3. Khoai lang ngào đường | 大学芋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tầm 8-9 giờ sáng, khu phố văn phòng quận Jung-gu tấp nập người qua lại; hầu hết bọn họ đều vận những bộ âu phục trang trọng, tay xách cặp táp hoặc cầm ly cà phê còn đang uống dở. Trái ngược với cảnh tượng bận rộn bên ngoài, một chàng trai có mái tóc đen gần như che phủ cả đôi mắt, ăn mặc đơn giản chỉ với áo thun trắng, áo khoác denim xanh navy bên ngoài cùng chiếc quần jeans nhạt màu - điểm nhấn duy nhất là những vết màu loang lổ cùng đường cut-out một cách cố ý ngay đầu gối, đang ngồi ở khu vực không có mái che của quán cafe ngay mặt đường. Miếng kim loại có đánh số đè lên tờ hoá đơn trăng trắng trên bàn, có lẽ anh vẫn đang chờ đồ uống, mắt rũ xuống sau phần tóc mái dài thượt như chưa tỉnh ngủ. Thỉnh thoảng lại thấy anh mở điện thoại lên xem giờ, rồi lật úp màn hình xuống bàn, lặp đi lặp lại hành động này khoảng độ ba bốn lần.

Khi con số trên màn hình điện thoại hiển thị đúng 9 giờ, chàng trai đưa mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm. Bỗng nhiên mắt anh sáng rỡ, tay gỡ chiếc tai nghe dây mà giới trẻ đã đắp mộ cuộc tình từ ngàn năm trước ra, rụt rè đưa tay lên vẫy vẫy.

"Chenle à, ở đây."

Ở phía bên kia vạch kẻ đường, một chàng trai có lẽ xấp xỉ tuổi anh - không ai khác chính là chủ quán Zhong, Zhong Chenle - cũng đưa tay lên tỏ ý đã thấy, đứng một bên chờ đèn giao thông. Hôm nay cậu mặc áo hoodie đen có nón, quần ống rộng bo gấu cũng đen nốt, cùng chiếc mắt kính đen che gần hết khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được làn da trắng đến phát sáng của cậu. Hiện tại, Chenle rất được những cô gái xung quanh chào đón, bởi vì trên tay đang ẵm một chú cún bichon mini trắng tinh, hai mắt to tròn, đen láy như hạt nhãn. Chú cún dường như không sợ người lạ, ngoan ngoãn cho mấy nữ sinh vuốt ve bộ lông mượt, ngay cả khi được cậu chủ mang đi sang đường cũng cố gắng ngoái lại sủa vài tiếng vui vẻ, khiến đám học sinh bên kia đường ríu rít vẫy tay chào tạm biệt, lưu luyến y như tiễn idol đi nghĩa vụ.

Nhìn cậu trai cỡ tuổi mình, chiều cao cũng không chênh lệch là bao cùng khuôn mặt ngơ ngác đang ngồi nhấp nhổm không yên như học sinh lo sợ bị giáo viên gọi lên trả bài, Zhong Chenle bỗng dưng hoài nghi cách tư duy của chính mình. Bộ cậu ăn phải bùa mê thuốc lú hay gì, mà lại đồng ý sáng nay hẹn gặp Park Jisung để nói về chuyện làm thêm ở Raku Raku chứ hả? À không, không phải là nói chuyện, mà là phỏng vấn tuyển dụng.

Thành thật mà nói, trước khi mở quán, Zhong Chenle chẳng bao giờ phải suy nghĩ đến chuyện phải chọn loại giấy ăn nào vừa êm ái vừa có giá tiết kiệm hay mua nước rửa chén tính theo lít hay theo chai đóng thành thùng thì hợp lý hơn. Vậy mà từ khi Raku Raku ra đời, ngay cả chuyện toilet nên để sáp khử mùi hay đốt tinh dầu thơm cũng khiến Zhong thiếu gia phải suy ngẫm, cân nhắc mất mấy ngày trời. Một mình cậu gánh vác mọi việc ở quán, từ chuyện vất vả tờ mờ sáng chạy ra chợ hải sản, chợ đầu mối để nhập nguyên liệu cho đến chuyện vặt vãnh như lau chùi bàn ghế, dọn nhà vệ sinh, và hàng ti tỉ việc không tên khác. Đối với một cậu sinh viên mới ra trường trước giờ đã quen với lối sống vô tư lự ngày ngủ đêm chơi game tới tận 2-3 giờ sáng, quản lý Raku Raku thật sự không dễ dàng. Mấy tháng đầu kể từ khi khai trường, số lượng khách hàng chỉ đếm trên đầu ngón tay cho nên Zhong Chenle vẫn có thể gồng gánh qua ngày. Thế nhưng hiện tại khi Raku Raku đã tròn một năm, thực khách yêu thích hương vị Nhật Bản dễ chịu ở đây, một truyền mười rồi mười truyền trăm, quán nhỏ có lúc còn phải đề biển đóng cửa sớm vì hết sạch nguyên liệu. Do đó, theo như lý lẽ của tên Park Jisung này, chủ quán Zhong cần người phụ việc trong quán không chỉ vì lợi ích cho chính cậu, mà còn có thể cho cô công chúa Zhong Daegal - tên chú bichon trắng tinh đang nằm trong lòng cậu chủ mà gặm lấy gặm để chiếc tay áo hoodie - sự quan tâm xứng đáng khi người bố trẻ tuổi của bé có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Zhong Chenle bỗng giật mắt kính xuống, nghi ngờ nhìn Park Jisung.

