1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lee sanghyeok mơ màng tỉnh lại trong căn phòng lạ lẫm, đến một tia sáng yếu ớt cũng không thể nhìn thấy, màn đêm tăm tối bao trùm như nuốt chửng này khiến anh sợ hãi co rụt người lại, cố gắng nhớ lại vì sao mình lại ở đây.

đầu cũng thật đau, vì choáng váng mà một lúc sau mới có thể ngồi dậy được. lee sanghyeok vươn tay thăm dò xung quanh, phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường êm ấm cũng chẳng khiến anh yên lòng nổi. anh khó khăn đứng dậy trên nền đất lạnh căm thì cửa đột nhiên mở ra, tiếp nhận thứ ánh sáng chói mắt khiến anh phải đưa tay lên che chắn. và đến khi nhìn rõ lại, người đứng trước mặt anh, đó là khuôn mặt của cậu hậu bối chung trường mà?

"anh, tỉnh lại rồi sao, anh có đói không?"

jeong jihoon vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhanh chóng bật đèn lên khiến lee sanghyeok lần nữa chói mắt. chợt anh phát hiện bản thân đang mang một chiếc áo sơ-mi trắng rộng rãi che phủ phần mông, phía dưới cũng chỉ mang độc nhất chiếc quần lót trắng tinh. anh hoảng hốt, xấu hổ một phen, muốn dùng vạt áo che lại thì nhận ra một chân mình đã bị giam cầm trong sợi dây xích nặng trĩu.

"chuyện gì đây..."

anh thở gấp, trong đầu hiện ra muôn vàn câu hỏi cùng những cảm xúc phức tạp. lee sanghyeok cố điều chỉnh lại nhịp thở, giương mắt nhìn con người vô cùng điềm nhiên trước mặt mình.

"jeong jihoon... sao tôi lại ở đây? rõ ràng chúng ta còn mới gặp nhau sáng nay ở thư viện, sao bây giờ tôi lại như thế này?"

"anh, trí nhớ anh vẫn thật tốt quá."

hắn mỉm cười, thân hình cao lớn đến trước mặt anh, đưa bàn tay vuốt ve gò má trắng nõn, "là em đã chuốc thuốc rồi mang anh đến đây, hyeokie à, anh thấy em giỏi không?"

câu trả lời ngoài dự đoán này khiến lee sanghyeok sợ hãi một phen, mặc cho bàn tay kia đang di chuyển đến cần cổ gầy guộc của anh, dần len lỏi vào trong chiếc áo sơ-mi rồi ra sức nắm lấy đầu vú nhạy cảm.

"ư..."

anh vội cúi gập người, hai tay muốn đẩy hắn ra nhưng ngặt nỗi không làm được, nháy cái lại bị đẩy ngã trên giường. trong thâm tâm anh run rẩy dữ dội, cất giọng kìm nén:

"jeong jihoon... cậu bình tĩnh lại được không, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đi."

"em đang rất bình tĩnh mà hyeokie, còn anh, sao anh có vẻ căng thẳng thế ạ?"

hắn cười khẩy, lee sanghyeok cảm thấy con người quen thuộc trước mắt nay thật lạ lẫm, cả nụ cười trìu mến và ánh mắt dịu dàng luôn hướng về anh dần mờ nhạt trong tâm trí. không hiểu sao sống mũi tê dại, anh không hề quen biết một jeong jihoon thế này.

"anh, nhìn đi đâu vậy? sao không nhìn em?"

câu hỏi của hắn kéo lại ý nghĩ mơ màng của anh, đến khi lee sanghyeok nhìn lại lần nữa đã thấy ánh mắt kia đã lạnh lùng khó thành lời. cả người hắn dần dần tiếp cận giam anh vào một góc tường, lee sanghyeok căng thẳng nhìn sang chỗ khác. còn không kịp phản ứng thì môi đã bị ngậm lấy, đầu lưỡi tinh ranh nhanh nhảu luồn vào khoang miệng ấm nóng, cuốn lấy thứ non mềm đầy quyến rũ kia. lee sanghyeok khó thở vùng vẫy trong ngực hắn, phát ra vài thứ âm thanh không thể nghe rõ, đến khi nhịn không được nữa liền dốc hết sức cắn mạnh lên.

jeong jihoon vội vàng buông ra, môi dưới bị anh cắn đến rướm máu chảy thành dòng. vành anh mắt ửng đỏ, thở hổn hển nhìn đàn em mà xưa giờ anh vẫn luôn yêu thương này.

"jeong jihoon cậu mau dừng lại đi! tại sao lại đối xử như vậy với tôi? rốt cuộc cậu muốn gì từ tôi chứ? cậu còn cố chấp nữa thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu! vậy nên mau dừng lại đi..."

"dừng lại? tha thứ?"

hắn cười khẽ, vươn ngón tay thon dài lau đi vết máu, "anh à, anh còn không biết bản thân đang trong tình huống như thế nào sao?"

