I. Đàn Báo Con.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sanghyeokie à, dạo gần đây em thấy anh xanh xao lắm đấy nhé, anh có thật sự là ổn không vậy?"

Minseok cầm trên tay khay thức ăn được làm từ gỗ đặt xuống bàn nơi Sanghyeok đang ngồi trầm ngâm, em cẩn thận tra hỏi anh từng chút một.

"Rốt cuộc là anh bị sao hả? Hay là lượng máu gần đây quá ít đối với anh? Hay thức ăn của con người quá khó nuốt?"

Sanghyeok thấy em lo lắng đến hoảng loạn liền bật cười.

"Thằng nhóc này, anh có làm sao đâu chứ. Anh đã sống được 2500 năm rồi đấy nhóc ạ, từ lâu anh đã quen với lượng máu động vật ít ỏi và số thức ăn kinh dị đó rồi."

"Vậy tại sao dạo này anh cứ bần thần, cả người thì xanh xao không có sức sống như thế chứ?"

Nghe đến đây anh lại thở dài.

"Không biết tại sao dạo gần đây khi đêm về trái tim của anh lại thổn thức, nhức nhói kinh khủng."

Sanghyeok ôm mặt gục xuống bàn, Minseok thấy anh như thế cũng lo lắng theo.

"Anh có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra..."

*rầm*

"?"

"?"

Dohyeon từ ở đâu phóng ra, nó bay thẳng lên cái bàn gỗ nơi anh và Minseok đang ngồi, nó văng xuống đất như bịch cát còn cái bàn thì gãy làm đôi bịch máu chưa kịp uống cứ như thế đổ hết ra sàn.

"PARK DOHYEON!!!"

"E-Em xin lỗi ạaaaaa, là tại thằng Hyeonjun đẩy em đó.."

Dohyeon ngồi quỳ trên đất cúi đầu không ngừng xin lỗi anh, Sanghyeok nghe vậy thì liếc mắt về phía con hổ chuyên gia quậy phá kia.

Nó thấy anh nhìn mình liền quỳ xuống đất theo Dohyeon, miệng không ngừng cầu xin.

"Em xin lỗi ạ, anh đừng giận, e-em mua cái khác đền cho anh nhaa"

Sanghyeok không nói không rằng, anh đi đến bên cạnh nắm lấy hai cái tai trắng muốt của nó kéo lên cao hết mức. Hyeonjun đau đến mức mặt mày nhăn nhó, miệng mếu máo xin tha.

"Huhu em xin lỗi anh, tai em sắp rớt ra rồi nè anh đừng kéo nữa màaa"

"Anh đã dặn mày như thế nào? Hả?!"

"Trong trường thì không được chạy nhảy ạ."

"Vậy sao còn làm trái lời?"

"Tại anh Dohyeon chọc em í."

"Hai đứa mày cứ dính vào là cãi nhau mà sao cứ sáp sáp vào thế hả?"

Minseok thấy hai người bị la đến xám cả mặt liền lên tiếng giải vây.

"Thôi mà anh, mấy nay anh không ngủ được thì đừng quạu kẻo lại mệt thêm."

Sanghyeok nghe em khuyên thì cũng dần bình tâm lại, anh đi về bàn phía sau ngồi xuống. Minseok thấy anh đã hạ hỏa mới kéo hai người lại chỗ anh.

"Em vẫn còn chuyện quan trọng cần nói cho mọi người biết."

"Chuyện gì?"

"Về việc phù thủy săn người."

Sanghyeok đang chăm chú hút bịch máu động vật nghe đến đây liền ngẩng đầu.

"Bọn chúng trở lại rồi?"

Minseok gật đầu, Sanghyeok đang mệt lại càng mệt hơn.

"6000 năm trôi qua cứ tưởng chúng đã chết hết rồi chứ."

"Trước khi rời đi chúng đã từng nói chúng sẽ quay trở lại và ngày càng mạnh hơn."

"Mới đó đã 6000 năm rồi, tần suất xuất hiện của chúng thì sao?"

"Tần suất chúng săn người không quá nhiều nên vẫn chưa biết được thời gian hoạt động của chúng."

Hyeonjun thở dài.

"AAA lại khó khăn nữa rồi, vết thương trên bụng em còn chưa lành hẳn."

Dohyeon quay sang khiển trách con hổ trắng láo nháo.

"Anh đã dặn dò mày còn gì, đợi chúng bị rút bớt sức lực hãy lao vào nhưng có chịu nghe đâu? Sung cho dữ vô rồi bị tụi nó làm cho rách cả bụng."

"Tại em thấy mấy anh bị tụi nó quật dữ quá nên em sợ mấy anh có chuyện chứ bộ."

Sanghyeok cũng quay sang la nó.

"Tuy là lớp lá chắn của ma cà rồng bọn anh không ngăn được phép thuật của bọn chúng nhưng dòng máu chảy trong người bọn anh sẽ ngăn cho thứ phép thuật khốn kiếp đó xâm nhập vào máu, nhưng còn các em thì không nếu sơ sảy để nó chui vào đâu đó trong mạch máu là mất mạng như chơi đấy."

"Nhưng-"

Hyeonjun vừa định cãi lại thì bị Minseok huých vào tay, nó chỉ đành ngậm ngùi thỏa thuận với anh.

"Em biết rồi."

"Còn về việc phù thủy săn người chúng ta cứ chờ lệnh ở trên đã."

"Vâng."

3 đứa ngoan ngoãn gật đầu, Hyeonjun đang gậm miếng thịt bò chín tái thì ánh mắt của nó rơi vào bịch máu đỏ tươi trên tay Minseok, nó dùng ngón tay chọt chọt vào người em. Minseok quay đầu nhìn nó.

