Hành trình đến ngọn núi xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn lúc nhìn thấy camera định chạy đi, nhưng tôi biết gần đây mẹ kế của tôi đang cố gắng trở thành một người trung niên nổi tiếng trên mạng xã hội, cho rằng bà ấy chỉ đang ghi hình gì gì đó, vì thế chỉ liếc mắt nhìn ống kính một cái rồi lại ngửa cổ ngủ tiếp.

Đến sân bay, tôi cúi gằm mặt đi bộ, mẹ kế bắt kịp tôi đưa vé máy bay đã đổi cho tôi, cúi đầu nhìn thấy tên một sân bay nội địa nhỏ, ấn tượng mơ hồ, nhất thời hoảng hốt: "???? Vé máy bay đến Tam Á!"

Người quay phim lặng lẽ đến gần, mẹ kế và tôi đồng thời phát hiện ra ống kính, bà lập tức hăng hái, nước mắt lưng tròng nói: "Chí Thịnh à, con đừng trách dì, dì cũng không có cách nào, hôm nay đưa con đi ghi hình, chỉ nửa tháng thôi, dì cũng là vì con."

Tôi sững sờ trong giây lát, một cơn tức xông lên đầu, gắt gao trừng mắt nhìn bà, cộc lốc hỏi: "Có ý gì? Bố tôi đâu?"

Mẹ kế khóc lóc đáng thương: "Xin lỗi Chí Thịnh, đây cũng là ý của bố con, dì thật sự không có biện pháp..."

Tôi vốn tức giận đến đầu óc ong ong, nhưng nhìn ngón tay hoa lan lau nước mắt của bà ấy, quét qua ống kính xung quanh, đột nhiên tỉnh táo lại, làm ra bộ dáng nản lòng thoái chí, ăn miếng trả miếng nói: "Được, nghe lời dì, con biết dì vẫn không muốn nhìn thấy con, dù sao con cũng không phải con ruột của dì, nếu con đi có thể làm cho dì vui vẻ, như vậy cũng được."

Mẹ kế sửng sốt, tôi không cho bà cơ hội để tiếp tục biểu diễn, kéo vali quay đầu đi, vừa đi lại nhớ ra một chuyện, tôi hỏi người quay hình: "Có phải tổ chương trình có quy định những đồ không được mang theo đúng không?" Người quay hình gật đầu: "Không thể mang theo đồ ăn, đồ chơi..."

Vì vậy, tôi thoải mái buông tay, để vali tại chỗ, một mình đến cửa kiểm tra an ninh.

Khi rẽ ở chỗ kiểm tra, tôi thấy mẹ kế đang ngồi xổm trên đất lật vali của tôi, xung quanh còn có máy quay, nếu bình thường bà ấy động vào đồ của tôi, tôi sẽ tức giận, nhưng hiện tại tôi quyết định không để ý, không quay đầu lại lên máy bay.

Tôi ngủ suốt chặng đường, xuống máy bay chuyển sang xe bus nhỏ đều không làm ầm ĩ, trên con đường núi gập ghềnh lầy lội có hai nhân viên nôn mửa, tôi vẫn vững vàng như một con chó già, nhắm mắt dưỡng thần. Khi xe dừng lại để leo lên núi, tôi chỉ hỏi một câu: "Chúng ta đi đâu?" và bắt đầu im lặng lên núi.

Tôi hoàn toàn không để ý đây là chỗ nào, chỉ cảm thấy thời tiết âm u, không khí ẩm ướt kinh khủng, chỉ leo mấy mét đầu đã đầy mồ hôi, cảm giác mình sắp choáng váng rồi, vẫn là người ghi hình vác máy quay chịu không nổi, bảo tôi nghỉ ngơi một lát.

