Hành trình đến ngọn núi xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhớ anh ấy không hút thuốc, không thích ngửi mùi thuốc lá, La Tại Dân vì anh ấy mà bỏ thuốc lá, vì vậy tôi dập tắt lửa.

Hoàng Nhân Tuấn dựa vào lan can: "Em nhất định tò mò tại sao trưa nay bọn anh thấy Lý Đế Nỗ lại biểu hiện như vậy?"

Tôi cau mày, nghe anh ấy tiếp tục nói: "Lý Đế Nỗ không chỉ là trúc mã lớn lên cùng La Tại Dân, còn là mối tình đầu của cậu ấy."

Thì ra là bạn trai cũ, tôi cố tình cười hỏi vì sao bọn họ lại chia tay, cũng không thể vì học bá đại học S nhìn không vừa mắt La Tại Dân bỏ đại học đi chơi game chứ?

Hoàng Nhân Tuấn nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi một cái, kể ra một câu chuyện nặng nề hơn.

Cùng lớn lên với La Tại Dân Lý Đế Nỗ còn có một người tên là Lý Đông Hách, tình cảm giữa bọn họ như tay chân, cũng không bởi vì hai người trong đó có quan hệ yêu đương mà có chút xa cách nào. Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học bọn họ cùng nhau về vùng núi quê hương của Lý Đông Hách, bị kẹt trên núi do mưa lớn, lại gặp phải lũ quét, Lý Đông Hách cứu Lý Đế Nỗ, chính mình lại không thể sống sót.

Chuyện đó để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng trong lòng Lý Đế Nỗ, sinh ra cảm giác chán ghét cuộc sống, cảm thấy mình không xứng đáng được sống, cũng không xứng được nhận tình cảm. Người nhà khóc lóc, cãi lộn, cầu xin, gọi bác sĩ, lăn qua lăn lại một trận, Lý Đế Nỗ không chết, nhưng từ đó về sau nhiệt tình đi làm công ích xã hội, từ năm đó bắt đầu tài trợ cho học sinh nghèo, Chung Thần Lạc là một phần mười mấy trong số đó. Đồng thời chia tay với La Tại Dân.

Anh ta nói mình không xứng đáng được yêu, nhưng La Tại Dân lại cảm thấy mình mới là người bị vứt bỏ, anh mất đi hai người bạn thân nhất, còn mất đi tình đầu.

Hoàng Nhân Tuấn quen biết La Tại Dân ở đại học, trầm mê bóng dáng âm trầm cùng phong cách cận chiến bạo liệt của người này khi chơi game, một đường đi theo vào NCT. Anh ấy hiểu quá rõ ràng vết sẹo mang tên Lý Đế Nỗ trong lòng La Tại Dân không bao giờ lành được.

Lần đầu tiên tôi cãi nhau với Chung Thần Lạc.

Không quan tâm là đang đi trên đường, tôi cố gắng nâng cao giọng nói: "Cả ngày chỉ biết Lý Đế Nỗ Lý Đế Nỗ, bao nhiêu tuổi còn gọi Đế Nỗ ca, không ngại ghê tởm... Cậu không thể nhìn tôi nhiều hơn sao?"

Decibel của Chung Thần Lạc dễ dàng đè ép tôi: "Phác Chí Thịnh, cậu đang cố tình gây sự cái gì?"

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ thổ lộ như thế này: "Lý Đế Nỗ có gì để thích? Chỉ vì anh ta tài trợ cho cậu? Tôi cũng có thể. Tôi có tiền, có thể trả học phí tiền sinh hoạt tuỳ tiền bất cứ phí gì, cậu không cần phải đi làm thêm nữa, tôi kém hơn anh ta ở đâu?"

Sắc mặt Chung Thần Lạc trầm xuống, tôi gần như đã quên lúc cậu ấy không cười lại lạnh lùng đáng sợ như vậy, cậu ấy nói: "Lúc anh ấy không biết tôi đã nguyện ý tài trợ cho tôi, cậu chính là thiếu ở chỗ này."

