1. Đứa trẻ bán hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháy to quá, thiêu trụi cả một bản làng. Ngọn lửa phập phừng dữ dội cứ chực chờ lan ra tứ phía. Nó vồ vập, ngang tàn, giận dữ chiếm lấy từng thân xác một. Nó nuốt chửng lấy da thịt, xương cốt họ, rồi để lại một đống tro tàn nhẹ tênh. Gió thổi từng mảnh tro lẫn trong đống da thịt cháy xém bay vút lên, hoà vào không khí tang thương ảm đạm. Mái tranh vẫn bén lửa, cháy tí tách. Vệt máu vương vãi khắp nơi, là tàn dư của một cuộc tháo chạy giẫm đạp lấy nhau. Ai cũng mong thần linh cứu rỗi lấy tương lai mình mà ra sức huỷ hoại tương lai của những sinh mạng dưới chân. Chẳng còn ai sống sót, chết vì cháy thì ít, chết vì lòng ích kỷ thì nhiều.

Chiến tranh là như vậy, họ giải quyết bất đồng của người có quyền bằng cách trút mọi thứ vũ khí dơ bẩn, mất nhân tính nhất lên những người dân vô tội. Cũng không lạ, vì đó là cách thế giới này vận hành. Trơn tru và tàn độc đến mức khó tin.

Mưa bom bão đạn ai cũng biết là vô nghĩa, nhưng không có nó, không gì được giải quyết. Dù có muốn hay không, ai cũng phải bị cuốn vào vòng xoáy này, tệ nhất là cho đến cả khi chết đi.

Mười bảy tuổi, cái tuổi còn ẩm ương giao thoa giữa sự ngây ngô và cả chững chạc, đâu ai ngờ rằng sẽ có một ngày, em được triệu tập lên đơn vị để lấp vào chỗ còn thiếu của bộ binh.

Jeong Jihoon, sau hai năm trời cố gắng, đã lên chức đại tướng, dẫn dắt cả một bộ binh hùng hậu, không ngại đổ máu, một lòng trung thành với vua, với nước.

Lee Sanghyeok, đại tướng của một thuỷ binh ngoan cường, bất khuất, luôn khôn ngoan ứng phó với bất kỳ tình huống nào.

Chỉ tiếc là, cả hai người họ không cùng một chiến tuyến.

Chỉ mới mười chín tuổi, Jihoon luôn làm nên chuyện. Em luôn làm chỉ huy trưởng yên tâm giao phó mọi nhiệm vụ từ đơn giản đến khó nhằn. Em luôn khiến đồng đội và cấp dưới yên tâm giao phó cả mạng sống, cả tương lai. Người tài như em luôn được ví là viên ngọc quý của đất nước, khó tìm, và khó bị chinh phục. Bỏ công mài dũa, không ngại gian khó, là tấm gương sáng nhiều người ngưỡng mộ là thế, em lại chưa bao giờ hài lòng với những gì bản thân mình thể hiện. Tâm em vẫn luôn đau đáu những dòng suy nghĩ bất tận. Liệu mình đã làm tốt chưa? Hay liệu, mình có hạnh phúc không, với những gì mình đã chọn?

Em không biết mình sống vì điều gì, vì đã lâu lắm rồi, em không được yêu thương. Để trở thành một phiên bản khiến nhiều người ngước nhìn như hôm nay, em cũng đã đánh đổi thật nhiều, nhiều hơn những gì em từng nghĩ. Bao lâu rồi em chưa biết cảm giác được yêu là gì? Bao lâu rồi em chưa nhận được một cái ôm? Em bảo vệ người khác, nhưng liệu có ai sẵn sàng bảo vệ em? Không phải là bảo vệ em trước kẻ địch, mà là bảo vệ em trước cái tàn nhẫn của cuộc đời. Có bao giờ em được tự mình chọn con đường em sẽ đi. Em được kết nạp vào quân đội vì nguyện vọng của ba mẹ mình, để họ nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng, để họ nhận được phúc lợi của chính quyền. Họ có quan tâm tí gì về em đâu, về cảm xúc em, về vết thương chằng chịt em mang, về sinh mạng nhỏ bé mà em ra sức níu giữ từng ngày.

Người đời ngưỡng mộ thành tích của em, mơ ước được như em, mong một ngày sẽ với tới được những gì em đang đạt được. Em ngưỡng mộ cuộc sống của họ, mơ ước được như họ, mong một ngày sẽ phá bỏ đi cái lồng đã nhốt chặt lấy em.

Sống mà không có mục tiêu, nực cười nhỉ.
Hôm nay có lệnh của chỉ huy trưởng, binh của Jihoon sẽ đi đột kích căn cứ của địch ở bên sườn đồi, cố gắng tiêu huỷ càng nhiều quân số và cả quân lương của địch càng tốt. Em cưỡi ngựa, anh dũng xông pha vào hang ổ của địch, tài tình chỉ huy cho lính của mình tàn phá mọi ngóc ngách. Em chẳng thấy hạnh phúc khi máu đổ, cũng chưa từng thấy hài lòng khi nghe tiếng kim loại sắt nhọn đâm xuyên từng tế bào con người. Em chán ngán và ghê tởm cái công việc mình đang làm, vì em thấy bản thân mình như thứ vũ khí vô hồn bị cấp trên điều khiển, thực hiện những cuộc trao đổi thường thấy trong chiến tranh: lấy đi một sinh mệnh để đổi lấy tương lai cho một sinh mệnh khác.