Có lẽ là lần đầu tiên tổ chương trình gặp một đứa nhỏ không giống đứa nhỏ, lần lượt cử đạo diễn, anh trai, chị gái biên kịch thay phiên nhau đến giao tiếp với tôi, từng bước dụ dỗ: "Ca ca thấy em không giống đứa trẻ không nghe lời, vì sao mẹ kế lại báo danh cho em?" "Cô ấy nói rằng em nghiện internet, chuyện đó có thật không?" "Trong núi không có quán net, em có sợ không?" "Thật ra mẹ kế cũng quan tâm em, muốn có thêm cơ hội cùng em trao đổi, em có thể hiểu được không?"

Tôi vẫn không nói lời nào, khiến một nhóm người bó tay.

Bọn họ không biết tôi, ba tuổi tôi đã theo mẹ ruột là biên đạo kỳ cựu cùng xem các chương trình tạp kỹ, đối với chuyện chương trình truyền hình muốn làm nội dung gì hiểu rất rõ, biến hình kế không phải chỉ thích quay thanh thiếu niên phản nghịch sao, không nổi loạn sẽ làm cho bọn họ không có gì để quay để biên tập.

Vào đến làng, tôi đã mệt đến độ chân mềm nhũn, nhìn quanh nhà tranh tre lá xung quanh, đoán đây là nơi định cư của dân tộc thiểu số. Trong làng hầu như không có người, chỉ có một vài cụ già và trẻ em đứng trước cửa nhà mình nhìn đoàn người chúng tôi chậm rãi tiến vào làng.

Căn phòng trống tổ chương trình sắp xếp vừa nhỏ vừa rách, tôi đi vào còn phải cúi đầu, bên trong rất tối, giơ tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón, tôi mất nửa ngày thích ứng, phỏng chừng nơi này không có đèn điện. Trong bóng tối cân nhắc một hồi, xác định đường viền góc tường là tấm ván giường, bèn bước tới sờ thử, vừa cứng vừa ẩm, một mùi ẩm mốc bay đến làm tôi chảy nước mắt, cố gắng thích ứng một hồi, kiên trì nằm xuống, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Phản ứng không nổi loạn của tôi khiến tổ chương trình phát cáu. Bọn họ dần dần không còn kiêng kị tôi, đứng ở cửa nói chuyện, tôi mới biết được là vị khách ban đầu của chương trình đã được đàm phán xong từ lâu, không biết thế nào lại đột nhiên đổi ý không tới, vì vậy mới chọn tôi đưa lên chương trình. Vốn đứa nhỏ ban đầu tính tình rất xấu, cho nên đã an bài đối tác là một đứa trẻ rất thành thật, vì để tôi trở thành người thay thế đủ tư cách, mới cố ý lừa gạt tôi đến sân bay, chỉ chờ tôi nổi giận, không nghĩ tới tôi lại ra bài không theo lẽ thường. Một vị anh lớn trong đoàn nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nói, còn tưởng rằng đứa nhỏ này rất ngoan, tại sao lại bọ báo danh... Loại cưa miệng cũng không thèm phản ứng này thật đúng là lần đầu được gặp, khó trách mẹ kế nó chịu không nổi."

Tôi không hợp tác, đương nhiên cũng không có cơm ăn, khi đói tôi nằm xuống, ngủ sẽ không có cảm giác gì nữa. Trong phòng tối om không phân biệt được ngày đêm, lúc có cái gì đó vấp ngã vào người tôi, tôi vừa mở mắt còn tưởng đã nửa đêm, khuỷu tay người kia thọc vào bụng tôi, tôi thảm thiết kêu một tiếng, sau đó người kia cũng thảm thiết lớn tiếng xin lỗi, là một âm thanh đang trong giai đoạn vỡ giọng.

Tôi bị kéo ra khỏi phòng mới biết vẫn đang là buổi chiều, mà đồng đội cùng tôi hoạn nạn lần này tên là Mark, mười sáu tuổi, người thành phố S, rất xấu hổ vì ngã vào người tôi.

Người anh này cao hơn tôi một chút, mí mắt mỏng, đôi mắt tròn sáng và đen láy, tôi hiểu vì sao tổ chương trình lại nói anh ấy thành thật, quả thật vừa nhìn đã biết là một người lương thiện, thế đạo gì đây, loại hài tử như này cũng bị đưa đến biến hình kế, thật tuyệt.

