38. Phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungcheol đưa Jeonghan vào trong phòng, trước đó hắn đã gọi nhân viên khách sạn đi mua cho mình hai bộ quần áo mới. Thời tiếc này bình thường đã khá lạnh rồi, giờ bị ướt mưa lại còn rét hơn nữa. Khoẻ như hắn thì không có gì đáng lo, nhưng Jeonghan lại khá yêu ớt, Seungcheol lo lắng người nọ sẽ bị nhiễm lạnh.

"Cậu vào trong tắm đi".

Seungcheol nói. Jeonghan lại chần chừ mà nhìn hắn.

"Anh..hay anh tắm trước đi".

"Haa~... Cậu tự lo thân mình trước đi đã".

Tên nhóc yếu ớt này cũng bày đặt chơi trò lễ phép nữa sao. Bây giờ mới nhớ đến hắn là sếp à. Trước đó còn không biết hình tượng mà ở trước mặt hắn khóc thật to.

Seungcheol lườm một cái, Jeonghan bĩu môi mếu máu. Seungcheol mũi lòng cũng không cà khịa tiếp nữa. Hắn mang Jeonghan đẩy vào trong phòng tắm, bàn tay đặt trên lưng cảm nhận được người nọ đang run rẩy dữ dội.

"Đừng khoá cửa. Quần áo lát nữa nhân viên đem tới tôi sẽ để ở trên kệ khăn tắm cho cậu".

Seungcheol dặn dò, Jeonghan nhẹ gật gật đầu như đã hiểu, hai hàm răng anh cắn chặt, có vẻ như đang rất lạnh.

Seungcheol đưa tay đóng cửa lại rồi đi đến bên tủ quần áo. Hắn dự định sẽ mặc tạm áo tắm trước, đở hơn phải mang một thân quần áo ẩm ướt trên người, rất khó chịu.

Nhân viên bên dưới đối với người giàu có lại có địa vị thì làm việc vô cùng nhanh nhẹn. Seungcheol chỉ vừa cởi áo ra thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ nhẹ. Hắn khoác đở áo tắm lên rồi đi ra mở cửa.

"Ơ...thưa ngài, quần áo mà ngài cần đây ạ..."

Cô nhân viên hai tay đưa một chiếc túi đến trước mặt Choi Seungcheol, hắn cầm lấy rồi lạnh nhạt cảm ơn một tiếng, sau đó đóng cửa lại. Cô nhân viên đối với cánh cửa đóng chặt liên tục cúi đầu chào, mặt mày như bị lửa thiêu, đỏ rần hết cả lên. Cô ngượng ngùng sờ sờ hai gò má nóng hổi, không ngừng cảm thán.

"Ôi trời, bình thường đã đẹp trai rồi, bây giờ nửa kín nửa hở lại còn chết người hơn biết bao nhiêu lần. Aiiiii, chết mất thôi~~. Người gì đâu mà quyến rũ quá vậy nè trời!".

Cô nhân viên ném bay mất dáng vẻ chuyên nghiệp, vừa che mặt vừa tỏ vẻ không nỡ mà đi vào thang máy xuống tầng dưới.

Choi Seungcheol sau khi nhận lấy quần áo thì phân ra để lên trên giường, nhìn bộ quần áo rõ ràng có chút nhỏ hơn so với của hắn, Choi Seungcheol không tự chủ được khẽ bật cười.

"Hừhm...Gì vậy. Có gì vui mà cười chứ?!".

Seungcheol tự lẫm nhẫm nói. Giống như là trách cứ biến hoá của bản thân mình. Hắn đưa tay cởi xuống thắt lưng, chuẩn bị tiếp tục thay quần áo. Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó. Seungcheol lục tìm, cầm lấy chiếc điện thoại từ trong túi.

Lúc chiều hắn không có nói với Joshua rằng mình đi tìm Jeonghan, lúc gặp được cũng bởi vì suy nghĩ miên mang nên đã quên không gọi báo bình an. Hiện tại cảm thấy tình hình có vẻ yên ổn nên mới nhớ đến phải báo cho Joshua một tiếng.

Seungcheol biết thật ra Joshua rất yêu Jeonghan. Làm bạn thân bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn vào sự thay đổi của Joshua thì hắn cũng đủ hiểu, người này thật sự giao tâm tư cho Yoon Jeonghan rồi.

Ngày hôm nay rõ ràng khi Joshua làm tổn thương Jeonghan, bản thân Joshua cũng chịu đau đớn không kém. Nhưng bởi vì Joshua đã để cho cơn tức giận lấn ác lý trí, nói năng nặng lời không hề cân nhắc, hiện tại hắn đoán Joshua cũng đang tất tả chạy đi tìm Jeonghan đi, chắc chắn là rất sốt ruột.

