11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"anh, nếu anh muốn học lên thêm nữa, em sẽ hỗ trợ cho anh."

hắn nằm lên giường, chống cằm nhìn anh chăm chú đọc sách dưới ánh đèn bàn. thấy ánh mắt anh do dự một khắc, sau đó nhanh chóng bày ra biểu cảm bình tĩnh thường thấy, "học lên nữa? đồng nghĩa với việc tôi sẽ ít ở nhà, phải ra ngoài giao lưu với nhiều người, cũng sẽ ở trong một môi trường khác. cậu... ghét tôi phải ra ngoài mà? tất thảy những điều tôi vừa nói cậu đều ghét tôi làm."

"trước đây đúng là như thế... nhưng hiện tại em đã thông suốt rồi. cứ nhốt anh hoài như vậy cũng không hay... em muốn anh làm những điều mà mình thích." hắn nghiêm túc nói, "sau lần anh nhảy xuống từ vách núi ấy thì em đã thề với lòng sẽ không tổn thương anh lần nào nữa, cũng nhận ra rằng không nên giam giữ anh một cách tiêu cực như thế. em chính là ghét anh phải tiếp xúc với người khác, chỉ muốn nhốt anh vào một góc phòng để mình có thể ngắm nhìn mỗi ngày, nhưng em biết mình đã sai rồi. có lẽ lòng chiếm hữu trong em lớn hơn em nhận ra rất nhiều, đã làm nhiều chuyện có lỗi với anh rồi..."

lee sanghyeok nghe hắn giải bày tâm sự, im lặng như đang suy nghĩ điều gì đấy, sau nhướng mày nói, "cái đấy người ta không gọi là chiếm hữu đâu, người ta gọi là bị điên đấy."

hắn phì cười, "đúng thật, em đúng là kẻ điên mà. tại sao lại tổn thương mình yêu nhất vậy chứ..."

giọng hắn dần nhỏ dần, hệt như đang tự trách bản thân rất nhiều. lee sanghyeok muốn nói vài câu an ủi nhưng anh vốn là nạn nhân trong chuyện này, không hận hắn nhiều hơn đã là tha thứ cho hắn rồi, cần gì phải gượng ép đến vậy chứ.

anh bước xuống ghế, tập tễnh đứng trước mặt hắn.

"jeong jihoon, bây giờ không quá trễ để cậu quay đầu, biết mình sai ở đâu là điều tốt, giờ chỉ còn bước tự chuộc lỗi là mọi chuyện sẽ êm đẹp thôi."

"ý anh là?"

"tôi muốn nói, hãy trả lại tôi cuộc sống như trước đây, trả lại tự do cho tôi. nếu vậy chúng ta sau này còn có thể làm bạn với nhau, tôi cũng sẽ không tính toán chuyện cũ với cậu nữa."

jeong jihoon hơi nghiêng đầu, nhìn anh mỉm cười, "anh chấp niệm chuyện làm bạn bè với em quá nhỉ? và có phải anh quá gấp gáp rồi không? thời hạn vẫn còn hơn một tháng nữa, em đã nói là..."

"tôi không quan tâm, nếu cậu thật lòng nghĩ cho tôi thì hãy thả tôi đi đi."

ánh mắt hắn tối sầm, sắc mặt dường như không được tốt cho lắm. anh bất an lùi về sau vài bước như phòng vệ. tuy nói bao lâu nay hắn thật sự không dùng bạo lực lên người anh nữa, nhưng chung quy tâm thần của những kẻ như jeong jihoon tốt nhất anh vẫn nên đề phòng. lỡ như hắn điên lên đánh anh lại nữa thì...

jeong jihoon thở ra một hơi thật sâu, hai mắt nhắm nghiền như đang cố gắng khống chế chính mình. sau đó hắn lại bày ra vẻ mặt ôn hoà, mỉm cười, "chúng ta đừng nên nói đến chuyện đó nữa anh nhé. hyeokie à, em đang có suy nghĩ sẽ đưa anh ra nước ngoài điều trị chân đấy."

câu này của hắn càng làm anh đề phòng hơn. cẩn thận suy nghĩ, nếu ra nước ngoài, liên lạc với người thân cũng sẽ bị cắt đứt, ở nơi đất khách quê người không nói được tiếng bản địa chỉ có thể dựa dẫm vào jeong jihoon, khác nào anh tự đưa mình vào ngục giam không lối thoát. lee sanghyeok khẽ mím môi, cau mày nói: "không cần, tôi không cần ý tốt của cậu."

"nhưng em đã khiến anh thành ra thế này, em..."