Tôi giới thiệu bản thân với anh ấy, nói tôi là Phác Chí Thịnh, năm nay mười ba tuổi, cũng là người thành phố S. Bị mẹ kế đưa tới là vì nghiện game và không có việc ác nào không làm.

Mark sững sờ một hồi, giới thiệu thêm anh ấy bị đưa tới đây là vì nghiện rap. Sau đó nói có thể gọi anh ấy là anh Mark.

Hai chúng tôi bắt tay một cách thân thiện, tôi có thể hiểu được cốt truyện quá nhàm chán, nhàm chán đến mức biên kịch ở một bên đầu nổi đầy gân xanh.

Mark tìm được một cái đèn trần treo ở góc phòng. Anh ấy cau mày trước mùi ẩm mốc của chiếc chăn, lấy ra một tấm chăn mỏng ra khỏi vali, cố gắng cải thiện môi trường sống của chúng tôi.

Kĩ năng sống của Mark bằng không, trải chăn rất vụng về, tôi không có ý định giúp đỡ, đang đứng một bên nhìn thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.

Phản ứng đầu tiên của tôi là, ngôi nhà rách nát này vậy mà có cửa, sau đó quay đầu, nhìn thấy một cậu bé đứng ở cửa, ngược với ánh sáng mặt trời, đón lấy ánh sáng mờ mịt trong phòng, khuôn mặt không rõ ràng nhưng giọng nói rất dễ nghe: "Các cậu là những đứa trẻ biến hình? Các cậu đã ăn chưa? Bà tôi mời các cậu đến nhà ăn tối."

Mark kích động đứng lên, bụng thập phần hợp tác kêu lên một tiếng, đứa nhỏ kia sửng sốt, sau đó decibel lập tức tăng lên, cười ha hả.

Ra cửa mới thấy rõ người này trông như nào, rất trắng, có lẽ bởi vì nơi này quanh năm không có ánh mặt trời? Mắt một mí, cười lên rất vui vẻ, dáng vẻ như một chú mèo.

Cậu ta nói cậu ta tên là Chung Thần Lạc, là đứa trẻ trong làng này.

Trí tưởng tượng của tôi về trẻ em vùng núi còn mơ hồ và thiếu sót, nhưng tóm lại không giống như Chung Thần Lạc này, trắng nõn đáng yêu, nói chuyện cũng là tiếng phổ thông, đối đáp tốt, quần áo giày dép tuy hơi cũ, nhưng sạch sẽ gọn gàng.

Tổ chương trình sắp xếp một đứa nhỏ như vậy lo cơm nước cho chúng tôi, bởi vì hai chúng tôi quá nhàm chán nên sắp xếp thêm kịch bản?

Nhà cậu ta không xa, một bà lão chống nạng đứng ở cửa chờ, từ xa dùng phương ngữ gọi: "Lạc Lạc?"

Chung Thần Lạc đáp lại, từ bên cạnh tôi đi lên đỡ lấy bà. Chúng tôi đến gần hơn, thấy đôi mắt của bà trắng dã, bà bị mù.

Đồ ăn đều được chuẩn bị trong phòng chính, có ba bốn cái đĩa nhỏ, so với bàn ăn trong nhà quả thực đơn sơ.

Mark thực sự rất đói, nói cảm ơn xong liền ăn như hổ đói, tôi không muốn cho đoàn làm chương trình chụp được hình ảnh "trẻ con thành phố đều được nuông chiều đâm ra kén ăn", nhưng tôi thật sự là người kén ăn. Tôi đã cố gắng theo kịp Mark, nhưng sau khi thử vài món, thứ duy nhất tôi nuốt trôi chỉ có cơm trắng.

Chung Thần Lạc đột nhiên di chuyển hai cái đĩa đến trước mặt tôi, là cá khô và dưa muối, tôi chưa từng ăn cá khô, cũng không dám thử, nhưng dưa muối thì có thể.

