[1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm. Tại trung tâm thành phố, nơi xa hoa bậc nhất ở thủ đô Seoul, sòng casino JQB luôn được xem là điểm đến hàng đầu của giới thượng lưu. Tiếng nhạc ồn ào đinh tai, đèn màu nhấp nháy đủ loại, và đặc sản không thể thiếu là những cô em với thân hình nóng bỏng khoác trên mình những chiếc váy khoét sâu ngực, lộ ra những đường cong nóng bỏng. Người tử tế có, ôn hòa có, và cả những gã sở khanh cũng không thể không góp mặt. Tất cả như tạo nên một nơi ăn chơi hoàn hảo dành cho những gã thích tỏ vẻ cao sang nhưng bên trong mục ruỗng. Là nơi có thể khiến người ta chớp mắt trở thành người giàu có nhất thủ đô nhưng cũng phút chốc đẩy những kẻ tham lam khiến chúng trở tay không kịp, và rơi xuống hố sâu tuyệt vọng, hay tệ hơn nữa là phải đếm lịch từng ngày bên trong song sắt.

Thẩm Tuyền Duệ là một nhân viên phục vụ ở đây, vì có một gương mặt trời phú nên được nhắm đến bởi rất nhiều khách sộp, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Em được thông báo rằng mình sẽ phải bồi rượu ở phòng VIP. Tuy rằng làm việc đã khá lâu, nhưng em cũng không khỏi cảm giác e dè mỗi khi phải tiếp rượu cho phòng VIP, bởi nơi đây chỉ toàn những tên khách không ra gì.

Bước vào phòng 209, một trong nhưng căn phòng đắt đỏ nhất ở đây, hàng loạt con mắt hướng về phía em như muốn ăn tươi nuốt sống em. Chợt run lên, nhưng dù có sợ hãi vẫn phải phục vụ bọn họ, vì đây là công việc của em. Bước đến gần bàn của chúng, ôi thôi, bọn chúng làm những việc ghê tởm với em gái ngồi kế bên mình, từ việc sờ soạng thân thể, đến môi lưỡi trao nhau, ngay giữa căn phòng nơi bao nhiêu cặp mắt dồn vào.

Kinh tởm.

Duy chỉ có một con người từ đầu đến cuối vẫn lặng yên ở đó, nhâm nhi li vang đỏ cùng với nét quyến rũ chết người. Hắn ta cao ráo, thân hình đẹp, khuôn mặt như được đúc kết từ bao tinh hoa trên cuộc đời. Em cứ nhìn, cứ ngắm mãi tuyệt phẩm ấy, như chẳng màng đến mọi thứ xung quanh.

"Lại đây."

Thứ âm thanh trầm thấp văng vẳng bên tai em, như một lực hút vô hình nào đó kéo kéo em lại bên gã. Ôi chao, gã đẹp. Không phải đẹp một cách thông thường, vẻ đẹp chững chạc của một người đàn ông lăn lộn bao năm trên trên thương trường kèm theo đó là chút bí ẩn mà không ai lí giải được. Gã đẹp theo cách của riêng gã, rồi cũng bằng cái vẻ đẹp ấy nhẹ nhàng đưa em vào cơn mê từ lúc nào mà em chẳng hay. Gã kéo em lại gần, chậm rãi mà chiếm lấy môi em, trao cho em những mật ngọt mà gã có. Em như bị gã mê hoặc mất rồi, không tự chủ mà sà vào lòng gã. Gã đưa em vào một trong những căn phòng xa hoa nhất nơi đây, cùng em trao nhau những ân ái mà lần đầu em được cảm nhận.

"Làm người của tôi, em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này, em muốn không?"

Gã đang ngỏ lời với em đó sao, thật sự chứ? Một người đàn ông quyền lực đến thế lại để ý đến một tên phục vụ quèn như em sao? Em như không tin vào những gì mình nghe được.

"Thật không... nhưng tại sao...?" Em ngập ngừng hỏi gã.

"Cần gì phải có lí do chứ, là tôi thích em ngay từ lần đầu gặp mặt. Đừng bảo là em không thích tôi nhé, nếu không thích chắc không lên giường với tôi ngay từ lần đầu gặp chứ."

Mặt em đỏ lựng như quả cà chua chín, em nhìn gã. Cái người này sao lại không có chút liêm sĩ nào như thế chứ.

"Thế nào, chịu không hả bé cưng?"

"Em... em đồng ý... " Em ngượng ngùng gật đầu.

Vốn sinh ra trong gia đình nghèo khổ, lại chẳng được ba mẹ thương yêu, năm lên sáu bị vứt vào cô nhi viện. Để được sống, có cơm ăn áo mặc mỗi ngày, từng việc vất vả, nhục nhã em đều trải qua, chỉ để mình sống dễ dàng hơn chút. Lòng tự trọng đối với em mà nói, nó không cần thiết, và không nên xuất hiện trong đời. Để có tiền, em sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Bây giờ lại có một doanh nhân thành đạt ngỏ lời muốn bên em, em dại gì mà không đồng ý? Vốn biết rằng gã chỉ xem em là hứng thú nhất thời, nhưng thế thì sao, điều đó có quan trọng bằng việc em được sống trong nhung lụa mỗi ngày không? Không. Và việc em chấp nhận bán mình cho gã hiển nhiên là điều đúng đắn.

