-16-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin mệt mỏi thức dậy, mở điện thoại ra xem đã hơn mười giờ sáng, mẹ cậu bước vào phòng với gương mặt lo lắng.

"Jimin, con tỉnh rồi, tối hôm qua mẹ vào phòng thấy con bị sốt rất cao. Con ổn chứ? Hôm nay nghỉ ở nhà một hôm nhé?"

"Vâng"
Cậu thờ ơ đáp rồi đưa tay dụi dụi mắt.

"Jimin... con ổn chứ? Hôm qua mẹ đã nghe con khóc rất to, Jimin, kể mẹ nghe đi con, chuyện gì đã xảy ra?"

"Không có gì đâu mẹ à... con ổn"
Cậu mỉm cười an ủi mẹ.

Bà nhíu mày, biết rõ là cậu đang không ổn vậy mà lại không chịu kể.
"Được rồi, con ăn cháo rồi nghỉ ngơi đi"
Đưa bát cháo cho cậu, sờ trán cậu, cơn sốt cũng diệu lại rồi, bà mới yên tâm ra khỏi phòng cậu.

Jung Hoseok sáng hôm nay tâm rạng u ám bước tới trường, hắn đi thẳng đến lớp của cậu thiếu niên ấy, nhìn vào chỗ cậu thường ngồi, không có ai cả.

"Park Jimin, em đâu rồi"

Hắn quay sang kêu cô bạn duy nhất của Jimin trong lớp học,
"Này, Chaeyoung, có thấy Jimin đâu không?"

Cô ngạc nhiên nhìn hắn
"Jimin không nói với anh hả? Cậu ấy bị sốt cao nên hôm nay nghỉ rồi."

"Sốt cao?"
Hắn đau lòng lắm chứ, cậu nhóc hắn yêu thương bị bệnh mà chẳng nói với hắn lấy một lời, hắn rút điện thoại ra nhanh chóng bấm số của Jimin.
*tút tút tút
Cậu không nghe máy. Hắn vẫn kiên trì gọi mãi, gọi mãi vẫn không được thế là chuyển sang nhắn tin

"Jimin"
"Em bị sốt?"

"Sao không nói với anh?"
"Jimin?"
"Trả lời anh đi"
"Jimin à?"

*đã xem

"Jimin, anh... có phải anh làm gì sai không?"
"Có phải anh đã làm gì khiến em giận không?"
"Trả lời anh đi, Park Jimin?"
"Jimin à... anh thật sự rất nhớ em"

*đã xem

"Anh không làm gì sai hết"
"Là em không còn yêu anh nữa"
Cậu trả lời lại hai dòng tin khiến hắn chết lặng.

'Nói dối, em nói dối, rõ ràng hôm qua em còn nói em yêu tôi rất nhiều mà. Park Jimin!?'

Hắn không trả lời, trực tiếp ném vỡ điện thoại khiến mọi người xung quanh òi lên. Chaeyoung nhìn sang thấy vậy cũng hoảng loạn vô cùng. Ai ai cũng không khỏi ngạc nhiê trước hành động đó của hắn, trong mắt mọi người Jung Hoseok chính là một người thân thiện và gần như không bao giờ tức giận, nhưng giờ nhìn hắn mà xem, từ khi nào hắn lại trở nên như vậy?

Hôm nay hắn không muốn học nữa, lái xe rời khỏi trường ngay khi chuông vào học vừa reo. Mọi người lại lần nữa ngạc nhiên với Jung Hoseok của ngày hôm nay.

"Oh? Anh Hoseok hôm nay sao vậy?"

"Ayya, không ngờ anh Hoseok cũng có ngày cúp học nha"

Những lời bàn tán bắt đầu vang lên.

"Anh ấy sao vậy? Có khi do quen cái thằng rác rưởi kia nên mới trở nên hư đốn như vậy"

"Ừa, hôm nay hình như nó cũng không đi học"

Jimin nằm trên giường, trên tay là ly sữa ấm, cậu uống từng ngụm chầm chậm, vừa nãy có phải cậu đã quá đáng rồi không? Rõ ràng còn yêu rất nhiều mà lại nói như thế. Hiện tại Jimin cảm thấy rất rất tệ, cả về thể xác lẫn tinh thần. Lại khóc, cậu nhóc mạnh mẽ này chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại yếu đuối hèn hạ như vậy.

