Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng nọ, Erza ôm chiếc cặp nhỏ lặng lẽ vào nhà trẻ, rồi một mình đi đến cái cây quen thuộc phía sau phòng học. Trên đầu cô bé những vòng băng gạc quấn vội vã  bao lấy một bên mắt trái của cô đã thấm ra những giọt máu li ti... Erza ngồi bệt trên nền đất, gục mặt xuống đầu gối nhưng cô bé lại không rơi lấy một giọt nước mắt nào.

Tối hôm qua... người đàn ông đó lại nổi điên, không biết trước khi về nhà để vơ vét hết đồ trong nhà, ông ta đã uống bao nhiêu rượu. Tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng từ khi có nhận thức đến nay chưa lúc nào cô bé không sợ hãi hay ghét bỏ con người đó.

Hễ ông ta không vui, ông ta say xỉn, ông ta thua hết tiền cho cờ bạc, chứng khoán, thì mẹ và cô đều trở thành bia cho ông ta trút giận, làm bao cát cho ông ta đánh đập, đến cả bà nội là người sinh ra và nuôi lớn ông ta nhiều lần vì muốn bênh vực hai mẹ con cô mà bị ông ta xô ngã, tay chân bầm tím không thương tiếc.

Erza giơ bàn tay nhỏ bé của mình khẽ chạm vào lớp băng gạc trên mắt trái, cảm giác chua xót, tủi thân tràn ngập. Tại sao cô là con gái của ông ta cơ mà, sao ông ta có thể ra tay không thương tiếc như thế. Vết thương trên mắt còn chưa lành hôm qua lại bị đánh đập một phen, dù mẹ và bà cố che chắn cho cô xong cô cũng không thoát khỏi những đòn roi ấy. Đàn ông đúng là sinh vật xấu xa, không đáng tin nhất trên thế giới.

Lần trước, bác sĩ đã nói mắt trái của cô bé đã bị ảnh hưởng nặng nề sau khi đầu bị đập vào cạnh bàn, nó sẽ kém đi rất nhiều, thậm chí có thể đau nhức mỗi khi thời tiết thay đổi, cách tốt nhất là phẫu thuật nhưng cần phải có một số tiền rất lớn... Nhìn bà nội và mẹ nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong, cô kiên định lắc đầu bảo 'con không sao', rồi xin bà và mẹ đưa cô về.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lại sau sự kiện đó, cô bé không muốn gặp ai cả, cô không muốn nhìn thấy sự chế giễu hay thương hại trong mắt mọi người. Vì thế cô trốn vào góc nhỏ của mình, tự mình gặm nhấm vết thương lòng, cô không cần ai thương hại, thật sự không cần.

...

.

.

.

.

"Scarlet! À nhầm, Erza ới! Erza à! Cậu đâu rồi!?" Giọng con trai non nớt vang lên kéo suy nghĩ của Erza về hiện tại.

Là cậu ấy! Sau cái lần cậu tự quyết định lôi cô vào nhóm của mình, từ đó Erza cô cũng có bạn bè, ngày ngày cô đi chơi cùng họ, cùng xử lý những đứa to xác ưa bắt nạt bạn bè, bày trò chơi, hay đơn giản chỉ là ngồi nghe Milliana với Sho cãi nhau, dù vẫn ít nói nhưng ở bên cạnh cảm nhận sự vui vẻ họ đem lại cảm giác không tồi chút nào.

Nhưng mà hôm nay cô không muốn gặp họ, cô chỉ muốn được ở một mình... Erza gục đầu yên lặng.

Loạt xoạt... loạt xoạt...

Không đợi Erza lên tiếng, Jellal đã mò mẫm tìm được chỗ cô đang ngồi. Cậu nhanh nhẹn đi tới trước mặt cô, nhìn xuống mái tóc đỏ rực của cô cất giọng. "Ra là cậu ở đây, vì sao tớ gọi to thế mà cậu không trả lời?" Sau đó vô cùng quan tâm nói thêm, "Cậu... không nghe thấy hả?"

