Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau. . . . . .

Giữa trưa hè nóng bức, cũng là thời điểm tốt nghiệp tràn đầy ly biệt trong sân trường. Các bạn học nhìn nhau không ngừng rơi nước mắt, tình yêu, tình bạn, chưa gì chia xa.

Ở trường trung học, một khi đã tốt nghiệp, lần chia ly này mỗi người đều chọn cho mình một con đường riêng, hoặc là không còn gặp lại!

" Lucy  . . . . . Tớ sẽ nhớ đến cậu nhiều lắm. . . . . ." Đôi mắt đẫm lệ của Erza  'tí tách' rơi xuống những giọt nước mắt.

Cô ôm chặt người bạn thân là Lucy  vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Mặc dù cô là người ở Anh , nhưng lại sinh ra ở Nhật Bản.

Theo như ước nguyện của mẹ, cũng như mong muốn của mình, cuối cùng cô cũng đậu vào chuyên ngành chính trị ở Nhật Bản, đồng thời sẽ xa nơi này, xa người bạn thân thiết. 

Ngày tháng còn có trăng tròn trăng khuyết, huống chi con người đánh mất niềm vui?! Với tình bạn ba năm nay, hai cô gái lưu luyến ôm nhau thật chặt.

Còn nhớ rõ hai năm trước, cô và Simon  vừa mới chia tay, trước diễn cảnh của cuộc sống, mỗi ngày cô đều nản lòng, dẫn đến tâm trạng ủ rũ. Simon  cũng vì chuyện này mà chuyển trường đi nơi khác. . . . . . Chuyện thất tình đối với cô cũng không đả kích bằng việc phải chia xa Lucy 

Không có quan hệ huyết thống, nhưng lại hơn hẳn tình thân chị em, bây giờ cô mới rõ được đạo lý này. 

" Erza , đừng khóc!" Lucy cũng không mạnh mẽ là mấy, ngược lại còn có ý định an ủi Erza 

Erza đích thị là cô gái kiên cường, bởi vì điều kiện chi tiêu ở Nhật Bản quá cao, mười mấy tuổi cô đã một thân một mình rời khỏi quê nhà, trở về London tự lập, sống ở đây chừng sáu năm trời, nhưng cô vẫn luôn diện đồ xuềnh xoàng, ăn uống cũng khá tiết kiệm. Bản thân cô lúc nào cũng sống vui vẻ, vì cô biết mình có một người bạn như Lucy , quả thật cô không hề muốn rời xa nơi này.

Nhưng mà. . . . . . có bữa tiệc nàokhông tàn?! Cô phất phất tay cáo biệt Lucy , ngồi vào máy bay, bay tới Nhật Bản.

Khi chuyến bay bắt đầu cất cánh, lại một lần nữa cô rơi nước mắt. Có lẽ, đây chính là biểu thị của tuổi thanh xuân, có niềm vui thì phải lắm lúc xuất hiện nỗi buồn. . . . . .

"Nhật Bản, tao đã trở về!" Vừa xuống máy bay, Erza  liền hưng phấn hô to một tiếng.

Dù sao thì sáu năm qua cô chưa trở về, vừa nghĩ tới sẽ gặp lại mẹ và ông ngoại, cũng coi như bao nhiêu đau khổ đều biến mất hết. Không sai, người ta nói, mất cái này tất có cái khác, không phải sao?! (Bó tay cô này =]]) 

Ngồi vào xe điện ngầm để trở về vùng ngoại ô của Tokyo, lòng cô không khỏi kích động, khát khao về lại nhà mình. . . . . .

              ~♡~♡~♡~♡~♡~

Nhật Bản ------ Tokyo

Chính là nơi đắt đỏ nhất thế giới, tiếp tục giữ vững vị trí thành phố có chi phí sinh sống cao nhất, vật giá leo thang, cả một hơi thở nhỏ cũng liên quan tới tiền. 

Erza sinh sống ở vùng ngoại ô của Tokyo, tỉnh Kanagawa, thuộc vùng Kanto, đây là tỉnh có dân số đông thứ 3 tại Nhật Bản, sau Tokyo và tỉnh Osaka. Tỉnh Kanagawa không phải quá xa Tokyo, nhưng chi phí tương đối giảm đi rất nhiều.

Gia đình cô sống trong căn hộ ở Kanagawa với chi phí thấp .Căn nhà bao gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng tắm, ước chừng khoảng 30 thước vuông mà còn phải sống chung với hai người nữa, không gian thật sự chật chội. Hiện giờ cô đã trở về, ba người lớn nhỏ chen chúc cùng nhau, haiz. . . . . Thật là!

Đã sáu năm không trở về nhà, nhìn gò má hóp lại của mẹ cùng với ông ngoại tuổi đã cao, cô nhất thời xúc động.