Mở điện thoại đọc lại những dòng tin ấy mà nước mắt trào dâng, nhớ lại lúc bên hắn được cưng chiều bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu, xem lại những tấm ảnh chụp cùng hắn mỗi lúc đi chơi. Đau lòng quá đi, hay nếu cậu không nói lời chia tay có lẽ bây giờ đã ổn rồi. Trách bản thân ngu ngốc đột nhiên lại làm vậy.

Nằm xuống, tay vẫn ôm chiếc điện thoại với đoạn tin nhắn mà dàn dần thiếp đi.

Hoseok vẫn ngồi trong xe, dừng lại ở một bờ hồ nơi học từng đến đây hẹn hò, nhớ cậu vô cùng. Tay cầm chiếc móc khoá cậu tặng từ hôm nào ra ngắm nhìn, đây là chiếc móc khoá cậu tự làm cho hắn móc vào chìa khoá xe.

Đột nhiên chuông bluetooth kết nối sim điện thoại từ trên ô tô vang lên, là "Park Jiminie" gọi tới. Hắn nhanh chóng bắt máy

"Ji-Jimin?"
Lòng hắn mừng thầm khi nhận được cuộc gọi này, giọng gấp gáp
"Jimin, Jimin em, em thế nào rồi?"

Đầu dây bên kia im phăng phắc chỉ nghe đuọc hơi thở nặng nề ngắt quãng

"anh..."
"anh...hoseok"
Giọng nói thều thào tràng đầy mệt mỏi

"Jimin? Em-em ổn không?"
Hắn nuốt nước bọt, lo lắng vô cùng.

"Em mệt... em... em nhớ—"
Đầu dây bên kia chưa kịp dứt câu đã bị ngắt kết nối do mất sóng.

Jung Hoseok hoảng loạn, không biết cậu giờ thế nào, đang bị sốt như thế mà, ở nhà cũng không biết có ai không. Hắn nhanh chóng vọt xe thẳng đến nhà cậu.

Hắn phóng xuống xe bấm chuông liên tục, trong nhà quả thật không có ai. Hắn đứng trước cửa chẳng biết thế nào, chợt có người đi tới vỗ vai hắn, là một người phụ nữ ngoài bốn mươi nhìn hắn

"Cậu tìm ai đấy?"

Nhạy bén như hắn nhìn qua cũng đã biết đây là mẹ cậu.
"Cháu, cháu là bạn của Jimin, ban nãy em ấy gọi tới giọng điệu nghe rất mệt mỏi, cô, cô nhanh chóng vào xem em ấy đi ạ!"

Nghe thế bà cũng hoảng, nhanh nhanh mở cửa chạy vào trong xem, theo sau là hắn. Vừa vào tới phòng đã thấy cậu co mình đau đớn, hắn liền chạy đến ôm lấy cậu mặc cho mẹ cậu vẫn ngơ ngác.

"Jimin, jimin, em có sao không"
"Thuốc, thuốc hạ sốt"
Hắn quay sang nhìn mẹ cậu với ánh mắt khẩn hoảng, bà cũng liền móc vỉ thuốc vừa mua đưa hắn, Hoseok liền đúc viên thuốc cho cậu. Thấy lông mày cậu giãn ra cũng an tâm hơn phần nào.

Đỡ cậu nằm lên giường rồi bước ra khỏi phòng theo mẹ cậu. Nhận thấy hành động ban nãy của mình có phần hơi thái quá, liền biện hộ với mẹ cậu.

"Ừm... cháu, cháu và em ấy"

Bà quay sang cười hiền từ nhìn cậu.
"Hoseok, cháu nhớ cô chứ?"

"Nhớ chứ ạ."

"Cháu và Jimin là đang yêu nhau, đúng chứ?"

"Ah, ừm... đã từng..."
Hắn đượm buồn liếc mắt sang chỗ khác.

Bà thở dài.

"Ch-cháu xin phép đi trước"

"Cháu không đợi Jimin tỉnh hả?"

"Không, có lẽ bây giờ em ấy không muốn gặp cháu"
Hắn nhanh chóng rời khỏi căn nhà nhỏ đơn xơ ấy để giấu đi giọt nước mắt đã không cầm cự nổi trên đôi mi.

Bản quyền được đăng tại tài khoản wattpad @hita_munn, vui lòng không mang truyện của mình đi đâu hết. Xin cảm ơn!


Chia sẽ cko mìng i👉👈🥺✨


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net