...

Không ai trả lời.

"Anh có thể ngồi xuống cùng em không?"

Ha, chắc cô ấy ngủ gục rồi nên vừa rồi không trả lời cậu, là một quý ông lịch sự vẫn nên hỏi ý kiến người ta trước, không trả lời cũng coi như là đồng ý mà ha, lại còn len lén đổi cách xưng hô. Không biết sao cậu rất ngồi chung với Erza còn hơn cả với bọn Wolly, Simon nữa.

"Không được." Ngay lúc này Erza đột nhiên lên tiếng từ chối. Cô chỉ muốn ở một mình.

A! Ra là không có ngủ nha. Jellal không để ý đến sự cự tuyệt của cô, hai mắt nháy nháy mấy cái, không đáp lời cô mà hỏi ngược lại. "Cậu nghe vừa rồi tớ nói gì à?"

Erza buồn bực "Ừ", cô đâu có điếc sao lại không nghe.

"Vậy vừa rồi tớ nói gì?" Như thể không tin lời Erza, Jellal lại hỏi.

"Anh có thể ngồi xuống cùng em không?" Erza chậm chạp lập lại, không phát hiện ra có gì sai.

"Được!" Jellal lập tức gật đầu cười tươi chói mắt ngồi bẹp xuống bên cạnh Erza. (Nguy hiểm v~)

Cái gì chứ? Erza trợn mắt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu. Cô chỉ lập lại thôi mà, ai mời cậu ta.

"Là em kêu anh ngồi xuống đó nha! Anh làm sao trái ý được." Cậu cười híp mắt, rồi lại chợt giật mình mở to mắt nhìn Erza. "Erza, em làm sao vậy? Ai dám làm em bị thương???"

Erza vội quay đầu đi lảng tránh ánh mắt của cậu. "Không có gì. Mà ai cho phép cậu gọi tớ là em chứ?!"

"Rõ ràng em nhỏ hơn anh tận hai tháng ba ngày cơ mà." Jellal bĩu môi. "Bà ngoại anh bảo anh chị em sinh đôi sinh ba người ta hơn nhau có một phút cũng quyết định ai lớn ai nhỏ rồi, huống chi chúng ta cách tận hơn hai tháng. Như vậy nhiều lắm á!" Vừa nói vừa xòe bàn tay nhỏ của mình ra làm bộ đếm đếm.

Là như vậy sao, nghe cũng có lý. Nhưng mà hình như vẫn sai sai ở chỗ nào đó. Erza mơ hồ nghĩ, không hiểu sao mỗi khi Jellal xuất hiện cậu luôn làm cô phân tâm mà tạm quên đi nỗi buồn của mình. (Sai ở chỗ người ta là anh chị em một nhà, còn hai người là người dưng nước lã á :)) )

"Không đúng, trước giờ chúng ta vẫn gọi cậu tớ mà, cả bọn Simon nữa!"

"Ừ... thì tại kiến thức này bà mới truyền cho anh hôm qua. Từ nay mới chính thức áp dụng mà. Ừ! Lát sẽ phổ biến với bọn họ sau." Jellal đường đường chính chính nói. "Nào, bây giờ mau nói xem ai dám làm Erza nhà anh bị thương thế này?"

"Không có..." Lắc đầu không muốn nói.

"Là ai?" Nghiêm túc hỏi.

"Đã bảo là không..."

"Em mà không nói nữa anh sẽ MI em đó!" Uy hiếp. Cách này ba hay dùng với mẹ nè, lần nào hiệu quả cũng 100% đó nha.

"A!" Erza giật mình. Cậu ấy mới nói gì đó? Cô nghe không hiểu.

"Vẫn không chịu nói phải không?" Jellal vừa nói vừa đưa miệng tới hôn bẹp một cái lên má Erza rồi rời đi, dây lại ít nước miếng. Cậu nhìn chằm chằm rồi len lén nghĩ, ây da hình như lúc ba hôn không có như vậy, phải luyện tập thêm mới được.

