Chap 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Nè, chiều nay chơi bóng rổ không? Đội thua phải mua đồ ăn cho đội thắng đấy nhé!!"- Wonwoo đánh chát vào lưng cậu bạn đang say ngủ bàn trên

"Được rồi... để yên cho tôi ngủ một lúc..."- Seungcheol gật gà gật gù, lầm bầm vài tiếng rồi lại lăn quay ra bàn.

Chiều hôm ấy sân trường được dịp náo loạn. Đám con gái thì hí ha hí hửng, la hét cổ vũ rộn cả một góc sân. Seungcheol vốn là đội trưởng của clb bóng rổ, Wonwoo vì thích chơi thể thao nên cũng biết rành về môn này. Mọi người thường nghĩ, nếu hai người bọn họ mà chơi thì chắc hẳn sẽ cùng một đội nhưng đằng này cứ thấy đấu bóng rổ là bọn họ lại đối đầu với nhau, ko ai nhường ai. Và đương nhiên không phải chỉ hai người chơi với nhau mà còn có vài thành viên trong clb cũng tham gia nữa. Trận bóng rổ diễn ra rất sôi nổi và hào hứng, kết quả chiến thắng hôm nay thuộc về Seungcheol. Và kẻ phải dẫn cả bọn đi ăn không ai khác ngoài Wonwoo.

Còn vài tháng nữa thì kì thi đại học diễn ra, đằng nào cũng là học sinh cuối cấp rồi nên hôm nay có cơ hội, cả bọn quyết định sẽ làm một bữa cho ra trò.

Seungcheol ăn nhiều đến nổi bụng căng tròn muốn bung cả khuy áo. Anh vừa đi vừa xoa bụng, vẫn còn nói về món thịt ăn lúc nãy. Wonwoo đi cạnh chỉ biết cười, Seungcheol vốn rất dễ nuôi, chỉ cần cho anh đồ ăn ngon thì sẽ lập tức vừa lòng ngay.

"Nè, cậu đã định vào trường đại học nào chưa? Định theo ngành gì?"- Seungcheol đột nhiên nhìm chằm chằm Wonwoo, hỏi rất nghiêm túc

"Chưa biết, có lẽ ba sẽ sắp xếp để tôi được học ở nước ngoài chẳng hạn..."- Wonwoo nhìn sang nơi khác, tránh ánh mắt anh

"Ừm, thích nhỉ! Có điều kiện thế còn gì! Tôi muốn trở thành CEO của một công ty bất động sản nào đó...nghe mơ hồ quá nhỉ"

"Cậu sẽ làm được thôi, tôi tin cậu làm được!"- Wonwoo đặt tay lên vai Seungcheol

"Đương nhiên rồi, tôi sẽ làm được, cậu phải ở cạnh và giúp đỡ tôi đấy!"

Wonwoo không trả lời, cậu chỉ mỉm cười. Đó là chuyện cậu không thể nào chắc chắn được, vì lời hứa không để Seungcheol gặp rắc rối mà cậu phải đi du học theo ý ba mình. Ông Jeon chưa một lần nào nghe cậu nói, luôn chỉ xem cậu như con rối mà tùy tiện muốn quyết định thế nào thì quyết định. Không hề để ý đến cậu nghĩ gì, cảm thấy thế nào. Wonwoo luôn phải đấu tranh rất nhiều để có thể nói ra suy nghĩ của mình. Không phải cậu sợ ba sẽ làm gì mình, chỉ sợ ông lại lôi Seungcheol ra làm cái cớ rồi đẩy anh ra khỏi cuộc đời cậu.

Tuy nói rằng Wonwoo và Seungcheol chỉ là bạn, nhưng cậu không hề nghĩ vậy. Seungcheol là một người rất đặc biệt mà cậu tin rằng cậu không thể rời xa. Cậu thương Seungcheol và chẳng ai nhận ra điều này cả, kể cả tên ngốc Cheol kia.Wonwoo nhất định không nói, nhất định sẽ giữ tình cảm này cho riêng mình mà thôi.

Vì không có nhiều bạn, cũng chẳng thể chia sẻ với ai nên mọi suy nghĩ và tâm tư tình cảm cậu đều ghi lại vào một cuốn sổ, Wonwoo xem nó là nhật kí bí mật của mình. Nhưng ít lâu sau, ba biết chuyện cậu thích Seungcheol, mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp. Ông Jeon không cho cậu gặp anh nữa, bắt cậu cắt đứt mọi liên hệ với anh.

Wonwoo bị nhốt trong phòng, ngày nào cũng phải nghe những lời gay gắt từ ba mình

"Cái nhà này còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa, cái loại như mày cũng tồn tại được nữa à, con trai ai đời lại đi thích con trai thế này. Cứ chơi bời với cái bọn ấy suốt rồi học thói đua đòi theo chúng nó chứ gì. Ba nói rồi, mầy còn cứ gặp cái thằng đó nữa thì đừng trách ba không cảnh cáo trước!"

