2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

được không? Tôi đỡ cậu dậy nhé?" Vừa dứt lời, anh đã xách nách lên đỡ cô gái đứng dậy nhưng cô không dậy được. Hết cách,

ai bảo ném bóng trút giận làm gì không biết. Jungkook đành bế bổng cô lên. Một cỗ hương thơm ngát của thiếu nữ nhẹ thoảng qua mũi. Khác với những bạn nữ khác, họ thường xịt thêm mấy thứ mùi nồng nặc khiến mỗi lần Jungkook đi qua đều nhức hết cả đầu, bạn nhỏ trong vòng tay anh thơm mùi nhẹ nhẹ của nước xả vải và ngòn ngọt mùi dâu. Phải đứng hình một chút anh mới bế cô ra ghế đá gần đó...

Chaeyoung vẫn theo thói quen nhìn tiền bối Jeon tập bóng nhưng hôm qua kính bị gãy mất nên đừng ở đây sẽ không nhìn rõ được. Nghĩ bụng rằng anh tập chăm chú như thế sẽ không thấy mình đâu. Vừa bước tới gần đó, một quả bóng bay tới đập ngay vào trán em. Choáng muốn ngất, tai cũng ù đi. Đến khi mở mắt ra, em đã thấy mình ngồi trên ghế đá, trước mặt là người mình thầm thích. Anh đang quỳ gối trước mặt. Lo lắng liên tục hỏi "Có sao không?", "Đi bệnh viện nhé?" "Cậu tên gì?", "Sao cậu không thưa? Cậu có nhớ cậu là ai không?"

Tự nhiên Chaeyoung phì cười. Cái gì mà nhớ mình là ai không. Em không đáp vì anh đẹp trai quá đó. Đây là lần đầu tiên Chaeyoung đứng gần Jungkook thế này.

"Tiền bối, em không sao. Chỉ hơi choáng chút thôi. Em không phải học sinh lớp 12 đâu".

Lúc này vị tiền bối kia mới ngừng nhìn em bằng ánh mắt như sợ em bị bóng đánh bay mất não. "Anh xin lỗi vì đã ném trúng bóng vào em. Anh lơ đễnh quá. Em còn chóng mặt không? Ngồi ở đây chờ anh đi cất bóng rồi anh đưa em về."

Vậy là có một bạn Chaeyoung được người mình thích đưa ra đến tận bến xe buýt. Em cũng thấy may may vì nhờ cú headshot ấy mà được tiền bối Jeon đưa về. Nhưng em cũng không dám làm phiền anh nhiều thế, lúc đứng chờ xe em chỉ cảm ơn rồi nói không sao.

Nhưng Jungkook thì khác, anh vẫn đang tự trách mình vì làm một em nhỏ thấp hơn mình một cái đầu bị thương lại vừa xấu hổ. Đường đường là đội trưởng mà lại tưởng đầu người ta là cái rổ mà đáp vào. Vì thế trước khi xe buýt đến, anh nói: "Anh vẫn sợ em bị sao. Anh và em trao đổi số điện thoại. Nếu em cảm thấy có gì không ổn thì gọi điện cho anh nhé.

Chaeyoung vâng lời lấy số điện thoại của anh. Chưa kịp đưa số của mình thì xe đến. Chạy vội lên xe, em chỉ kịp nói: "Nếu có vấn đề em sẽ gọi cho anh. Tên em là park chaeyoung lớp 11-4"

"Cái tên này hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải". Jungkook vừa nhìn theo chiếc xe vừa nghĩ thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net