. Tuổi hồn nhiên, vui tươi, vô lo vô nghĩ mà, cho nên không chần chừ, Yoonhye buông tay tôi, chạy đến ôm lấy chú cún nhỏ bị bỏ rơi.

Đúng lúc này, một chiếc xe taxi lao tới. Ánh đèn nhức nhói chiếu sáng cả một đoạn đường...

"Ầm.." Một tiếng động lớn vang lên, tôi sợ hãi vẫn nhắm chặt hai mắt, chân tay run rẩy, cả người như bị tuyết làm tê cứng, không nhúc nhích.

Vú nuôi của chúng tôi nằm đó dưới một vũng máu loang lổ, đỏ chói cả một đoạn đường tuyết rơi. Trong vài giây ngắn ngủi, bà ấy đã lao đến cứu lấy đứa em gái bé nhỏ của tôi, đón lấy cái chết thuộc về mình...

Tôi hét lên rồi chạy đến cạnh bà. Yoonhye vẫn sợ đến xanh mặt. Con bé run rẩy ôm chú cún trong lòng, bất động...

-"Vú..vú ơi!! Người tỉnh lại, tỉnh lại...đừng làm con sợ...huhu..." Tôi khóc nấc.

-"Yoonna..ngoan..đừ.n.. đừng....khóc.., bảo vệ..Yoonhye thật..tốt... Con.. con...bé sẽ..rất...sợ..!! Ta rất...yêu.u.. các..con!!!" Bà ấy run rẩy khó khăn nói từng chữ, sau đó gượng sức chạm tay lên má tôi rồi lạnh lẽo buông thõng xuống. Là một cô gái 14 tuổi, tôi đủ biết giờ phút đó bà ấy đã đi xa rồi! Bà ấy rời xa chúng tôi mãi mãi rồi!!!

-"Vú..vú ơi!!! Ai đó làm ơn cứu, cứu bà ấy với!!" Tôi vừa khóc, vừa ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của bà, vừa tuyệt vọng hét lớn nhờ giúp đỡ.

Thế nhưng họ cũng chỉ biết đứng đó nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thương xót, không một ai chịu lại gần giúp đỡ. Lúc đó tôi mới biết thế giới này đáng sợ như thế nào!

Một tháng sau khi bà ấy mất, ba mẹ tôi quyết định để hai chị em chúng tôi qua Mĩ học tập...

Ngày rời đi, chị em tôi đi đến khu rừng tử đằng ở ngoại ô thành phố, chúng tôi đến thăm bà ấy...

Nhìn di ảnh lạnh lẽo của bà, tim tôi chợt nhói. Những kí ức ngày hôm đó lại ùa về. Yoonhye quỳ trước mộ của bà khóc đến thương tâm, con bé liên tục mở miệng xin lỗi. Sau đó, chúng tôi buộc phải tạm biệt nơi này.

.......

-"Chị hai, em đánh rơi chiếc vòng của ba tặng rồi. Chị đợi một chút, em quay lại tìm xem sao!!" Yoonhye có chút lo sợ nhìn tôi nói. Lo sợ cũng đúng thôi, chiếc vòng là của ba tặng vào sinh nhật vừa rồi của con bé, Yoonhye trân quý nhất chiếc vòng đó mà!

-"Để chị đi cùng em!" Tôi thấy trời cũng đã tờ mờ tối rồi mà Yoonhye vào trong đó một mình sẽ sợ hãi nên muốn cùng đi.

-"Không cần đâu, chị cứ vào xe chờ em đi, em sẽ ra ngay mà. Em gái chị đã lớn rồi nha!!" Yoonhye nháy mắt với tôi rồi chạy béng đi. Tôi chỉ biết bất lực lắc đầu nhìn theo. Đúng rồi, em gái bé nhỏ của tôi đã lớn rồi!!

Tôi không biết Yoonhye vào trong đó đã làm những gì, chỉ biết gần 20 phút sau con bé mới chạy ra, leo lên xe rồi phán cho tôi một câu xanh rờn: "Mất rồi! Tìm không thấy!!"

Tôi lắc đầu cười nhưng rồi cũng không để ý nhiều mà rời đi.