"tôi mệt rồi, cậu ra khỏi phòng đi."

hắn thấy anh tức giận thì cũng không còn cách nào khác, ngần ngừ một chút cũng đành đứng dậy đi ra. lee sanghyeok lấy hai tay che mắt lại, thật sự mệt mỏi đến điên rồi.

sau đó hai người cứ thế mà chiến tranh lạnh với nhau, jeong jihoon không mở lời thì anh cũng chẳng thèm nói câu nào, bầu không khí trong nhà cứ thế lạnh lẽo mà ngột ngạt. tuy thế người được lợi trong chuyện này dĩ nhiên vẫn là anh, nếu cứ lãng phí thời gian vào những cuộc cãi vã thế này thì cái gọi là "thân phận người yêu" của hắn ta sẽ dần trở nên hết hạn. sau đó anh cứ việc dứt áo mà đi thôi. chỉ mong rằng jeong jihoon khi ấy nói được làm được, sẽ thả anh về với cuộc sống tự do.

lee sanghyeok cũng đã suy tính đến việc hắn thất hứa, tuy rất thương xót cho tấm thân này nhưng chỉ khi anh tự tổn thương mình mới có thể lay chuyển được tâm can hắn, rồi hắn sẽ nhượng bộ mà nghe theo lời của anh. tuy nhiên tính cách của jeong jihoon thật sự rất khó nói trước, tâm trạng hắn sẽ thay đổi liên tục khi nói chuyện với anh như kẻ đa nhân cách. ban đầu sẽ cười nói với anh, sau đó lại nhìn anh với ánh mắt thật chết chóc khi anh nói gì đó phật lòng hắn, cuối cùng sau khi đánh anh thì lại tươi cười nói rằng yêu anh rất nhiều. vòng lặp chết chóc này khiến lee sanghyeok kinh tởm muốn trào dâng, những kẻ như hắn thật sự rất nguy hiểm và bệnh hoạn, anh tốt nhất nên tính toán thật cẩn thận đường lui cho mình và cả người thân.

ngày qua ngày, anh không ngờ là jeong jihoon lại cứng đầu như thế, lạnh lùng tới mức khiến anh nghi ngờ rằng đang bị hắn ghét bỏ. người ngồi không yên rốt cuộc vẫn là anh, bèn tìm cách mở lời trước.

"jeong... à không, jihoon à, ăn thử cái này xem. tôi... tôi mới làm xong cái này..."

không hiểu sao hôm nay anh nổi hứng muốn làm bánh, jeong jihoon vừa xuống lầu đã bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi. anh cũng bối rối quá đỗi, dùng mu bàn tay lau đi bột bánh dính trên má nhưng cơ hồ lại khiến nó dây ra thêm. hắn vẫn không nói gì, sắc mặt cũng không chút biểu tình khiến anh hơi khó xử, thành ra tay chân luống cuống đến mém nữa thì làm rơi chiếc bánh xuống đất.

hắn âm trầm đi tới, nghiêng đầu lau đi khuôn mặt lấm lem như mèo con của anh, sau đó lạnh lùng hỏi:

"sao đột nhiên anh lại làm vậy?"

anh giật mình, "hả? tôi... tôi làm sao?"

"sao tự nhiên lại làm bánh cho em? đột nhiên lại đối xử tốt với em như vậy?"

câu nói này của hắn khiến anh thật sự nghẹn trân, cũng không có cách nào đáp lại câu trả lời. chỉ vì đơn giản anh không thể chịu đựng thêm nữa bầu không khí ngột ngạt giữa hai người nữa. lại nói, tâm trạng hắn mà không tốt ít nhiều cũng sẽ liên luỵ tới anh, khiến anh ăn không ngon ngủ không yên, lo đau đáu hắn sẽ lại đánh mình để trút giận. thế nên mới làm ra chuyện chẳng bao giờ đụng tới này, đừng nói là nó ngon hay dở, đến ăn được hay không anh còn chẳng biết nữa là...

nhưng người ta thường có câu, quan trọng là ở tấm lòng...

jeong jihoon nghiền ngẫm nhìn chiếc bánh, biểu cảm vẫn không khá hơn là bao. anh biết hắn đang âm thầm đánh giá thành phẩm của mình, lại nghe được câu nói đầy nghi ngờ của hắn thì thẹn quá hoá giận, trả lời có chút bực dọc: "cậu không ăn thì thôi, dù sao tôi cũng không..."

làm anh bất ngờ là jeong jihoon cứ thế cầm dĩa bánh lên, cắn một miếng thật to rồi phồng má nhai như trêu tức anh. lee sanghyeok lúc này có chút không biết phải làm sao, chẳng biết nên hỏi ngon hay dở không, bèn quay người lại thu dọn bãi chiến trường.

"ai cần cậu ăn chứ, lỡ tôi có bỏ độc thì cậu cũng ăn à..."

"dù anh có bỏ độc trong này em cũng cam tâm tình nguyện ăn hết."

hắn đứng lù lù phía sau làm anh giật nảy một phen. jeong jihoon lúc này đã thả lỏng cơ mặt, môi cũng hơi nhếch lên, tâm trạng dường như đang tốt lắm.

hắn cúi người phủi hết bột dính trên người anh, khẽ nói: "tại bình thường anh hay lãnh đạm với em, nay tự nhiên làm bánh cho em nên em vui lắm... cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì với anh, nên đừng giận em nhé."

hắn cúi thấp người, hôn vào khoé môi anh một cái.

"bánh của hyeokie làm ngon lắm, sau này vẫn sẽ làm cho em nữa nhé."

tất thảy những hành động của hắn khiến anh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. nhìn hắn mỉm cười lên lầu rồi mới ngớ ra một phen, thốt ra một câu đến chính anh còn giật mình:

"hoá ra bánh này ăn được à..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net