"Mẹ, ông ngoại, con đã về."

Mẹ cô và ông ngoại đang ngồi bận rộn ở phòng khách thoáng chốc ánh mắt nhòe đi: "erza , sáu năm qua con sống tốt không?"

Erza  cười ngọt ngào, ngồi trên sô pha nhỏ ở phòng khách: "Mẹ, con sống rất tốt, vô cùng vui vẻ." 

Đây chính là điều người con trong gia đình nên làm, tốt khoe xấu che. Cuộc sống thật sự thế nào, chỉ có mỗi mình cô biết.

Bạn học chế nhạo, bạn trai phản bội, suýt nữa còn bị người trong giang hồ cưỡng bức, điều khiến cô hạnh phúc nhất chính là gặp Lucy .

Cũng phải thôi, con cái xa nhà chỉ có cha mẹ lo lắng. Nhìn thấy con gái mình mạnh khỏe, bà biết rằng cô đã trưởng thành rất nhiều. Lúc đi cô chỉ cao có 1 mét 2, bây giờ đã tầm 1 mét 65, không chỉ đẹp hơn mà bộ dạng cũng khá chững chạc, đúng là thiếu nữ độ tuổi mười tám.

" Erza, hôm nay mẹ sẽ nấu món mà con thích nhất. Nào, mau đi rửa tay rồi chuẩn bị dùng cơm." Mẹ cô điềm đạm nói xong, erza  cấp tốc chạy vào trong phòng vệ sinh.

Erza  thích nhất món gì? Bánh kem! Đúng là bánh kem món mà cô thích nhất nhưng phải là bánh kem dâu tây. 

Lại nói, cả phí sinh hoạt đều dựa vào nghề thủ công của mẹ, ông ngoại cũng không có lương hưu trí, cả nhà ba người chỉ sống phụ thuộc vào mẹ cô thì không dễ dàng gì.

May nhờ có con gái học giỏi, lại hiểu chuyện, cho nên mẹ cô  cũng không tốn bao nhiêu tiền chi trả học phí cho con, ngay cả tiền học đại học cũng được nhà trường tài trợ.

"Ông ngoại, ông ăn cái này. Mẹ, của mẹ cái này." Erza  hiểu chuyện, dường như là đức tính bẩm sinh. Từ khi còn nhỏ, có thứ gì ngon cô đều để dành cho họ.

Về phần ba cô. . . . . .

Khi cô bắt đầu hiểu chuyện, mẹ cô cũng không giấu diếm việc ông bỏ rơi gia đình.

" erza ,con cũng mau ăn đi." Mẹ cô đưa tay gắp một cánh gà đưa qua cho con gái. Chợt cô buông đũa xuống, hít sâu một hơi, cầu khẩn nói: "Mẹ, con bây giờ đã 19 tuổi, con muốn đến Tokyo vừa làm việc vừa đi học, như vậy có được không?"

Cô sớm đã lên kế hoạch, tự biết mẹ mình cực khổ, chỉ vì khi ấy cô còn quá nhỏ, muốn xin việc làm rất khó, cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày này, cô muốn đi làm để giúp đỡ gia đình. 

Mẹ cô nghe xong, khẽ nhíu mày, buông đũa trong tay xuống, vẻ mặt thoáng chốc nghiêm túc: " Erza , có phải con cảm thấy phí sinh hoạt của mình không đủ? Nếu thế thì mẹ sẽ cho con thêm, con bây giờ chỉ cần học hành cho giỏi, những chuyện khác không cần phải quan tâm."

Đối mặt với tình yêu thương của mẹ, trái tim cô luôn cảm thấy ấm áp, mẹ tốt với cô như vậy, cô làm sao có thể ngồi yên? Chẳng lẽ cứ sống nhờ đồng lương của mẹ?!

"Không ạ. Mẹ, con bây giờ lớn rồi, không muốn dựa dẫm mẹ nữa!"

"Nhưng. . . . . ." Con gái của bà năm 12 tuổi đã sống xa nhà, bởi vì chuyện này mà bà canh cánh trong lòng, cảm thấy bản thân mình quá bất lực, hiện nay nó vất vả trở về, còn muốn rời khỏi bà, bà làm sao có thể chịu được. . . . .

Suy tư hồi lâu, lại nhìn thấy ánh kiên định của con gái, bà chỉ có thể miễn cưỡng khen ngợi: "Được rồi, nhưng nhớ là không được làm việc quá sức, nếu không thể vừa học vừa làm, nhất định phải nói với mẹ, hiện tại tiền lương của mẹ đủ nuôi sống con, có biết không hả?"

"Hì hì, con biết rồi, con cám ơn mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net