"Sao cậu biết tên con gái tôi?"

"Thì... con bé có đeo bảng tên kìa."

May mắn thay, khi chủ quán Zhong có vẻ vẫn còn có chút không tin tưởng thì một bạn phục vụ mang hai phần nước đến, một ly thuỷ tinh cao có thể thấy rõ là đồ lạnh cùng một cốc có quai dành cho đồ uống nóng. Zhong Chenle ngay lập tức hướng sự chú ý sang hai phần nước, nhăn nhó mặt mũi hỏi.

"Cậu hẹn ai tới nữa đó? Tôi còn chưa vào order nước."

Bỗng nhiên Park Jisung quay mặt sang một bên có vẻ lảng tránh, đưa tay gãi gãi phía sau đầu, ấp úng mãi mới nặn ra một câu.

"T... tớ... đã gọi món cho Chenle rồi. Cậu muốn uống nóng hay lạnh? Cứ lấy đi nha, tớ sao cũng được hết."

"Lanh quá ha. Nói cho cậu biết, khẩu vị của tôi không giống thằng cha họ Na đâu nha, suốt ngày Iced Ame..."

Miệng liên tục cằn nhằn, tay vẫn không nén nổi tò mò kéo chiếc cốc vẫn còn đang bốc khói lờ mờ trong tiết trời đã bắt đầu vào thu, Zhong Chenle giật mình, bỏ lửng câu nói. Thì ra tên Park Jisung này gọi Iced Chocolate và Hot Chocolate, bên cạnh chiếc cốc cậu đang kéo về phía mình còn có một phần marshmallow nho nhỏ để ăn kèm cùng với mấy thanh quế thoang thoảng mùi thơm dễ chịu. Từ lúc mới sang Hàn Quốc, cậu đã mê mẩn món uống ngọt ngào dễ gây nghiện này rồi. Không truyền thống như Huang Renjun vốn chỉ thích trà nóng mà người dân Trung Hoa bọn họ thường uống vào buổi sáng, cũng chẳng thích thú nổi thứ cà phê đen ngòm mà Na Jaemin mỗi ngày ít nhất phải nốc một ly; Zhong Chenle cảm thấy vị ngọt xen lẫn chút đắng nhẹ đặc trưng của chocolate lại là thứ khiến đầu óc cậu tỉnh táo một cách thoải mái nhất. Thế nên mặc dù không phải là người hảo ngọt, cậu vẫn luôn giữ thói quen uống chocolate thường xuyên cho đến tận bây giờ.

Phía bên kia bàn, Park Jisung đã thôi gãi đầu sờ tóc, chuyển sang nhìn cậu với ánh mắt trông đợi như học sinh vừa mới làm bài xong chờ giáo viên khen thưởng, chủ quán Zhong mềm lòng, quyết định thôi không hạch sách nữa.

"Hừ... cậu đã có lòng thì tôi cũng đành có dạ. Lần sau mà còn tự tiện gọi món trước thì liệu hồn."

Chenle đã tính đến chuyện lần sau rồi sao?

Park Jisung khấp khởi mừng thầm. Anh còn chưa vui vẻ được bao lâu đã nghe chủ quán Zhong hất hàm nói tiếp.

"Hồ sơ đâu? Lý lịch đâu? Có mang theo không đó?"