Tôi vừa tức vừa cười, suýt nữa không kiềm được nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, từ kẽ răng nghiến ra tên cậu ấy: "Chung Thần Lạc, cậu đối xử với tôi như vậy là công bằng sao?"

Giống như bị ánh mắt của tôi chích đau, cậu ấy xoay người không quay đầu lại mà rời đi.


Sau khi trở về, Chung Thần Lạc gửi wechat cho tôi: "Xin lỗi."

Tôi không trả lời, tôi không có gì để nói.


Mùa giải tuyển chọn chủ lực mới sắp tới, câu lạc bộ tổ chức mấy trận đấu huấn luyện phát sóng trực tiếp, tôi và La Tại Dân đều phát huy không tốt lắm, một nhóm người kéo vào weibo của hai chúng tôi, nói La Tại Dân đã già không còn cảm giác, nói tôi trẻ tuổi tâm tính kém, tóm lại là không xứng làm chủ lực, ngay cả dự bị cũng là miễn cưỡng.

Chung Thần Lạc sau nhiều ngày lại gửi wechat cho tôi: "Tuyển chọn cố lên."

Tôi thậm chí còn không biết cậu ấy ngoài bóng rổ còn quan tâm đến thể thao điện tử.


Tuy nhiên sau kỳ tuyển chọn, tôi và La Tại Dân vẫn vững vàng giữ vị trí chủ lực bắn tỉa và tấn công.

Chúng tôi đến thành phố H thi đấu, Hoàng Nhân Tuấn vinh quang thăng chức đội trưởng, theo dõi sát sao chúng tôi suốt chặng đường. Đợi đến khi đại thắng ra sân bay trở về, La Tại Dân tìm được cơ hội, để cho đám trẻ chúng tôi che chắn, tự mình lén chạy đến cửa hàng miễn thuế mua quà cho Hoàng Nhân Tuấn.

Tôi một bên kéo dài thời gian nói chuyện với Hoàng Nhân Tuấn, một bên trong lòng hâm mộ, La Tại Dân trong lòng có vết sẹo thì sao, ít nhất hiện tại trong lòng anh ấy có Hoàng Nhân Tuấn. Trong lòng Chung Thần Lạc thì sao? Có tôi không?


Sau khi trưởng thành, tôi thuê một căn hộ cao tầng ở một mình vào thời điểm không có mùa giải, ngoại trừ La Tại Dân Hoàng Nhân Tuấn ở cùng một tiểu khu cộng thêm Chung Thần Lạc, không còn người nào tới, bởi vậy đêm mưa bão bị gõ cửa phòng, còn mơ màng tự hỏi mình có gọi đồ ăn hay không.

Mở cửa một cỗ không khí lạnh lẽo đập vào mặt, người tới vội vàng tiến lên một bước, chóp mũi chúng tôi gần như chạm nhau.

Chung Thần Lạc cả người ướt đẫm, trắng đến trong suốt như một con ma nước, lúc nói chuyện răng va vào nhau, nhưng hơi thở còn ấm áp: "Cậu có cần tôi không? Cậu cần tôi không? Tôi sẽ cho cậu."

Bất cứ ai có mắt đều có thể biết Chung Thần Lạc có gì đó không ổn, nhưng tôi làm sao nỡ buông tha cơ hội này. Đầu óc tôi vang lên một tiếng, một tay giữ chặt gáy Chung Thần Lạc ấn vào người mình, một tay dứt khoát gọn gàng đóng cửa lại.

Là lần đầu tiên, chúng tôi làm đủ kịch kiệt đủ tận hứng. Tôi có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da mẹ kế mua cho, Hoàng Nhân Tuấn mua cho, fan tặng, tiện tay cầm một chai làm chất bôi trơn, tôi cảm thấy hiệu quả vẫn ổn, nhưng Chung Thần Lạc vẫn luôn rơi nước mắt, tôi hoảng hốt hôn lên mặt và cổ cậu ấy: "Thần Lạc, rất đau sao? Tôi dừng lại nhé?"