Wonwoo thu mình ngồi một góc trong phòng. Cậu vừa buồn vừa lo, buồn vì không thể gặp anh và lo rằng ba sẽ không dễ dàng để anh yên. Nhưng sẽ tồi tệ thế nào nếu anh biết được rằng cậu thích anh, anh liệu có vui vẻ chấp nhận điều đó hay sẽ xa lánh cậu như những người khác. Không! Seungcheol không phải người như thế, anh nhất định sẽ hiểu.

Trong số đám vệ sĩ được lệnh canh giữ cậu, có một người đã theo cậu từ nhỏ, hắn ta hiểu cho hoàn cảnh của cậu, cũng không đồng tình với cách làm của ông Jeon nên hắn thường giúp đỡ, bao che cho cậu.

"Cậu Jeon!!"

"Chú Shin, có chuyện gì vậy?"

"Hình như cậu Seungcheol đã đến đây tìm cậu và bị đám gác cổng đánh cho một trận rồi!"

"Cái gì???? Chú nói thật sao? Vậy bây giờ Cheol thế nào? Cậu ấy không làm sao đấy chứ!"

"Tôi cũng không rõ, hình như là đánh rồi đuổi cậu ta đi thôi!"

"Không được, chú mau giúp tôi ra ngoài, Cheol không thể vì tôi mà gặp chuyện được!"

"Bây giờ chưa được, cậu hãy ráng đợi một chút nữa phu nhân đi ra ngoài đã!"

"Ba tôi đâu?"

"Ngài ấy vẫn ở công ty, chưa về"

Wonwoo đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt. Cậu thật sự sẽ phát điên nếu có chuyện xảy ra với Cheol.

Ngay khi vừa thoát được ra ngoài, Wonwoo lập tức chạy đến nhà anh. Seungcheol cũng vừa về, anh đang ngồi ở sân trước. Thấy cậu xuất hiện, Cheol lập tức giận giữ

"Yah!!!!!!!!!! Cậu chết ở đâu mà tôi gọi mãi không bắt máy cũng không thèm liên lạc với người ta một tiếng nữa!!!! Đến tìm thì bị đập đến bầm dập rồi đây nè!" – Seungcheol âm ức, chỉ vào vết xước trên mặt và chân

Wonwoo đau lòng, cậu chạy đến và ôm chầm lấy anh. Seungcheol có chút hoảng nhưng chỉ ngồi im, mặc cho cậu vùi đầu vào lòng mình

"Nè! Không có chuyện gì xảy ra đó chứ? Tôi chỉ muốn hỏi bài cậu nên mới đến tìm cậu thôi! Chắc cậu cũng học hành vất vả lắm nên mới không gọi được cho tôi phải không!"- Cheol thủ thỉ, anh nhẹ nhàng vuốt lưng cậu

Ôm được một lúc thì Wonwoo bỏ anh ra. Cậu ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.

"Nếu tôi bỏ trốn, cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Câu nói vừa thốt ra đã làm Seungcheol suýt nữa thì té ngửa ra sau. Anh quan sát cậu một lúc rồi nói

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Tôi không muốn sống ở đây nữa!"

"Cậu trốn đi rồi thì thi đại học thế nào? Cả học phí sau này vào đại học nữa chứ! Cậu còn hứa giúp tôi vào đại học kia mà!!!"

"Từ bao giờ chuyện học lại trở nên quan trọng như vậy với cậu hả?"- Wonwoo cười như không.

"Tôi không thể sống cuộc sống nghèo khó như thế này mãi được! Tôi muốn mẹ có một cuộc sống an nhàn sau này!"

Wonwoo lại im lặng, biểu cảm của cậu lúc này thật sự không thể nào đoán được cậu đang nghĩ gì. Seungcheol cũng im lặng, anh nhìn Wonwoo, anh có thể cảm nhận được rằng cậu bạn của anh hôm nay rõ ràng tâm trạng không tốt, anh cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Đi chơi đi, mấy hôm rồi tôi chỉ biết học, bây giờ phải để đầu óc thư giản cái đã!"

"Đi đâu?"

"Khu giải trí!"

Cũng lâu rồi hai người bọn họ chưa quay lại đây. Từ tàu lượn siêu tốc đến những trò mà Cheol cho rằng rất ấu trĩ như vòng xoay ngựa gỗ, anh cũng đều chơi cùng cậu. Wonwoo đã cười rất nhiều, Cheol cũng vậy, nhưng anh thật sự không biết rằng đó là lần cuối anh thấy cậu cười.