---------------

Tại New York, Mĩ.......

Sau khi trải qua 5 năm sống và học tập tại đây, hai chị em cũng dần tiếp nhận được những chuyện đã sảy ra trong quá khứ. Nhưng Yoonhye vẫn đang bận với việc học lên hai chị em tôi quyết định ở đây thêm 2 năm nữa rồi mới về nước.

Hôm nay, tôi chán nản liền đi dạo loanh quanh Công viên Quảng trường Madison, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại vắng người đến thế. Hiếm có ngày như vậy nha~ phải hưởng thụ mới được!!

Tôi đi đến một góc nhỏ của công viên, nơi đây là yên tĩnh nhất trung tâm thủ đô New York này rồi nha~

Ấy vậy mà còn tưởng sẽ được an nhàn hưởng thụ một buổi chứ! Ai ngờ lại gặp ngay một người đàn ông dựa lưng vào gốc cây cổ thụ lớn đó. Kì thực nếu không có máu từ vai anh ta chảy xuống tôi cũng sẽ chẳng phát hiện ra đang có người ở đó.

Cũng may cho anh ta là gặp phải tôi. Với một chút hiểu biết về y học do con bé Yoonhye lải nhải suốt ngày, tôi đã cầm máu cho anh ta. Trong chút ý thức lơ mơ còn lại, người đàn ông đó khẽ cảm ơn tôi rồi sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

Tôi đưa anh ta vào bệnh viện rồi trở về nhà nấu bữa tối đợi Yoonhye từ trường về.

Thời gian lại cứ thế êm đềm trôi, hai năm một chốc lại như cơn gió thổi thoáng qua, chúng tôi được trở lại Hàn Quốc.

.................

Tại sân bay của quê hương, tôi vô tình bắt gặp một người đàn ông có chiếc vòng độc nhất vô nhị của em gái mình nên đã bất chấp lao đến đòi lại. Và rồi, cuộc sống thật sự của tôi đã bắt đầu từ đó.

Anh là Jeon Jungkook - Tổng tài của Jeon Thị. Chúng tôi quen nhau, yêu nhau rồi quyết định đi đến hôn nhân. Thế nhưng, thật không ngờ tôi lại bị bắt cóc vào đúng ngày cưới của mình. Thật nực cười đúng không!?

Nửa năm sau, sau khi lấy lại được trí nhớ, tôi trở về Đại Hàn một lần nữa. Rồi cứ thế bị Kang Ha Kyung lấy ra làm con rối để trả thù. Tôi dùng đủ mọi cách để hãm hại em gái mình, để Yoonhye rời xa Jungkook với ảo mộng nếu không có Yoonhye chen ngang thì tôi và anh ấy sẽ quay trở lại như trước. Tôi thật đúng là ngu ngốc mà!!

4 năm Yoonhye mất tích, tôi tưởng rằng mình sẽ chiếm được trái tim Jungkook lần nữa, nhưng tôi đã lầm. Ngay cả khi anh gặp tai nạn giao thông cũng không cần tôi giúp đỡ, chăm sóc. Anh chẳng hề ngó ngàng đến tôi, coi tôi như không tồn tại. Xem ra trước đây chúng tôi yêu chưa đủ sâu đậm rồi!!

Đến khi chúng tôi đính hôn, tôi đã nghĩ về sau mình sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Thế nhưng, hai ngày trước khi tôi đính hôn với anh. Tôi cần gặp một đối tác lớn bên Anh Quốc. Ai ngờ, người đó lại là Nolan Rothschild....

-"Xin chào Phó tổng Kim, Chủ tịch của chúng tôi đã đợi cô ở trong rồi!" Một nam thư kí cung kính trước tôi nói.

-"..." Tôi không nói gì mà gật đầu rồi cất bước vào trong.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thật sự đứng hình khi thấy hắn ngồi đó. Hắn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Lúc đó trong đầu tôi đã có ý định bỏ đi. Thật không ngờ vừa bước được ba bước đã bị kéo lại, cả người tôi ngã nhào về phía sau, rồi lập tức rơi vào lồng ngực của hắn.