Cậu ấy lau mặt một cái, làn da lấp lánh, lắc đầu từ chối.



Tôi đem cậu ấy ăn sạch sẽ, lại dẫn cậu ấy vào phòng tắm rửa sạch, Chung Thần Lạc vô lực ôm cổ tôi, vùi mặt vào ngực tôi, mái tóc đen bình thường hơi thô ráp của cậu ấy ướt đẫm tiếp xúc da tôi, nước chảy, trái tim tôi cũng mềm đi, đau lòng cậu ấy, đau lòng vô cùng.

Cậu ấy vừa chạm vào giường liền mơ màng ngủ, tôi cầm máy sấy tóc tìm mọi loại góc độ, miễn cưỡng đem tóc cậu ấy đại khái sấy khô, ngồi ở bên giường nhìn cậu ấy một lúc, đứng dậy ra ban công châm thuốc.

Tôi hút hai điếu thuốc trong tiếng mưa, cửa phía sau vang lên, ai đó ôm chặt tôi từ phía sau, thì thầm vào lưng tôi nói: "Cậu có muốn hỏi tôi điều gì không?"

Tôi nói: "Cậu muốn nói gi?"

Cậu ấy nói: "Xin lỗi."

Đầu tôi to lên, xoay người che miệng cậu ấy: "Tôi cũng không muốn nghe lời này, không bằng cậu đừng nói nữa."

Đôi môi ấm áp mềm mại của cậu cọ vào lòng bàn tay tôi, vẫn muốn nói chuyện, nên tôi dứt khoát đổi một cách khác để chặn miệng cậu ấy, lần này thành công chặn lại.


Chúng tôi bắt đầu cuộc sống của những đôi tình nhân nửa sống chung, giống như một kiểu ăn ý, không ai nhắc đến Lý Đế Nỗ nữa, cũng không nghiêm túc thảo luận quan hệ của chúng tôi là gì.

Cho nên tôi vẫn từ chỗ Hoàng Nhân Tuấn nghe nói, người đã ở Châu Phi bảo vệ động vật hoang dã mấy năm, Lý Đế Nỗ chỉ ở thành phố S hơn một tháng, sau đó đã đến vùng núi xa xôi để hỗ trợ giáo dục.


Chung Thần Lạc đến câu lạc bộ đón tôi tan làm, chúng tôi ngồi bên ngoài khách sạn chờ đợi, bị gió mùa hè thổi đến buồn ngủ, khi trọng tâm của cậu ấy đã hoàn toàn dựa vào người tôi, tôi hỏi cậu ấy: "Lý Đế Nỗ đi rồi?"

Chung Thần Lạc ừ một tiếng.

Tôi ngửa đầu nhìn lên trời, bầu trời đêm ở thành phố S đen thẳm, một ngôi sao cũng không tìm được.

Tôi nói: "Tôi muốn nhìn thấy các ngôi sao."

Chung Thần Lạc cười cười: "Cậu có nhớ biến hình kế của cậu không, cậu bé Phác Chí Thinh?" Cậu ấy thật sự buồn ngủ, giọng nói mê man: "Chí Thịnh của chúng ta rất giỏi, kiên trì ở đó nửa tháng, Mark đều bỏ chạy trước."


Tôi nhớ lại biến hình kế của tôi lần nữa, xem chương trình sẽ thấy rằng tôi khóc nhiều hơn tôi nhớ, chẳng hạn như đoạn phim do tổ chương trình cắt ra, sau khi phát hiện mẹ kế chuẩn bị quần áo cho tôi, ngồi một mình ở góc giường khóc. Mẹ kế cảm động, sau đó bà nhắc tới còn khóc, tôi không xấu hổ nói với bà đó là bị chỉnh sửa, trên thực tế tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi đi vệ sinh trở về khóc rất thảm thương, nếu không phải tôi bất động không hợp tác suốt ba ngày không thay quần áo cộng thêm trong căn phòng rách nát tối tăm ngày đêm không phân biệt nổi, cũng không thể dễ dàng bị chỉnh sửa như vậy.