Má Erza đỏ bừng lên, mặt nóng muốn bốc cháy. Đang muốn nổi giận thì ai kia lại mặt dày đe dọa. "Còn không nói nữa là anh đây MI nữa à nha!"

Bao nhiêu khí thế của Erza bay đâu mất hết trơn, không biết sao cô thấy xấu hổ vô cùng, vội đưa tay che hai má của mình lại, giọng nố nhỏ xíu lẩm bẩm. "Là cha... ông ta..."

Hừ! Cha là thằng nào? Nhà trẻ này có thằng nào tên Cha dám bắt nạt Erza của mình. Không thể tha thứ, nhất định phải xử lý nó! (Haha)

"Cha là thằng nào, học lớp nào? Em mau dẫn anh lại đó, anh xử lý nó giúp em!!!" Jellal gằn giọng.

Erza -_-!

Đầu óc cậu ta làm bằng bột mì hay sao, lại có người đặt tên là Cha sao chứ! Giờ phút này Erza quên cả buồn bị Jellal làm cho phải bật cười. Cô chậm rì rì nói: "Cha.là.chồng.cuả.mẹ!"

"Tốt! Mau dẫn anh đến chỗ nó!" Jellal hùng hồn đáp, sau đó mới... ý, cô ấy nói gì nhỉ? @.@ 'Cha là chồng của mẹ', vậy 'cha' = 'ba' rồi... Ây da, làm sao oánh lại đây! Ít nhất cũng phải chục năm nữa thì may ra... Cậu nhóc đau khổ nghĩ.

"Ừm... này... Sao ba em lại đánh em?"

"Không có lý do. Quen rồi!" Erza hờ hững đáp.

Jellal không muốn nhìn vẻ mặt này của Erza chút nào, cậu nhích mông lại, ngồi sát bên cạnh cô, nhìn chăm chú vào dải băng gạc chướng mắt trên mặt cô. "Có đau lắm không?"

Erza lắc đầu. "Không đau lắm. Chỉ la có chút không quen."

"Có gì không vui có thể nói với anh. Anh hứa sẽ không kể với ai đâu. Thật đấy!"

"Thật sao?"

"Tất nhiên! Lời hứa của anh cực kỳ đáng tin đó!" Jellal nghiêm túc vỗ ngực đảm bảo.

"Ừ..." Erza ngẫm nghĩ một chút rồi kể cho cậu nghe về gia đình mình, những điều cô không thể nói với bà và mẹ cũng đem ra kể hết cho cậu, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. (Từ bé đã bị trai dụ rồi, mới nói mí câu chị đã...)

Nghe xong Jellal tức giận bừng bừng. Ba của Erza sao lại đáng ghét như vậy, ba cậu chưa từng nặng lời hay động tay với mẹ con cậu dù chỉ một lần nha, trên đời còn có loại người xấu xa như vậy sao chứ, không thể tha thứ được mà. Cậu đứng bật dậy kéo Erza lên. "Chúng ta mau đi thôi!"

Erza khó hiểu nhìn cậu "Đi đâu?"

"Về lớp. Họp nhóm!"

"Cậu... cậu đã hứa không nói với ai rồi kia mà!" Erza tức giận, sao cô lại tin lời cậu tầ kể mọi thứ với cậu ta chứ, cô vùng vẫy muốn rút tay về.

Jellal nhíu mày không vui. "Đã nói rồi, phải gọi là anh!" Sau đó tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói tiếp. "Ừ... không kể, nhưng cũng không tha thứ được. Đi bàn kế hoạch trả thù."

"Hả? Trả thù?" Erza kinh ngạc lập lại.

"Ngoan, gọi anh! Tất nhiên là phải trả thù cho em rồi!" Ai da, cậu nhóc đúng là chấp niệm với từ anh mà.

Erza lắp bắp. "Ừ... anh."

Nghe được từ muốn nghe rồi Jellal gật đầu "Chúng ta đi thôi!" Nói rồi cầm lấy cặp của Erza, kéo thẳng cô về lớp.