Tôi nghĩ cậu ta sẽ nói gì đó, chẳng hạn hỏi tôi có phải không thích ăn, nhưng cậu ta đã không nói gì. Là chủ nhà, hai bà cháu im lặng không thích hợp lắm.

Tổ chương trình xem không nổi, yêu cầu Chung Thần Lạc và hai chúng tôi giới thiệu bản thân.

Cậu ta nhìn chúng tôi, nhưng lại quay sang máy quay để nói chuyện, "Xin chào, tôi tên là Chung Thần Lạc, là trẻ em làng này, đi học trong thị trấn, năm nay mười bốn tuổi, học cấp ba, thành tích rất tốt. Gia đình tôi có tôi và bà, chúng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời trên núi."

Tôi luôn cảm thấy cậu ta không phải đang nói chuyện với chúng tôi, cũng không biết nên đáp lại cái gì, biên kịch lại bảo Chung Thần Lạc hỏi chúng tôi một chút. Chung Thần Lạc nói, hỏi cái gì?

Biên kịch bất lực, dạy cậu ta hết câu này đến câu khác, chúng tôi ngượng ngùng ăn xong bữa cơm.


Từ ngày thứ hai trở đi, cơm không được cho không, tổ tiết mục bảo chúng tôi ra đồng làm ruộng, tôi kiên trì bất động không hợp tác, nằm trên giường không dậy, Mark không gọi được tôi, đứng bên giường xoa tay, mọi người không có biện pháp, bảo anh ấy đi trước.

Tôi nằm một ngày, tổ chương trình còn nghĩ ra loại chiêu nấu mì gói ngoài cửa để gió thổi bay mùi vào phòng, mặc dù đói đến đau bụng, đói đến mức rơi lệ, tôi vẫn kiên trì nằm đó.

Đợi đến buổi tối Mark cả người lấm lem bùn đất trở về, người của đoàn ở ngoài cửa nói chuyện với anh ấy mấy câu, anh ấy mang cho tôi một bát mì ăn liền.

Có lẽ là sợ tôi chết đói. Tôi không quá ngạc nhiên, ngồi dậy ăn. Mark nói rằng công việc không quá mệt, rất thú vị, hỏi tôi nếu ngày mai tôi thử đi, tôi vẫn lắc đầu.

Tôi sử dụng cách này chịu đựng suốt hai ngày, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đói cả ngày không vấn đề, nhưng ba ngày không được tắm, cảm giác như sắp mốc meo cùng cái giường vậy.

Mark tóc ướt trở về, vừa nhìn là biết đã tắm rửa, tôi hỏi anh ấy tắm ở đâu, anh ấy nói phía sau làng có một hồ nước. Tôi im lặng rối rắm thật lâu, hỏi anh ấy có thể dẫn tôi đi không, Mark đồng ý nhưng vẻ mặt lại đột nhiên bối rối, nói Chí Thịnh, anh không nhớ đường, hơn nữa dù sao cũng phải mang theo xà phòng, em có không? Anh là được tổ chương trình đưa cho, dùng xong họ lấy lại rồi.

Hóa ra bọn họ đang chờ tôi, tôi tức giận nghiến răng, cuối cùng đi ra ngoài và nói: "Tôi sẽ ra ngoài làm việc, cho tôi đi tắm."

Người của đoàn không chỉ đưa tôi đi tắm rửa, mà còn làm ảo thuật biến ra quần áo mới cho tôi thay, tôi như nhìn thấy quỷ, họ nói là mẹ kế của tôi đã đưa họ cầm. Tôi nhớ đến mẹ kế ngồi xổm trên mặt đất lật vali của tôi tại sân bay, thật không ngờ, biết được bọn họ chính là muốn vẻ mặt cảm động của tôi, cố ý cầm quần áo quay đầu rời đi. Tắm xong, họ đến và nói với tôi rằng ngày mai chúng tôi sẽ đi học, nói rằng việc đó dễ dàng hơn nhiều so với việc làm ruộng.