Seungcheol mở ra nhật kí cuộc gọi, vừa định ấn tên của Joshua thì một tiếng động lớn từ trong phòng tắm phát ra, giống như là làm rơi vỡ thứ gì đó. Seungcheol ném chiếc điện thoại đang cầm trong tay, chạy đến trước cửa phòng tắm gọi lớn.

"Jeonghan. Làm sao vậy?!"

Bên trong có tiếng đáp nho nhỏ của Jeonghan. Seungcheol không nghe được gì, hắn thầm nghĩ không phải là trượt té rồi đó chứ!?.

"Cậu ngồi yên đi. Tôi vào trong xem".

Nói xong thì đẩy cửa bước vào. Có lẽ là vừa rồi Jeonghan đã xả nước nóng. Hơi nước lượn lờ bên trong phòng không thể tán đi. Qua lớp sương mù mờ đục, Seungcheol nhìn thấy Jeonghan đang ngồi chống tay dựa vào tường, quần áo vẫn còn chưa cởi ra. Có lẽ vì quá lạnh, Jeonghan muốn xả nước nóng trước, không nghĩ lại bị trượt ngã.

"Cậu có sao không? Đứng lên được không?!"

Choi Seungcheol bước lại đở lấy Jeonghan, thân thể anh run rẫy còn mãnh liệt hơn vừa rồi, đôi mày cau chặt, hai mắt nhắm nghiền.

Jeonghan yếu ớt lắc đầu, quần áo chưa kịp cởi ra đã bị dội ướt, khí lạnh lập tức tràn vào khiến cho cả mạch máu cũng muốn đông cứng lại. Jeonghan tức mình nghĩ, sao bản thân lại vô dụng như vậy, chỉ mới thoáng nghĩ đến Joshua thôi đã khiến cho bản thân bị phân tâm, vô ý trượt ngã không cách nào đứng dậy được.

Vừa lạnh vừa đau lòng, Jeonghan không còn sức lực thốt nên lời nào nữa, khổ sở ngồi yên một chỗ.

Seungcheol cúi đầu xem xét một chút, có lẽ là trật chân rồi, nhìn Jeonghan cứ vuốt lên cỗ chân mãi, môi cũng bắt đầu tím tái lại.

Cứ như vậy sẽ viêm phổi mất thôi.

Seungcheol có chút lo lắng suy nghĩ, hắn nhìn Jeonghan một lát rồi quyết định.

"Làm ấm cho cậu trước đã".

Seungcheol nhỏ giọng với Jeonghan, hắn ôm vai đở anh rời khỏi bức tường phòng tắm lạnh lẽo, chần chừ một chút rồi đưa tay cởi quần áo ướt đẫm trên người Jeonghan xuống.

Jeonghan khẽ run lên. Seungcheol cũng cởi áo tắm của mình ném sang một bên. Áo tắm làm bằng lông, nếu như thấm nước sẽ rất nặng nề, cũng mau bị thẩm thấu khí lạnh nữa. Seungcheol để trần nửa thân trên, đở cho Jeonghan ngồi tựa vào trong lòng mình, rồi nhẹ nhàng xối nước ấm lên cơ thể anh.

Đôi tay to lớn theo làn nước trong suốt vuốt ve bờ vai trơn mịn thon gầy, cổ tay nhỏ bé trắng ngần cứ thế nằm trọn trong lòng bàn tay hắn.

Seungcheol khẽ rũ mi mắt, nhanh chóng xối nước ấm lên khắp cơ thể Jeonghan, đến khi cảm thấy da thịt người nọ dần ấm lên, hắn tắt nước rồi bọc anh lại bằng một chiếc khăn lớn.

Seungcheol cúi người bế Jeonghan lên, đi ra khỏi phòng tắm rồi đặt anh nằm lên trên giường. Vừa định cầm quần áo mặc vào cho người nọ đã chạm phải một đôi mắt hạnh trong suốt xinh đẹp. Seungcheol khựng lại trong một giây, hắn cầm quần áo mới đưa đến trước mặt Jeonghan.

"Tự mặc được không?"

"...Được. Cám ơn".

Jeonghan khẽ đáp rồi mím môi lại. Chăn bông ấm, khăn bông cũng ấm. Nhưng không ấm áp bằng da thịt kề cận. Jeonghan nhắm mắt lại, yên lặng tự nhéo mình một cái. Dù sao đi nữa anh cũng đã có thể nói chuyện trở lại, cơ thể cũng hoạt động được một ít, chỉ có chân vẫn còn rất đau thôi.