...

.

.

.

Chiều một tuần sau đó, trong công viên bên cạnh nhà trẻ, tại một lùm cây nào đó.

"Làm vậy liệu có ổn không?"

"Chứ cậu không muốn báo thù cho Erza à?"

"Tất nhiên là không phải!"

"Mà có chắc ông ta sẽ đi qua đây?"

"Yên tâm! Tớ để ý cả tuần nay rồi mà!"

"Lát nữa cứ theo kế hoạch mà làm!"

"Ok!"

"Suỵt! Ông ta tới rồi kìa!"

Một đám nhóc núp sau bụi cây, thì thầm phân chia nhiệm vụ.

"Tất cả vào vị trí!"

Jellal nhỏ giọng ra hiệu. Cả đám nhóc lặng lẽ bò về vị trí được phân sẵn của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông say xỉn đang loạng choạng tiến tới.

Vừa thấy ông ta bước vào "khu vực nguy hiểm", Jellal liền phất tay ra hiệu cho Wolly với Simon kéo sợi dây đã giăng trên mặt đất lên, làm ông ta bị vấp phải ngã sấp xuống. Sau đó ra hiệu cho Sho và Milliana đang ngồi vắt vẻo trên cây, dùng một cành cây nhỏ chọt rớt ổ ong phía trên đầu ông ta xuống. Còn cậu tiện tay mở nắp hũ mật ong trong tay rồi ném về phía "thủ phạm hành hung Erza"... (quá thâm độc ~_~)

Trong lúc "kẻ tội đồ" đang lăn lộn giữa bầy ong, cả nhóm lẳng lặng rút lui khỏi hiện trường gây án.

Vừa ra khỏi công viên cả bọn đã chụm đầu bô lô ba la thảo luận.

"Lỡ ông ta có bị ong chích chết thì sao?" Sau khi cười đã Millianna lo lắng hỏi.

"Yên tâm đi!" Sho híp mắt, vỗ vỗ vai Jellal. "Tổ ong đó là tổ ong ruồi bác bảo vệ nuôi để lấy mật đó. Bọn này lén chôm để hành sự, tụi nó không có độc đâu, chỉ làm ổng bị sưng đau mấy bữa thôi hà! Cho chừa cái tội bắt nạt con nít!"

Jellal tiếp lời "Ừ, mấy hôm trước bác bảo vệ cũng vừa ghé lấy mấy tảng mật, tớ thấy cũng không còn bao nhiêu ong trong tổ."

"Kệ đi. Dù sao cũng trút giận được cho Erza rồi!" Simon gật gật đầu. Wolly cũng gật đầu đồng tình.

Erza suốt từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng theo dõi mọi chuyện, xúc động muốn khóc. Cô bé thì thào. "Cám... cám ơn..mọi người! Mọi người thật tốt..."

Dù Jellal đã giữ lời không tiết lộ bí mật gia đình cô mà chỉ nói có người xấu bắt nạt cô thôi. Nhưng những gì bọn họ làm hôm nay khiến cô vô cùng cảm động.

Cả nhóm lại mỗi người câu, nhưng nội dung chỉ có một. "Cám ơn gì chứ, chúng ta là bạn tốt của nhau mà! Đã cùng tuyên thệ (mặc dù cậu được nhảy cóc qua giai đoạn đó) Đương nhiên phải làm vậy rồi."

"Ừ! Chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau!" Erza nở nụ cười rạng rỡ, chân thật nhất từ trước tới giờ. Có bạn thật là tốt, từ nay cô không còn cô đơn nữa!

Từ hôm đó, nhóm bạn nhỏ đã thân càng thêm thân, đi đâu cũng có nhau, cùng chơi đùa cùng nhau trừng trị mấy tên nhóc xấu xa hay bắt nạt bạn bè trong nhà trẻ...

+-----+++---------++-------

Sắp ngược rồi! Chương sau sẽ ngược! ^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net