Tôi đã tin vào những lời vô nghĩa của bọn họ, Chung Thần Lạc đến gọi chúng tôi trước bình minh, lúc đó chúng tôi mới biết từ làng đến thị trấn cách hơn mười dặm đường.

Đều là đường núi, còn chưa đi bao lâu quần áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, ngay cả Chung Thần Lạc cũng không khá hơn là bao. Nhưng dù sao cậu ta cũng quen rồi, lúc chân tôi bủn rủn suýt ngã, cậu ta nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay tôi, tôi thở hồng hộc nói cảm ơn, phát hiện cậu ta tuy rằng mồ hôi đầm đìa nhưng trên người vẫn thoang thoảng mùi xà phòng.


Trường học vừa rách vừa nhỏ, tổng cộng ba khối chỉ có sáu lớp, không biết tổ chương trình nghĩ cái gì, vô duyên vô cớ đem tôi nhảy một lớp, xếp tôi vào lớp 3-1 của Chung Thần Lạc.

Tôi đứng trên bụng giảng thấp giọng giới thiệu ngắn gọn về bản thân, nói rằng đến đây mượn lớp để học, xin vui lòng chỉ giáo nhiều. Các bạn cùng lớp nhìn nhau, bắt đầu liệt nhiệt vỗ tay cho tôi, tất cả đều cố gắng cười nhiệt tình. Tổ chương trình quay cận cảnh khuôn mặt của họ, tôi vô cớ cảm thấy xấu hổ, Chung Thần Lạc so với các bạn nữ còn trắng hơn, cũng không cười, không giống với tất cả mọi người.

Tôi trở thành bạn cùng bàn mới của Chung Thần Lạc, giáo viên cho tôi mượn một quyển vở, Chung Thần Lạc nhìn bảng đen tôi liền nhìn bảng đen, Chung Thần Lạc ghi ghi chép chép tôi liền chép chép ghi ghi, trên thực tế một chữ cũng không vào đầu.

Thành tích của Chung Thần Lạc quả thật rất tốt, cậu ta vinh danh đứng đầu bảng trên bảng thành tích dán cuối lớp. Đúng lúc trả bài kiểm tra, tôi muốn xem điểm của cậu ta, nhưng trên bài kiểm tra của cậu ta không ghi điểm, giống như chưa bị chấm điểm qua. Tôi không nhịn được kéo cậu ta hỏi, hỏi cậu ta định thi trường cấp ba ở đâu. Chung Thần Lạc ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, không nói lời nào, tôi tự làm mất mặt mình, chỉ biết ngậm miệng lại.

Nhưng một lát sau cậu ta lại hỏi tôi, có phải tôi là người thành phố S không, tôi nói đúng, cậu ta lại nhịn không được hỏi tôi đang học trường nào, cách đại học S gần không, tôi bảo rất xa, để tiếp tục cuộc đối thoại, tôi lại hỏi cậu ta có người quen ở đại học S à? Chung Thần Lạc lắc đầu.

Trong giờ học có rất nhiều đứa trẻ tò mò đến tìm tôi hỏi vài vấn đề, tôi trả lời xong cũng không còn gì để nói, liền hỏi họ về Chung Thần Lạc, bọn họ nói Chung Thần Lạc thành tích đặc biệt tốt, là nửa giáo viên của bọn họ, bài kiểm tra nhỏ đều là do cậu ta ra đề. Còn nói Chung Thần Lạc là đứa trẻ hiểu biết nhiều nhất trong trường, bởi vì cậu ta có một người tài trợ ở thành phố S, thường xuyên gửi sách vở và văn phòng phẩm cho cậu ta, cậu ta cũng rất hào phóng, luôn đồng ý cho mượn sách.

Tan học chúng tôi đi về nhà, trời đã tối, tổ chương trình chuẩn bị đồ ăn cho tôi và Mark, có cá có thịt rất phong phú, tôi đột nhiên hỏi có thể mời Chung Thần Lạc và bà cậu ta đến được không?