Điều này có tuyệt vời không? Chung Thần Lạc từ nhỏ lớn lên ở đó, năm tuổi đã bắt đầu một mình chăm sóc bà nội, thì tính là cái gì?

Tôi nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu của cậu ấy, ngửi thấy mùi dầu gội của cậu ấy: "Thần Lạc dựa vào nỗ lực của mình rời khỏi núi đến đây, cũng rất giỏi."

Cậu ấy buồn ngủ nhấc mí mắt lên, một lúc lâu sau đột nhiên nói: "Tôi không dựa vào chính mình."

Tôi không nghĩ nhiều, còn ôm cậu ấy nói những lời vui vẻ: "Là vận mệnh đem Thần Lạc đến bên cạnh tôi phải không?"

Chung Thần Lạc nói: "Bà biết tôi lo bà không có người chăm sóc cho nên không muốn thi vào trường G, chỉ định đăng ký vào trường cấp ba trong huyện, đột ngột bệnh rất nặng, tôi còn chưa kịp làm gì bà đã qua đời. Tôi không dựa vào chính mình, thực sự là bà đã dùng mạng sống của chính mình để đưa tôi ra ngoài."

Đôi mắt cậu ấy đỏ bừng.

Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Chung Thần Lạc khóc. Thần Lạc, đừng khóc.

Tôi ôm chặt cậu ấy, rất chặt rất dùng sức, gần như muốn đem người khảm vào ngực tôi.


Cuối cùng cậu ấy cũng nhắc đến Lý Đế Nỗ với tôi, cậu ấy nói trong lòng Lý Đế Nỗ có một hố đen, một chút khoái hoạt cũng không giữ được, không trao được tình yêu, càng không thể đón nhận tình yêu. Cậu ấy thi đậu đại học S, Lý Đế Nỗ mừng cho cậu ấy, nhưng cũng không muốn gặp mặt nhiều, giống như cùng cậu ấy thân cận thêm một chút cũng là đang khinh nhờn nhiều năm qua tài trợ không cần hồi báo.

Khoảnh khắc nhận ra sự thật này, Chung Thần Lạc cho tới nay luôn cho rằng chỉ cần đủ cố gắng có thể sóng vai cùng Lý Đế Nỗ, rốt cục thừa nhận: họ không cùng một thế giới, vĩnh viễn không phải.

Nước mắt tôi chảy dài, Chung Thần Lạc nhìn tôi nở nụ cười, sờ tóc tôi như sờ con cún: "Nhưng bây giờ tôi đang ở trong thế giới của cậu rồi, đúng không?"



Chúng tôi vô tình ở bên nhau một năm, lại là một mùa hè nhiều mưa. Ở căn cứ không nghe được tiếng mưa, tất cả chúng tôi đều cầm bàn phím và chuột chiến đấu trong trò chơi, tai nghe chỉ có âm thanh của những hiệu ứng đặc biệt. La Tại Dân liên tiếp sai lầm, Hoàng Nhân Tuấn nhìn nửa ngày cuối cùng kêu ngừng. Họ một trước một sau đi ra ngoài. Tôi cầm ly nước ra ngoài cửa lấy nước, nhìn thấy La Tại Dân ngồi bên cửa sổ, quay lưng về phía màn mưa, vùi đầu vào lòng Hoàng Nhân Tuấn, một lúc sau ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi: "Hôm nay tâm trạng luôn bồn chồn." Hoàng Nhân Tuấn vỗ nhẹ lưng anh ấy: "Nghỉ ngơi không tốt?" La Tại Dân lắc đầu: "Có lẽ thật sự già rồi, anh đang suy nghĩ, Nhân Tuấn, mình có nên giải nghệ không."