Trên đường từ khu giải trí về nhà, Seungcheol không ngừng nói về ngôi nhà ma mà anh và cậu vào lúc nãy. Bỗng có nhiều chiếc xe đen đỗ lại nơi hai người đứng, một đám áo đen ùa ra từ trên xe. Wonwoo nhanh như chớp kéo tay anh chạy ngược về đằng sau.

"Có chuyện gì vậy? Sao họ lại đuổi theo chúng ta?"

"Họ đến bắt tôi về và chắc sẽ đập cậu một trận nữa, đau hơn hồi sáng gấp vạn lần!"

"Là người của bố cậu sao?"

"Ừ!"

Sau bao ngã rẽ, cuối cùng bọn họ bị dồn vào hẻm cụt. Seungcheol không còn cách nào khác, nhặt nhanh một khúc gỗ bên đường.

"Cậu định làm gì?"- Wonwoo tròn mắt

"Nhìn còn không biết sao? Tôi sẽ bảo vệ cậu! Họ sẽ không dễ dàng mang cậu đi đâu!"

Đám ao đen vừa đến kịp lúc. Bọn chúng nhìn anh cười chế giễu

"Mày định đánh lại bọn tao đấy à? Ranh con, gan to thật đấy!"

"Các người biến đi, để bọn tôi yên!!!"- Wonwoo quát lớn

"Thiếu gia à! Cậu nên nghĩ cho chúng tôi mà về nhà đi, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi."

Wonwoo nghĩ thế nào cũng đều thấy không ổn. Nếu tiếp tục Seungcheol sẽ không thể nào sống nổi mất, bọn chúng quá đông. Nhưng nếu quay đầu lúc này thì khác nào bao nỗ lực của cậu đổ hết xuống sông xuống biển, liệu quay đầy lúc này Cheol thật sự sẽ được bình yên chứ?

Một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cậu, Seungcheol cười

"Dù thế nào thì tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, đừng lo lắng nữa, hãy tin ở tôi!"

Trong lòng Wonwoo bỗng dậy sóng, chẳng biết dũng khí ở đâu ra, cậu cũng bắt đầu cầm cây gậy lên, "Ừm, tôi tin cậu!"- Wonwoo nghĩ

Cả bọn vệ sĩ như đã nắm được tình hình, bọn chúng bắt đầu xông lên. Wonwoo không phải không biết võ, nhưng vì chỉ tập đánh với thầy chưa thực hành thực thực tiễn bao giờ nên còn lóng ngóng. May mà có Cheol đỡ cho cậu mấy cái, không thì có lẽ cậu nằm rồi. Anh bị đánh bầm hết cả người, máu bắt đầu loang lỗ trên áo trắng. Bọn chúng đông quá, mình anh không thể đánh nổi, cũng may chẳng ai dám động Wonwoo, đằng nào cũng là thiếu gia, chỉ được lệnh mang người về nên không thể động thủ được.

Giây phút Seungcheol bắt đầu lảo đảo vì không thể nào đánh tiếp được nữa thì một tên cầm gậy sắt phang mạnh vào đầu anh. Mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc nhưng không, là Wonwoo đỡ cho anh phát đó. Cậu ngã nhào xuống đất, máu bắt đầu tuôn ra. Anh chưa kịp nhận ra chuyện gì thì bọn vệ sĩ đã xúm vào. Một nửa thì nhanh chóng đưa Wonwoo đến bệnh viện, còn một nửa thì giữ không cho anh chạy theo.

"Wonwoo à... Wonwoo.... Jeon Wonwoo..................!!!"

Trong một khắc nào đó, Seungcheol thấy cậu cười với anh, hiền lắm, còn đưa tay về phía này như bảo anh đi đi, mọi việc ổn rồi.

Nụ cười đó, có lẽ đến chết, Seungcheol cũng không thể nào quên được.

Wonwoo được đưa đến bệnh viện không bao lâu thì qua đời. Cú đánh quá mạnh gây xuất huyết não dẫn đến tử vong. Bà Jeon vì đả kích quá lớn mà không ngừng ngất lên ngất xuống, ông Jeon cũng vì sự ra đi này mà tự nhốt mình trong phòng.

Phía bên cảnh sát bắt đầu điều tra việc hai học sinh cấp bị đánh, nhưng chẳng hiểu vì sao vụ này cũng lắng xuống, chẳng nghe ai bàn tán gì nữa.

Seungcheol nhiều lần sau đó cố đến viếng nhưng cậu đều thất bại ở cửa vào.

Rồi cũng chẳng ai thấy cậu đâu nữa, nhà cũng chuyển đi nốt. Năm đó, Seungcheol bỏ thi đại học.

Và cứ mỗi năm, trước ngày giỗ của Wonwoo một ngày, người ta lại thấy có một bó cẩm tú cầu trắng được gói rất đẹp, đặt sẵn trên mộ từ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net