Chung Thần Lạc tới một mình, nhìn ra được cậu ta đang khắc chế, nhưng vẫn hào hứng ăn rất nhanh , người của đoàn lại chuẩn bị thêm chút thức ăn. Tôi đoán đúng rồi, nhà cậu ta bình thường đồ ăn không được tốt như hôm đó mời chúng tôi, trong lòng tôi nghĩ, anh trai tài trợ ở thành phố S, gửi chút tiền ăn còn thiết thực hơn là gửi sách và văn phòng phẩm.

Cậu ta mang đồ ăn về cho bà, hai tay bưng hai cái bát, tôi nói đường tối như vậy làm sao cậu về được, không đợi cậu trả lời tôi liền lấy đèn pin của tổ chương trình nói tôi đưa cậu về. Thực sự quá tối, người quay phim sợ làm rơi thiết bị, không muốn đi theo, nói rằng em đi đi anh quay bóng lưng em.

Tôi cầm đèn pin loạng choạng, Chung Thần Lạc như đi trên mặt đất bằng phẳng, nhịn không được cười tôi: "Thật ra tôi không sao, đều đã quen rồi."

Nhà cậu ta có ba gian phòng, lúc Chung Thần Lạc bày cơm cho bà, tôi nhìn vào căn phòng giống như của cậu ta, đi vào, xem một lúc lâu mới thấy được một cái đèn nhỏ ở góc phòng.

Trong phòng gần như trống không, chỉ có một giá sách nhỏ đơn sơ kê sát tường, tôi tiến lại gần xem, tựa đề sách tất cả đều lạ lẫm, tiện tay rút một quyển mở xem, chợt sau lưng vang lên một tiếng: "Cậu làm gì thế!"

Tôi kinh hãi làm rơi quyển sách xuống đất, Chung Thần Lạc vội vàng đi vào nhặt sách, lau đi lau lại nhiều lần, nhưng vết bẩn bên cạnh sách không mất được.

Mặt mày Chung Thần Lạc trong bóng tối nhìn không ra đang tức giận, nhưng tôi vẫn rất hoảng sợ và liên tục xin lỗi.

Cậu ta nói không sao. Tôi nói tôi đền cho cậu một quyển khác, tôi trở về sẽ mua lại cho cậu, tên quyển sách gọi là gì, tôi gửi đến đây cho cậu... Chung Thần Lạc vững vàng cầm sách, lặp lại một lần nữa, không sao.

Cậu ta vẫn rất bình tĩnh, nhưng tôi không dám nói chuyện, nói tạm biệt với bà cậu ta rồi trở về.


Buổi tối tôi bị đánh thức bởi tiếng mưa, thì thầm gọi tên Mark. Mark ở bên cạnh thản nhiên nói: "Tỉnh rồi? Nghe tiếng mưa đi, vui buồn tan hợp luôn vô tình."

Mark còn biết làm thơ, thật là một học sinh giỏi, sao lại bị đưa đến biến hình. Nhưng anh ấy nói rằng vui buồn tan hợp luôn vô tình, cái này tôi hiểu, bèn thấp giọng hỏi: "Chúng ta ở đây bao lâu? Còn bao nhiêu ngày nữa?"

"Mười bốn ngày, còn mười ngày."

Mười bốn ngày, lúc mới đến tôi quả thực cảm thấy mình sẽ không sống nổi qua mười bốn ngày này, nhưng lúc này lại cảm thấy mười bốn ngày quá ngắn, làm gì cũng không đủ.


Chúng tôi đi học hai ngày, tổ chương trình muốn làm một cái gì đó mới mẻ, bảo chúng tôi chuẩn bị một bài văn, giới thiệu cuộc sống của mình cho các bạn miền núi. Mới nghe còn nghĩ thật vớ vẩn, làm sao có thể làm điều xấu hổ như vậy, không khác gì đang khoe khoang. Nhưng Mark đã lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình bắt đầu chuẩn bị, mở to đôi mắt tròn của mình và nói: "Giới thiệu một thế giới chưa biết cho người khác có gì xấu?"