La Tại Dân thi đấu nhiều năm như vậy, anh ấy đã là một tuyển thủ lớn tuổi lại có chấn thương. Anh ấy có kênh cá nhân hoạt động rất tốt, lại có gương mặt đó, giải nghệ cũng không lo không có thu nhập, kiên trì đến hôm nay đơn giản là dựa vào đam mê.

Biết ngày này rồi sẽ đến, nhưng tôi vẫn cảm thấy luyến tiếc.


Trong lúc tôi ngẩn người, La Tại Dân nhận được điện thoại, sắc mặt đại biến, hoảng hốt buông di động xuống một lúc lâu cũng không tỉnh táo lại được.

Tôi và Hoàng Nhân Tuấn không rõ nguyên nhân. Lúc ấy tôi còn không biết, vài phút sau, Chung Thần Lạc ở phòng thí nghiệm trường học đầu kia thành phố, cũng nhận được một cuộc điện thoại có cùng nội dung.

Thông báo cho họ về cái chết của Lý Đế Nỗ.


Tang lễ của Lý Đế Nỗ được tổ chức vào nửa tháng sau, điều kiện tìm kiếm và cứu hộ tồi tệ, không thể tìm thấy hài cốt của anh ấy, gia đình chỉ tổ chức một tang lễ nhỏ đơn giản tại nhà tang lễ.

Bố mẹ và chị gái anh ấy đều rất bình tĩnh, có lẽ Lý Đế Nỗ đi lai vãng nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm tiếp nhận đứa con này chung quy sẽ rời đi.

Chung Thần Lạc mặc âu phục đen, thần sắc bình tĩnh. Ngay cả La Tại Dân đứng bên cạnh bố mẹ Lý Đế Nỗ cũng bình tĩnh. Trong sảnh chỉ có một cô gái khóc thảm thiết, là đồng nghiệp được Lý Đế Nỗ cứu khi trận sạt lở đất bùng phát. Chị gái Lý Đế Nỗ rốt cục nhìn không nổi, tiến lên nâng đỡ an ủi, Chung Thần Lạc cũng đi qua hỗ trợ.

Tôi chậm rãi rời khỏi linh đường, châm một điếu thuốc.

Có người lặng lẽ đến bên cạnh tôi, tôi thấy là Hoàng Nhân Tuấn, đang định bóp điếu thuốc, anh ấy lại nói: "Cho anh một điếu."

Tôi tò mò châm thuốc cho anh ấy, nhìn anh hít một hơi thật sâu chất nicotine, thả làn khói làm mờ ngũ quan. Anh ấy hỏi: "Không sợ à? Người ta nói không thể thắng người đã chết."

Tôi tắt điếu thuốc của anh ấy và nói: "Anh à, nhưng anh đã có được anh Tại Dân từ lâu rồi đúng không? Bây giờ người ở bên cạnh anh ấy là anh, vì sao còn phải so đo thắng hay không thắng?"

Hoàng Nhân Tuấn bình tĩnh nhìn tôi một hồi, đột nhiên cười: "Chí Thịnh của chúng ta thật là một đứa trẻ tuyệt vời."

Anh ấy quay trở về, kéo cánh tay La Tại Dân, La Tại Dân nhăn mũi hỏi điều gì đó, Hoàng Nhân Tuấn vẻ mặt hợp tình hợp lý chỉ vào tôi, sau đó tôi liền bị La Tại Dân hung tợn trừng mắt một cái.

Tôi không nói nên lời, Hoàng Nhân Tuấn, ý anh là sao, chân trước bảo tôi châm thuốc, chân sau nói cho bạn trai biết mùi thuốc lá trên người anh là do tôi hút thuốc trước mặt anh, tuyệt vời, tôi lại phát ra câu cảm thán từ ngày đầu tiên vào NCT: cặp đôi cẩu cẩu hai người thật tuyệt.