Giá như chiến tranh không xảy ra. Giá như em vẫn chỉ là đứa trẻ ngây ngô mới lớn chưa được mài dũa bởi sự đời tàn độc. Giá như em không phải dối lòng để tiếp tục vùi mình vào cái vòng xoay khắc nghiệt mà em ngày đêm dùng cả thân xác để chống đỡ.

Và giá như, em không gặp anh theo cách này.

Xác chất thành đống, mùi tanh hôi của máu và thịt cứ âm ỉ len lỏi vào từng hơi thở của em. Em chán ngấy cái cảnh này rồi.

Bước xuống ngựa để kiểm tra căn cứ của kẻ địch lần cuối, em rảo từng bước thật chậm rãi, chắn chắn. Tay em tỉ mẩn chạm vào từng góc cạnh xung quanh, mắt em cẩn thận đảo tứ phía. Chợt, em nhìn thấy một chiếc vòng tay được đan bằng lá tre khô nằm giấu mình dưới chồng sách đã bám bụi. Không ngăn được tính tò mò, em bước lại gần và cầm chiếc vòng lên, mắt đăm chiêu nhưng cũng chăm chú quan sát, như thể em muốn khám xét nó cặn kẽ nhất có thể.

Vòng rất nhỏ, từng mảnh lá tre khô thẳng tắp đều đặn đan vào nhau tạo nên nét thanh mảnh nhưng giản dị.

"Cổ tay người này... chắc phải nhỏ lắm."

"Dễ nâng niu, và dễ ân cần nắm lấy."

Ôi dào, em suy nghĩ lung tung gì rồi, vì trước đây em có bao giờ như thế đâu.

Chỉ là, nó thân thương quá. Em lớn lên cạnh vườn tre già sau nhà. Chẳng ai chơi với em. Cứ mỗi lúc chán chường, em lại lẻn vào vườn tre và tự đắm chìm trong thế giới của riêng em. Trước khi tay em chi chít vết sẹo vì tàn dư của những cuộc chiến không hồi kết, nó đã từng trắng muốt, thon gọn, và mỏng manh biết bao.

Em đã làm rất nhiều vòng tay bằng lá tre khô và đem về khoe với ba mẹ.

Em đã bị ba đánh không thương tiếc vì ba ghê tởm em, sợ em là một nam nhi yếu đuối, uỷ mị.
Hôm đó, em đã khóc rất nhiều. Em trốn ra ngoài hiên nhà, mắt em đỏ hoe, môi em mấp máy không nên lời. Đến bờ vai em cũng run rẩy, nấc lên từng hồi. Em đâu có bạn bè, nên em cũng chẳng biết phải tìm đến ai để chia sẻ.

"Khóc không giải quyết được vấn đề gì đâu, kể anh nghe đi, biết đâu mày thấy nhẹ lòng hơn."
Một bóng người nhỏ ngồi xổm xuống trước mặt em, một tay xoè ra giơ giơ vẫy vẫy để kiểm tra em ổn không, tay còn lại nhẹ xoa đầu, luồng vào từng kẽ tóc em."

"Trời ơi, hình tượng lạnh lùng em xây dựng sụp đổ rồi."

Em vừa thút thít vừa nghĩ, không biết vì gì lại oà khóc to hơn cả lúc ban đầu.

Lee Sanghyeok là đứa trẻ làng bên, nó lớn hơn Jihoon tận năm tuổi, nhưng dáng người nhỏ xíu, đã vậy còn gầy gò. Tụi nhóc xóm trên hay trêu nó lắm, nhưng vì nó giỏi, nó chững chạc nên ai cũng nể.

Sanghyeok dùng cả hai tay ép chặt má Jihoon, lay lay em qua lại như thể muốn bắt em nói cho bằng được, nhưng rồi lại buông một câu phũ phàng:
"Mày không kể thì tao sẽ không chỉ mày cách đan vòng tay nữa đâu."

Kỉ niệm tuổi thơ của em về vườn tre và hiên nhà chỉ có vậy. Sanghyeok là đứa trẻ duy nhất vẫn dám chơi với em sau khi ba mẹ em gây khó dễ cho đám trẻ trong làng. Họ nói là đám trẻ đang cố dụ dỗ em ham chơi, họ đe doạ đám trẻ rằng sẽ đánh chúng nhừ tử nếu vẫn còn dám bén mảng lại gần nhà em. Sanghyeok thì khác, anh ấy biết em và phụ chăm em từ hồi em còn đỏ hỏn, đi đâu cũng dẫn em theo, ăn gì cũng mua cho em một phần. Em thương Sanghyeok lắm, vì nhờ có anh, tuổi thơ của em không đáng sợ và tẻ nhạt như em từng nghĩ. Sanghyeok là người bên em khi em bị tụi nhóc xóm trên cô lập và bắt nạt, là người chỉ em học chữ, lại còn mang sách cho em đọc. Sanghyeok dạy em cách đan vòng tay bằng lá tre khô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net