À, quên mất. Hôm nay anh đến đây là để phỏng vấn kiếm việc làm (thêm) cơ mà. Mặc dù bối cảnh hiện tại đang ở trong quán cà phê phong cách Scandinavian thời thượng và người tuyển dụng ngồi phía đối diện anh đang ôm một chú cún lông xù trắng tinh thì có vẻ như không giống cho lắm. Park Jisung vội mở cái balo màu đen to đùng đã có nhiều chỗ sờn cũ bên cạnh ra, lục lọi một lúc mới đặt lên bàn một tờ giấy thẳng thớm, chu đáo xoay mặt đúng về phía Zhong Chenle.

Cậu chủ quán chậm rãi cầm tờ lý lịch đúng chuẩn của nhân viên văn phòng Hàn Quốc lên, càng đọc càng nhíu mày dữ dội. Cho đến khi đôi mắt đang cố mở lớn của Zhong Chenle chạm đến dòng cuối cùng của tờ giấy khổ A4 có mỗi một mặt, cậu mới ngước lên, hoài nghi nhìn tên ngố đối diện.

"Cậu giỡn mặt hả?"

"Sao...?"

Park Jisung vẫn chưa hiểu mình đã trót dại ghi vào sơ yếu lý lịch cái gì mà Zhong Chenle phải nhìn mình bằng ánh mắt như thể bắt quả tang anh tranh ăn hạt cho chó của Daegal như vậy, thì cậu chủ quán đã tuôn một tràng không ngừng nghỉ, khiến anh chợt loé lên ý nghĩ có phải cậu ấy thường xuyên nghe nhạc Eminem hay không?

"Park Jisung, sinh viên năm cuối ngành Kỹ thuật Cơ điện tử Đại học Kyung Hee, điểm GPA... Rồi rồi, những loại thông tin này tôi không có ý kiến gì, thật ra cũng chẳng có gì để nói nhưng mà trong này cậu viết về kinh nghiệm làm thêm là nhảy đường phố tức là cậu chưa bao giờ làm công việc về mảng F&B, mảng ẩm thực dịch vụ nhà hàng khách sạn các thứ đó? Ok thôi tôi cũng không thể đòi hỏi nhiều, có điều cậu viết như vậy là có ý gì đây? 'Nghề nghiệp trước đây: Rapper' á? Cậu muốn chọc cười tôi hả, ha ha ha tới chỗ mắc cười chưa vậy tôi nói cho cậu biết, Raku Raku tuy nhỏ nhưng không phải là chỗ cho thằng nhóc chưa tốt nghiệp như cậu lấy ra làm trò đùa nhé. Còn nữa..."

Cậu dừng lại lấy hơi, thở hồng hộc, chụp lấy ly nước Park Jisung đưa tới nốc cạn. Anh nhìn cậu uống xong vẫn còn dùng ánh mắt không thể tin được mà chiếu tướng mình, cố dằn xuống ý nghĩ muốn hỏi Zhong Chenle có muốn dấn thân debut vào giới underground không, khẩn khoản nói.

"Tớ là rapper thật mà."

"Vậy còn vào quán tôi làm gì?"

Uống một ngụm Iced Chocolate lạnh buốt đến rùng mình, Park Jisung cười khan mấy tiếng.

"Chenle biết CIMP chứ?"

"Nghe quen quen..."

CIMP, viết tắt cho cái tên Catz In My Pocket, là một nhóm rap/hiphop nhỏ xuất thân từ giới underground với trưởng nhóm gốc Canada - Mark Lee - quán quân giải đấu freestyle toàn quốc ba năm về trước cùng hai thành viên là Na Jaemin và Park Jisung. Bếp phó Na tuy khá được cộng đồng fan underground yêu thích với chất giọng trầm thấp hiếm có, nhưng bởi tính chất công việc khắt khe ở Signiel Seoul, anh ta dần trở thành thành viên "không thường trực" của CIMP, chỉ xuất hiện ở những track featuring và album chung của cả nhóm. Mark Lee và Park Jisung vẫn thường xuyên ra nhạc - một vài single hay EP đơn giản, thỉnh thoảng lại tham gia vào những cuộc battle rap có tiếng trong nước và giành được sự quan tâm nhất định, khiến CIMP cũng không đến nỗi vô danh trong giới hiphop Hàn Quốc. Tuy nhiên, mấy tháng gần đây Park Jisung bù đầu bù cổ với bài đồ án năm cuối, đến khi bước vào phòng thu lại lâm vào tình trạng burn-out*, nghe bao nhiêu cái beat cũng như nước đổ lá khoai, nói chi đến chuyện viết lời hay ra bài mới. Anh đã từng thử rất nhiều cách, bao gồm cả việc chuyển chỗ ở từ ký túc xá sang nhà Na Jaemin, thử tập đạp xe thể thao với Lee Jeno, hay thậm chí nhậu một trận bê bết đến mức ông anh họ cùng nhóm phải nửa dìu nửa vác đến Raku Raku ngày hôm nọ, vậy mà kết quả vẫn không khả quan cho lắm.