Tôi trốn phía sau cột ngăn cách ánh mắt chết người của La Tại Dân. Phát hiện Chung Thần Lạc đang nhìn xung quanh tìm tôi, vì thế lại mạo hiểm đi ra.

Khi ánh mắt cậu ấy tìm được tôi, trên mặt không tự chủ được hiện ra khuôn mặt tươi cười, ánh mắt sáng ngời, giống như có ngàn vì sao lấp lánh trong đó, dịu dàng và lấp lánh.





Ngày La Tại Dân chính thức giải nghệ đã từ chối đề nghị tổ chức bữa tiệc chia tay của câu lạc bộ, quay đầu nói với chúng tôi, chỉ muốn cùng vợ (Hoàng Nhân Tuấn đánh anh ấy nhẹ giọng bảo đừng gọi như vậy ở bên ngoài) và người yêu (tôi hơi không phục nhìn anh ấy) cùng nhau ăn một bữa cơm.

Thật trùng hợp, có một người khác cũng hẹn tôi ăn tối, Mark đã về nước. Anh ấy nói Lý Khải Xán đặc biệt muốn gặp Chung Thần Lạc.

Tôi đề nghị nếu không tất cả mọi người cùng nhau dùng bữa, không ai dị nghị.

Nhiều năm không gặp Mark vẫn như cũ, Lý Khải Xán ngược lại càng xinh đẹp hơn. Cô ấy rất lợi hại, cùng Hoàng Nhân Tuấn vừa gặp mà như quen biết đã lâu, cùng Chung Thần Lạc tán gẫu cũng rất tốt, ba người họ hi hi ha ha, uống không ít. Uống đến cuối buổi sắc mặt của Mark và La Tại Dân đều không được đẹp, tôi vô cùng thông minh hiểu được, thùng dấm của La Tại Dân bị lật ngửa, Lý Mark bị lạnh nhạt nên mất hứng. Trẻ con, tôi không như vậy. Bất quá không quá năm phút sau, Lý Khải Xán nhéo mặt Chung Thần Lạc, tôi cũng nhịn không được, nhăn mũi đem người kéo về bên mình.

Cơm nước xong cũng đã khuya, chúng tôi tự mình về nhà, La Tại Dân gọi lái thuê, thuận tiện đưa tôi và Chung Thần Lạc trở về.

Bốn người chúng tôi đứng bên đường chờ lái xe thay thế, Hoàng Nhân Tuấn cả người treo trên người La Tại Dân, Chung Thần Lạc tuy rằng uống rất nhiều, nhưng thần trí còn thanh tỉnh, chỉ là vẫn ở bên cạnh tôi dính dính cọ xát như mèo con, giống như làm nũng.

La Tại Dân bên cạnh vẫn không ngừng trêu chọc người trong lòng, tôi nghe rất buồn cười, nhịn không được cũng mặt đối mặt ôm lấy Chung Thần Lạc muốn nói vài câu tán tỉnh, cậu ấy đem cánh tay quấn quanh cổ tôi, ánh mắt đen trắng rõ ràng tha thiết nhìn tôi, tôi lại đột nhiên nói không lên lời.

Ngược lại, Chung Thần Lạc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tôi, nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn cổ hôn lên chóp mũi tôi, luồng khí lưu chuyển giữa răng với môi mơ hồ nói: "Chí Thịnh, tôi yêu cậu."

Tôi hẳn là tái hiện biểu tượng cảm xúc "Phác Chí Thịnh đột nhiên mở mắt" do fan làm, sửng sốt một lúc, hỏi cậu ấy: "Cái gì?"

Chung Thần Lạc nói: "Tôi yêu cậu."

Tôi hít một hơi thật sâu, ôm chặt cậu ấy, vùi vào cổ cậu ấy, thật lâu mới mở miệng nói chuyện, khẩu hình miệng rất nhỏ, giọng nói cũng rất thấp, nhưng tôi biết cậu ấy có thể nghe thấy: "Tôi cũng yêu cậu, yêu cậu rất nhiều."


END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net