"từ lần đầu gặp anh, em đã si mê anh từ cái nhìn đầu tiên rồi. anh rất xinh đẹp lại mong manh, cả người không có lấy một điểm xấu nào, vẻ đẹp thuần khiết và dịu dàng của anh khiến em muốn trân trọng anh mãi."

hắn chậm rãi cởi bỏ từng nút áo sơ-mi trên người anh, nhoẻn miệng cười nhu hòa, "tâm tư ấy của em dần một lớn hơn, càng tiếp xúc với anh em càng khao khát anh nhiều hơn... cũng tự hỏi rằng người trong sáng như anh liệu bị em vấy bẩn sẽ như thế nào. nghĩ thế thôi cũng khiến em phấn khích đến cương lên rồi hyeokie à."

hắn cởi nốt chiếc quần lót của anh xuống, thở dốc khi nhìn dáng vẻ e thẹn đầy quyến rũ của anh khi nằm dưới thân mình. lee sanghyeok chỉ có thể trân trối nhìn hắn, lồng ngực phập phồng hít thở, anh biết rằng lúc này đây không nên phản kháng trước hắn, bèn cất giọng yếu ớt:

"jihoon à, đừng như vậy nữa được không? tôi... tôi không xứng đáng để cậu để mắt đến vậy đâu..."

nói được giữa chừng thì cổ họng anh lại nghẹn ngào, thật sự sợ hãi rằng việc bản thân sẽ bị giam cầm trong căn phòng này cả đời... anh không muốn cũng không tự nguyện, mong rằng jeong jihoon còn giữ lại tia lý trí nào đó để có thể buông anh ra.

"sao lại thế được hả anh, em đã tốn rất nhiều tâm tư để anh có thể uống ly nước ấy. và giờ em có thể mãn nguyện vì anh đã thuộc về em rồi, em vui lắm hyeokie à."

lee sanghyeok cắn chặt môi không để nước mắt tràn mi, anh còn cả một tương lai rất dài và cả cuộc sống tự do phía trước. cách nào cũng được... anh chỉ muốn thoát ra khỏi đây thôi.

"jihoon à, nếu cậu thả tôi ra thì sau này chuyện gì tôi cũng nghe theo cậu cả. dừng lại đi... chúng ta sau này còn có thể làm bạn bè. nên xin cậu..."

jeong jihoon mỉm cười vuốt ve thân thể đang dần run rẩy của anh, như có như không mà cầm lấy dương vật mềm oặt kia rồi ra sức xoa nắn. hai tay bị khống chế trên đỉnh đầu khiến anh không còn cách nào khác là chỉ có thể dùng chính thân thể này uốn éo biểu hiện rằng anh không muốn như thế. ngặt nỗi khoái cảm đánh úp dần xâm chiếm đại não khiến anh chỉ có thể nằm chịu trận mà rên rỉ. âm thanh dụ hoặc ấy càng lúc càng mất kiểm soát, jeong jihoon nhìn thân thể quyến rũ của người mình thích mà nhịn tới nổi đầy gân xanh, liếm liếm khóe môi một cách tà ác. tay hắn lên xuống càng lúc càng nhanh, lee sanghyeok gần đến giới hạn nên oằn người xuống, hét thảm một tiếng rồi bắn ra. ngay lập tức tinh dịch đục màu vươn đầy trên giường và tay hắn.

lee sanghyeok thở hổn hển, mở to mắt nhìn người trước mắt. thấy jeong jihoon lại đưa bàn tay đầy tinh dịch ấy đến trước mặt rồi liếm lên, ánh mắt hệt như thú dữ đang lăm le con mồi ngon trước mặt mình.

đối với hành động này của hắn bụng anh bắt đầu quặn lại, cố gắng kìm chế cảm giác buồn nôn dâng trào cuống họng. hình ảnh này của hắn... thật sự quá mức kinh tởm đối với anh.

"anh à, cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh em thôi nhé. không cần quan tâm những thứ nhạt nhẽo ngoài kia, chỉ cần ở cạnh em cả đời này thôi. em thích hyeokie lắm, anh sẽ chỉ là của một mình em thôi. em biết là anh cũng rất thích em mà."

hắn ôn nhu hôn lên khóe mắt dần ẩm ướt của anh, lee sanghyeok chỉ cảm thấy thật chán ghét, tâm tư dường như sụp đổ khi nghe được những lời này. anh quay mặt đi, giương vẻ mặt cương quyết hiếm thấy:

"tôi sẽ không bao giờ thích cậu, tôi muốn ra khỏi đây! mau thả---"

"chát!!"

lee sanghyeok sững sờ vài giây, mặt cũng lệch hẳn sang một bên, thật sự không dám ngờ rằng hắn lại tát anh một cách ác độc đến vậy.

jeong jihoon thản nhiên bắt lấy cằm anh, săm soi vết hằn đỏ trên khuôn mặt trắng nõn của anh, cất giọng lạnh nhạt:

"anh nói gì thế? rõ ràng hai chúng ta đang yêu đương rất hạnh phúc với nhau mà. hyeokie rõ ràng rất thích em, ở trường anh luôn nhìn em với vẻ mặt ngọt ngào đến thế còn gì? anh cứ yên tâm ở cạnh em thôi, sẽ không có gì có thể chia cắt được hai ta cả, luôn ở cạnh em nhé anh à."

biểu cảm từ độc đoán chốc sau liền chuyển thành dịu dàng ôn nhu, còn giúp anh lau sạch thân dưới thật cẩn thận. lee sanghyeok khỏa thân nằm trong lồng ngực hắn, nội tâm run rẩy đến giờ vẫn chưa dừng lại. jeong jihoon lại rất hưởng thụ, hết gặm nhấm vành tai ửng đỏ của anh lại liếm lên xương quai xanh gầy gò ấy. cảm xúc tuyệt vọng và sợ hãi trỗi dậy trong người anh, cho đến lúc này, anh vẫn mong tất cả chỉ là mơ thôi...

ai đó... xin có ai đó hãy cứu tôi ra khỏi đây đi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net