Kể từ hôm đó, em dọn sang nhà Lee Jeonghyeon, thành một người được bao nuôi đúng nghĩa. Gã ở một ngôi biệt thự rộng lớn, chính giữa trung tâm thành phố, khác hẳn với người thuộc về khu bình dân như em. Gã cưng chiều em hết mực. Em cũng không cần đi làm, vì với kinh tế của gã đủ để lo ba đời nhà em, nhưng em lại không muốn sống một cuộc đời quá lệ thuộc vào người khác, vẫn giữ công việc ở trung tâm thương mại, vì lỡ rằng sau này bị đá một cách không thương tiếc thì em vẫn còn đường lui. Chỉ có điều đã xin nghỉ ở sòng bài, em muốn dành thời gian chăm sóc cho gã, nấu cơm tối, dùng bữa với nhau như những cặp tình nhân thật sự.

Ngày qua ngày, cuộc sống gia đình của em và gã tiến triển vô cùng tốt đẹp và hạnh phúc. Tuy bận bịu sớm chiều, nhưng mỗi tuần gã đều dành một ngày để bên em, đưa em du ngoạn, dẫn em đến những nhà hàng năm sao thưởng thức mĩ vị, hay những lần làm tình ở khách sạn đắt đỏ. Gã là đối với ai cũng sẵn sàng chi tiền à. Cũng đúng thôi, đây hẳn là thú vui tao nhã của bọn lắm tiền nhỉ.

Cuộc đời vốn có qua thì phải có lại, em cũng chẳng phải kẻ vô tâm gì, cũng đâu thể chỉ nhận mà không trao. Em học cách ghi nhớ những sở thích, những mốc thời gian quan trọng trong đời gã, và cả những thứ gã ghét, bệnh tình của gã. Gã bị đau dạ dày đã gần hai năm, cũng phải, là một sếp lớn ngày ngày phải dùng rượu để bàn việc, tần suất làm việc dày đặc cũng như ăn uống không điều độ, sức khỏe mà bình thường mới là điều bất thường. Em không cho phép gã ăn uống bên ngoài, thức ăn đều là tự tay em làm, mỗi khi làm về nhà chỉ cần hâm nóng lại có thể dùng được. Những hôm gã không thể về nhà dùng bữa, em sẽ đến thẳng chỗ làm việc, chỉ để lo cho sức khỏe của gã. Em là đang thực hiện tốt vai trò của một người tình đúng không?

Những tưởng con người khô khan kia chỉ biết dùng tiền để mua vui cho đôi bên, nhưng rồi một ngày...

"Chúc mừng sinh nhật bé con."

Lee Jeonghyeon từ cửa bước vào, trên tay cầm chiếc bánh sinh nhật hai tầng màu tím nhạt, còn có hộp quà nhỏ màu xanh dương, ở ngoài còn thắt nơ trông rất đáng yêu. Em bất ngờ, chợt nghĩ lại, hóa ra hôm nay là sinh nhật em. Đã từ lâu, một đứa nhỏ sống ở cô nhi viện thì làm gì được tổ chức sinh nhật cơ chứ. Tệ hại hơn là ngay cả một lời chúc cũng không. Chẳng một ai nhớ đến sinh nhật của em cả. Em vốn đã quá quen với việc này thế nhưng Jeonghyeon đây là sao vậy chứ. Gã dù làm kinh doanh, một sếp lớn của công ty, bận trăm công nghìn việc, cớ sao đến ngày sinh nhật của em gã cũng nhớ chứ.

Em không biết phải phản ứng như thế nào, đây là lần đầu tiên bản thân được tổ chức sinh nhật. Em chôn chân tại chỗ, khóe mắt từ lúc nào đã ngấn lệ. Em là đang khóc vì tủi thân hay vì hạnh phúc đây? Gã từ từ bước đến, đặt bánh và quà xuống bàn, hôn lên những giọt nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt em từ lúc nào. Gã vòng tay ra sau cổ em, kéo em vào một nụ hôn sâu. Đôi bên cùng tận hưởng những xúc cảm mà đối phương mang lại. Gã hôn lên trán em, khẽ lên tiếng.

"Sau này mỗi năm đều sẽ tổ chức sinh nhật cho em."

Gã dịu dàng với em như thế, em biết phải làm sao đây? Tại sao lại phải hao tâm vì một người tình bé nhỏ chứ, em thật sự không hiểu. Gã làm như thế, lỡ như, lỡ như em thật sự rung động thì tồi tệ đến mức nào cơ chứ? Rồi ỡ như có một ngày gã không còn cần em, em biết phải làm thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net