Seungcheol cầm quần áo của mình vào trong phòng tắm, để lại không gian riêng tư cho Jeonghan. Jeonghan thở phào một hơi vừa nhẹ nhõm vừa mỏi mệt, dù sao hiện tại dáng mặc đồ của anh cũng vô cùng khó coi, có Seungcheol ở đây sẽ rất xấu hổ, dù cho... đã bị người ta nhìn thấy hết trơn rồi. 

Jeonghan yểu xìu, tự đập đầu mình vào thành giường mấy cái mới ảo não cầm quần áo lên. Trúc trắc mãi mới mặc xong. Seungcheol có vẻ như là sợ Jeonghan xấu hổ. Một lúc lâu sau mới quay trở lại, trên tay còn cầm chiếc điện thoại.

Seungcheol biết Jeonghan chưa "xử lý" bản thân xong nên tranh thủ nán lại trong phòng tắm gọi điện thoại, thế nhưng lại không liên lạc được, không biết là do điện thoại Joshua hết pin hay do người nọ tắt máy, tóm lại hắn không thể thông báo tình hình của Jeonghan cho Joshua được.

Nhìn Jeonghan ngoan ngoãn nằm trên giường, Choi Seungcheol nghĩ tiếp theo có lẽ mình nên rời khỏi đây thôi. Dù nói là hai tên đàn ông con trai ở chung một phòng cũng không có gì quái lạ, thế nhưng đây lại là vợ bạn, nói sao cũng không nên để xảy ra hiểu lầm.

"Cậu ngủ một giấc đi. Tuần sau...không cần phải đi làm. Đợi mọi chuyện được điều tra rõ ràng rồi tính tiếp".

Seungcheol bình thản nói, âm lượng không cao không thấp khiến Jeonghan cảm thấy yên lòng. Có vẻ như Seungcheol không giống như mọi người ở công ty, khăn khăn khẳng định anh là kẻ phản bội.

Jeonghan có lẽ không biết. Choi Seungcheol có thể bình tĩnh quan sát là do hắn có một số tin tức trong tay. Còn chưa kịp nói rõ với Joshua thì đã xảy ra chuyện. Thế nên thái độ của hắn với Jeonghan mới khác mọi người.

Jeonghan túm túm chiếc chăn bông đắp ngang cằm mình, khe khẽ gật đầu, chiếc mũi nhỏ xinh đỏ hồng, đôi mắt lim dim thấm đậm mệt mỏi, giống như là giây sau sẽ có thể ngủ ngay vậy.

Choi Seungcheol tựa trên bàn trà đối diện nghiêng đầu nhìn Jeonghan một chút, rồi đứng dậy đi ra cửa.

"Ngủ đi, tôi về trước".

Jeonghan không trả lời, đổi lại là một cái hắc hơi nhỏ xíu rất tội nghiệp. Seungcheol quay đầu lại, hắn thấy người con trai nằm trên giường đang nhắm mắt cau mày, có vẻ như rất khó chịu.

Jeonghan cảm thấy cơ thể thật nặng nề, mũi không thở được còn cuống họng lại đau rát. Nằm trên giường mà cảm giác chênh vênh như bay giữa đám mây vậy. Jeonghan khó chịu cựa quậy, cố sức hít hít mũi.

Bỗng Jeonghan cảm nhận được một bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng phủ lên trên trán mình. Đôi mắt mệt mỏi mở ra, Seungcheol đang ngồi bên thành giường đo nhiệt độ cho anh.

"Cậu sốt rồi".

Seungcheol ngắn gọn nói. Jeonghan cũng không quá bất ngờ. Dằn vặt cả một tối như vậy không sốt mới là lạ đó. Đúng là tự làm tự chịu mà.

"Tôi không sao đâu. Bây giờ là mấy giờ rồi, anh cũng nên về ngủ mai còn đi làm nữa".

Seungcheol liếc mắt nhìn Jeonghan. Hắn còn chưa mở miệng, Jeonghan đã nhỏ giọng nói.

"Tôi biết anh muốn nói tôi tự lo thân tôi trước đi chứ gì. Tôi ổn mà, anh cứ về nhà ngủ đi, muộn rồi".

Jeonghan nói xong thì nặng nề nhắm mắt lại, cơ thể khó chịu cũng không thể chống lại sự mệt mỏi mà rơi vào mê mang. Trong bóng tối, Jeonghan cảm nhận được người bên giường đứng dậy rời đi. Jeonghan bỗng cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng chua xót, cảm giác tiếc nuối, buồn tuổi vì bị bỏ rơi vây lấy anh, đầu mũi lập tức chua xót. Jeonghan nghiêng đầu, chảy nước mắt.