"Muốn cái giề?"

Nó đưa tay chỉ chỉ vào bịch máu đỏ tươi.

"Cái đó"

"Làm sao?"

"Có ngon không?"

"Tất nhiên là ngon rồi, ngon hơn miếng thịt bò xấu xí đó của mày nhiều."

"Cho tao thử miếng đi."

"...."

Minseok nheo mắt nhìn con bạch hổ đang lăm le bịch máu béo bở của mình, em phán xét từ trên xuống dưới người nó. Hyeonjun thấy chột dạ nên tai trái cứ giật giật liên hồi, nó dẩu môi giận dỗi.

"Gì? Không cho thì thôi mắc gì phán xét người ta? Hứ!"

"Khiếp mày mà cũng biết giận dỗi à?"

"Tao là con hổ chứ có phải cây cối đâu mà không biết giận."

"Đồ của tao, tao muốn cho thì cho, không cho thì không cho mắc gì mày giận?"

"Tao giận hồi nào?"

"Mới nãy."

"Không có."

"Có!"

Sanghyeok cùng với Dohyeon mặt đầy thỏa mãn mút mút bịch máu trong tay, cả hai giương mắt nhìn hai đứa nhóc đang lời qua tiếng lại. Hyeonjun cãi không lại thì giận tới mức rơi nước mắt, nó phồng má quay đầu đi, hai cái tai trắng trắng cũng cụp xuống.

Minseok thấy vậy thì há hốc mồm mặt nghệch ra, em luống cuống quơ tay quơ chân.

"N-Nè sao tự nhiên lại khóc? M-Mày đừng có khóc mà..."

Hyeonjun nghe vậy liền cúi đầu sâu hơn.

"Huhu mày cứ ăn hiếp taooo"

"Thì cho xin lỗi đi."

Minseok đặt tay lên vai Hyeonjun, nó huých vai không thèm để tâm đến em.

"Thôi cho mày uống thử một miếng nè."

"Thật không?"

Hyeonjun quay ngoắt đầu nhìn em.

"Thật."

Hyeonjun vui đến mức cái đuôi ở phía sau vẫy vẫy tưng bừng, nó dùng hai tay cầm bịch máu nhỏ cẩn thận hút lên, thứ chất lỏng đỏ sệt với mùi tanh đầy khó chịu vừa chui tọt xuống cuống họng thì một cơn buồn nôn dâng lên, nó phun cái phèo về phía đối diện.

*phụttt*

Sanghyeok theo bản năng cảm nhận được sự đe dọa né sang bên cạnh và....

Một mình Dohyeon hứng trọn cơn mưa máu từ miệng Hyeonjun.

Minseok phì cười nhưng em nhanh chóng dùng tay chặn lại tiếng cười sắp phát ra. Hyeonjoon ho sặc sụa còn Dohyeon thì đen mặt. Nó chậm rãi lấy cái khăn tay trong túi ra lau đi những giọt máu còn vương trên má sau đó liền gầm lên.

"THẰNG QUỶ XỨ HYEONJUN!!!"

Hyeonjun sợ đến mức bay màu, nó cố gắng bào chữa.

"E-Em là hổ mà.."

Thật ra là đổ dầu vào lửa.

"Mày ngồi im đó! Mày mà chạy tao sẽ vặt trụi lông hổ của mày, sau đó đưa mày xuống địa ngục ném mày vào chảo dầu, tao sẽ chiên chín mày rồi đem lên đây cho mọi người thưởng thức!"

"Eo ơi khiếppp! Có thằng ngu mới ở lại ấy."

Hyeonjun hóa thành dạng hổ nó dùng cả 4 chân cố gắng chạy nhanh nhất có thể, Dohyeon giận đến mức lỗ mũi sắp nổ tung.

"Mày có nghe qua marathon chưa Hyeonjun? Tao chính là ma cà rồng ông cố nội của marathon nè!"

"Trời ơiiii cứu tuiii"

Cả hai cứ như bóng ma lướt cái vèo ra ngoài, Wooje cùng với Minhyung liếc nhìn hai cái bóng vừa quen thuộc vừa khùng điên đó.

"Hai người đó bị cái gì vậy anh?"

"Haha bị khùng đó em."

Hai đứa mặc kệ 1 ma 1 hổ đang chạy vòng vòng ngoài sân mà đi thẳng về phía bàn của Minseok và Sanghyeok.

Wooje vừa đặt đít ngồi xuống chưa kịp chào đã bị Minseok trêu chọc.

"Sao cứ qua một ngày là cái lỗ tai của mày lại nhỏ xuống 1 chút vậy Wooje?"

Wooje rùng mình, nó bị đụng đến tim đen liền nổi quạu.

"Là do tóc của em mọc dày hơn nên cái tai bị tóc che mất thôi, chứ ai như anh, tóc có chút xíu mà cứ khều móc người ta."

"Gì cơ?! Thằng nhóc này mày ăn gan hùm đúng không?!"

Xém tí nữa là Minseok phóng thẳng lên bàn để tóm cổ Wooje may sao có Minhyung nắm lấy cổ áo của em ngăn lại.

"Thôi mà, thôi mà nó còn nhỏ bạn đừng có để bụng làm gì."

"Grư grư grừ grừ"

Wooje xám mặt, nó sợ sệt nhìn em.

"S-Sao ảnh hóa thú luôn rồi?"

"Mày ngồi ngoan ngoãn ăn miếng thịt giùm tao cái."

"Xì em biết rồi."

Wooje chu môi ngồi xuống ghế, rõ ràng là chọc người ta trước mà. Sanghyeok nhìn đám nhỏ cắn qua cắn lại mà phì cười.

"Thật sự quá trẻ con."

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net