Tôi điên cuồng phản kháng, đánh, mắng, chửi hắn, ra lệnh cho hắn thả tôi ra. Thế nhưng sức của phụ nữ làm sao so được với sức của đàn ông. Cuối cùng hắn điên cuồng chiếm đoạt tôi mặc cho tôi giãy dụa phản kháng. Cơ hồ trong lúc thiếp đi, tôi nghe hắn nói yêu tôi...

Haha..., Nolan Rothschild - hắn yêu tôi cơ đấy!! Yêu tôi mà ép bức tôi phải làm loại chuyện đó với hắn sao?? Phá hoại hôn nhân, hạnh phúc của tôi được gọi là yêu tôi cơ đấy! Tình yêu to lớn này của hắn, tôi nhận không nổi.

Rồi đến lễ đính hôn, tôi vẫn phải xem như không có chuyện gì sảy ra. Vậy mà Yoonhye lại quay trở về, kế hoạch của tôi đổ vỡ hết từ đó.

Sau khi mọi chuyện được phơi bày, mong muốn lớn nhất của tôi chính là được đứng trước mặt Yoonhye, thật tâm xin lỗi con bé. Quả nhiên "gieo nhân nào gặt quả nấy", tôi đã mất đi đứa con đầu lòng của mình. Bây giờ tôi hiểu thấu lòng con bé rồi! Ở đây, nơi trái tim đang đập này này...Rất đau!! Tất cả là do tình yêu mù quáng này, nó khiến cho mọi chuyện đều trở lên bế tắc... Tất cả là do tôi mà ra!!!

Thế nhưng sóng gió chẳng chịu dừng lại, Jungkook đột nhiên lâm bệnh rồi rơi vào hôn mê sâu! Trong khoảng thời gian đó, Yoonhye hết mực chăm sóc anh. Nhìn con bé, tôi biết đã đến lúc mình nên từ bỏ rồi!!

Sau đó, Nolan đến gặp tôi. Hắn nói hắn muốn chịu trách nhiệm với tôi. Là người đàn ông lấy đi lần đầu của mình, chẳng cô gái nào lại dám khẳng định không một chút rung động đi!

Tôi quyết định làm lại cuộc đời, chấp nhận cho mình một cuộc sống mới. Đồng ý chấp nhận Nolan.

Cuối cùng, tôi và Nolan quyết định đi đến hôn nhân. Nhưng trước khi đi, tôi muốn xin lỗi Yoonhye một lần và mong rằng sẽ được con bé tha thứ! Xem ra ông trời ông ấy vẫn còn thương tôi. Yoonhye đã chấp nhận tha thứ cho tôi!!

Tôi cùng Nolan đến gặp ba mẹ anh ấy. Được sự đồng ý, hai chúng tôi trở lại Hàn tổ chức đám cưới theo nguyện vọng của tôi.

Ngày cưới diễn ra thật long trọng, tôi hạnh phúc trong bộ váy cô dâu trắng tinh khôi, mỉm cười nắm tay ba Kim bước vào lễ đường. Ba mẹ ruột của tôi cùng Mina cũng tới dự đám cưới. Nhưng ông muốn ba Kim nắm tay tôi vào lễ đường vì dù sao Kim gia cũng nuôi tôi lớn đến chừng này. Người ta cũng nói: "Công sinh thành không bằng ơn nuôi dưỡng." Thế nên ba mẹ tôi đồng ý cho ba Kim dắt tay tôi trao cho người đàn ông khác.

Tôi vui vẻ nắm lấy tay Nolan, cùng anh lắng nghe cha xứ đọc tuyên hôn. Một đám cưới lãng mạn, hoàn hảo. Cuối cùng tôi đã có được hạnh phúc đích thực của đời mình.

Thế rồi, Yoonhye nhận được tin Jungkook đã tỉnh lại. Vì bận đám cưới lên tôi không thể đến bệnh viện được. Chỉ lẳng lặng dõi theo bóng lưng con bé chạy đi, thì thầm: "Chị chúc em và mối tình đầu của chị sẽ mãi được hạnh phúc, em gái bé nhỏ của chị!"

#Hoàn [10/02/2019]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net