Tôi nghĩ về nó một lần nữa, có lẽ đúng là như vậy.

Vì vậy trên lớp học công khai này, tôi đã tốn rất nhiều thời gian công sức chuẩn bị, giới thiệu cho mọi người về những trò chơi điện tử mà tôi đã chơi, giới thiệu cho họ về những tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp, múa máy tay chân nói đến miệng khô lưỡi cứng, nhưng phản ứng của mọi người không tốt lắm, cảm giác rất nhiều người đang trong sương mù, lòng bàn tay tôi nhễ nhại mồ hôi, nhưng nhìn Chung Thần Lạc ở cuối lớp mỉm cười và vỗ tay nhiệt liệt cho tôi, tôi lại thấy thoải mái.

Mark đã dành hết công sức cho thiết bị âm thanh, rap tiếng anh, rap xong và nói với tất cả mọi người lần sau sẽ biểu diễn tác phẩm của chính bản thân.

Mark từ ngày đầu tiên đến đây đã tích cực phối hợp với mọi người, tôi rốt cục đã nghe được sự quật cường từ trong đoạn rap nhanh của anh, anh ấy sẽ không thoả hiệp.


Mấy ngày sau không đi học nữa, tổ chương trình bảo chúng tôi làm việc nhà nấu cơm, chúng tôi trở nên hào hứng, bởi vì quá buồn cười. Nói về nấu ăn, Mark là một tên ngốc thuần tuý, còn tôi là tay thối điển hình, ở trên núi lãng phí nguyện liệu sẽ gây ra nỗi khổ hoàn toàn khác lúc bình thường, biểu cảm méo mó của chúng tôi đã được tổ chương trình thu lại rất nhiều lần, thư viện tư liệu +10086.

Cơm vẫn phải ăn, theo đề nghị của tôi, chúng tôi mang nguyên liệu đến nhà Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc làm đầu bếp nấu cho chúng tôi. Chị biên kịch chê chúng tôi không biết cách nói chuyện, tự mình ra trận, hỏi Chung Thần Lạc biết nấu ăn từ bao giờ, cậu ta nói từ hồi năm tuổi.

Bà lão ngồi bên đột nhiên nói một câu bằng tiếng địa phương, tôi không hiểu, sau khi về hỏi người trong đoàn, cuối cùng có một anh trai quê cách đây không xa lật lại đoạn quay và dịch lại, bà nội cậu ta nói, cháu trai nhỏ của bà mệnh khổ, năm tuổi đã bắt đầu chăm sóc bà.


Ngày về càng ngày càng gần, tổ chương trình cuối cùng cũng không quay được tư liệu mà ban đầu muốn, tự an ủi đạo diễn quay phim, không sao, cắt một kì này cũng không sao.

Hệ chữa bệnh cũng không phải tài liệu chữa bệnh, bọn họ bảo Chung Thần Lạc dẫn hai chúng tôi lên núi hái thuốc, chỉ leo núi thôi cũng muốn lấy mạng tôi rồi, trong giỏ thuốc lác đác vài cọng cỏ cũng là Chung Thần Lạc bỏ vào cho tôi. Tôi nhìn bàn tay Chung Thần Lạc tuy rằng trắng nhưng thô ráp, hỏi cậu ta, tổ chương trình cho cậu tiền bảo cậu làm việc này?

Trình độ tôi không đủ tốt, lời nói không uyển chuyển, Chung Thần Lạc cũng không cảm thấy khó chịu, liếc mắt nhìn tôi một cái, gật đầu.

Leo lên đỉnh núi, phong cảnh ngược lại rất đẹp, Chung Thần Lạc chỉ một hướng, nói nơi đó là quốc lộ, các cậu đến từ đó. Mark nhìn thẳng vào còn đường mà anh ấy không nhìn thấy, lẩm bẩm nói còn năm ngày...

Xuống núi trở về chúng tôi mệt mỏi ngủ một giấc, nhân viên đoàn tiến đến đánh thức Mark dậy nói có điện thoại trong nhà tìm anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net