Mẹ ơi, con mệt quá...

Jeonghan mơ màng, đầu óc quay cuồng như bị say sóng, cơ thể nóng rực khó chịu khiến anh không thể ngủ được. Jeonghan nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, lại cảm giác dường như có ai đó ngồi xuống bên cạnh mình. Vai bỗng dưng bị vỗ nhẹ vài cái, Jeonghan cố sức mở mắt nhìn, nước mắt khiến cho hình ảnh phía trước mập mờ không rõ.

Choi Seungcheol ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ để Jeonghan không bị giật mình rồi mới đở người ngồi dậy. Hắn để Jeonghan tựa vào người mình rồi cầm lấy ly nước trên bàn đưa cho anh.

"Jeonghan, tỉnh được không? uống thuốc".

Thì ra là Choi Seungcheol. Hắn không có bỏ đi mà chỉ là gọi nhân viên đưa thuốc tới.

Nằm trong cái ôm ấm áp. Jeonghan bỗng cảm thấy trái tim giống như cũng được ủ ấm. Cảm động cùng vui vẻ đan xen khiến cho sự khó chịu trong cơ thể cũng vơi bớt phần nào. 

Đúng là con người, dù cho mạnh mẽ hay yếu đuối, vẫn luôn hi vọng có ai đó bên cạnh mình lúc đau ốm, dù chỉ là ngồi yên ở bên người thôi cũng được.

Nhìn Jeonghan có thể nuốt được hết số thuốc. Choi Seungcheol cũng thở nhẹ ra một hơi.

Chưa từng chăm sóc ai trước đây bao giờ. Seungcheol chỉ dựa theo hiểu biết mà cho Jeonghan uống thuốc rồi để anh nằm nghỉ, thỉnh thoảng lại đổi miếng dán hạ sốt trên trán Jeonghan và đo thân nhiệt giúp anh. Động tác không tính là ôn nhu nhưng vô cùng kiên nhẫn.

Seungcheol cũng không biết bản thân hắn bị làm sao nữa, đáng ra hắn nên để Joshua đến mang Jeonghan đi, nhưng khi nhớ lại biểu cảm sợ sệt cùng khổ sở của Jeonghan khi người nọ xin hắn đừng đưa mình về, Seungcheol lại thở dài không nhắc đến nữa.

Có lẽ phải tìm dịp nào đó hoá giải khúc mắc giữa hai người này mới được.

Suy nghĩ vừa loé lên đã khiến Choi Seungcheol bật cười. Chưa từng thấy người nào lại phải cực khổ giúp đở tình địch của mình như hắn cả. Cứ như là mắc nợ nhau từ kiếp trước ấy.

"Đáng lẽ tôi nên mong hai người cắt đứt quan hệ mới phải...".

Choi Seungcheol ngồi tựa lưng lên thành giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh.

Khác hẳn với sự lanh lợi tinh nghịch thường ngày, Jeonghan lúc ngủ trông thật ngoan, gương mặt thánh thiện trắng nõn toát lên vẻ mềm mại dịu dàng. 

Seungcheol bất giác nhìn thật lâu.

"Tôi là vì Joshua thôi. Không phải vì cậu đâu".

Seungcheol đưa tay điểm lên chiếc mũi nhỏ đỏ hồng của Jeonghan. Trong đầu thầm liên tưởng đến chú tuần lộc nhỏ có bộ lông nâu mềm đáng yêu.

Khoé môi vừa mới nhếch lên đã bị hắn ép trở xuống, tay cũng giống như bị bỏng mà rút nhanh về. Seungcheol kéo chiếc gối nằm xuống bên cạnh Jeonghan, chập chờn tiến vào giấc ngủ.

Trăng ngoài cửa sổ đã lên cao quá đỉnh đầu, có đám mây mù bị gió lớn thổi đến, che lấp ánh sáng trắng nhàn nhạt lạnh lẽo.
Đêm yên tỉnh miên mang .

.

.

.

.



---

Chết chưa~ hơi hướng bé thỏ thích anh giám đốc biệt nữu ngoài lạnh trong nóng Choi Seungcheol ròi kkkk.

Tui AllHan mà, sở thích của tui là làm cho CP nào cũng mlem. Vậy nên bị chửi cũng nhiều =)))

Mấy bạn đọc xong kêu là hơm biết ship cặp nào, cặp nào trông cũng thích hết. Ừa, tui cố ý đó :).

Cơ mà đây là fic Jihan. JIHAN nha quý dị, nhớ nha... khửa khửa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net