Đối với dân văn phòng làm công ăn lương bình thường mà nói, burn-out vốn đã là một hiện tượng đáng báo động trong quá trình phát triển sự nghiệp rồi; tình trạng này kéo dài trong trường hợp của người làm nghệ thuật như Park Jisung còn nghiêm trọng hơn, có thể phá huỷ cả con đường âm nhạc của họ sau này. Mark Lee nhận biết được nguy cơ tiềm tàng này, đương nhiên không nỡ khoanh tay đứng im nhìn cậu em loay hoay mãi trong ngõ cụt, đành bảo Park Jisung tạm rời khỏi phòng thu một thời gian, hy vọng đứa em trai này nhanh chóng thu xếp xong xuôi bài vở năm cuối, nhanh chóng tốt nghiệp và cũng có thể nhanh chóng tìm lại cảm hứng âm nhạc.

Hiện tại, Park Jisung đã hoàn thành đồ án, chỉ cần chờ được chấm điểm rồi nộp hồ sơ xét tốt nghiệp là xong, chấm dứt năm năm ròng rã mài đũng quần trên ghế trường đại học. Kể ra cũng thật lạ lùng, những người khác kiếm việc làm thêm trong lúc còn là sinh viên để có chút tiền ăn chơi nhảy múa, còn Park Jisung anh lại chờ đến lúc không còn là sinh viên nữa mới lọ mọ tìm việc làm thêm.

Ôi, biết làm sao được. Ai bảo cứ mỗi lần từ Raku Raku trở về, anh lại hào hứng viết được gần như trọn vẹn cả một verse rap!

"Nói vậy có nghĩa là món ăn của tôi truyền cảm hứng cho cậu sao?"

Giọng Zhong Chenle chợt cao vút bất thường. Cậu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen láy khoá chặt lấy khiến anh bỗng nhiên chột dạ, tự nhủ không biết có phải mình đã nói quá nhiều hay không. Tuy vậy, Park Jisung vẫn ngại ngùng gật đầu. Anh không muốn dối gạt Zhong Chenle.

Có lẽ vì tính cách thật thà và phong cách cool ngầu đậm chất hiphop của mình - anh tự nhận xét, Park Jisung được chủ quán Zhong nhận vào làm ngay từ vòng phỏng vấn đầu tiên như thế.

🍙🍙🍙

Khi nghe nói Park Jisung làm thêm ở Raku Raku, Na Jaemin thiếu điều muốn tháo tạp dề tan làm ngay lập tức, lao đến quận Jung-gu để chứng kiến cảnh tượng lịch sử mà anh ta làm bộ ngân ngấn nước mắt nói là "khoảnh khắc trưởng thành của Jisungie". Và thế là tối hôm đó, quán ăn nhỏ của Zhong Chenle có dịp chào đón hai vị khách không mời mà tới: một Na Jaemin háo hức đến nỗi không thể khép được miệng và một Huang Renjun có vẻ bất đắc dĩ bị thằng cha kia lôi kéo đến để giới thiệu em trai - không ai khác chính là nhân viên Park mới đi làm ngày đầu tiên.

Sau chào hỏi giới thiệu các thứ, trước hai ánh mắt một rưng rưng cảm động một tò mò nhìn xem của hai người anh đang ngồi chống cằm trên quầy, Park Jisung bắt tay vào nhiệm vụ thứ nhất của ngày hôm nay: giúp chủ quán Zhong làm khoai lang ngào đường.

Mùa thu là mùa khoai lang. Từng củ khoai khoác lớp vỏ tím bắt mắt, thuôn ở hai đầu và phình ra ở chính giữa, được Zhong Chenle cho cả vào một chiếc rổ rồi đưa cho nhân viên mới đang đứng lơ ngơ trong bếp.

"Cậu mặc tạp dề vào rồi rửa khoai trước đi."

Park Jisung ôm rổ khoai đặt xuống, dùng cả hai tay cầm chiếc tạp dề màu nâu đơn giản không hoạ tiết đưa lên trước mặt, rồi lại len lén nhìn chủ quán Zhong đang lúi húi chọn lựa gia vị trước tủ bếp. Như mọi khi, Zhong Chenle hôm nay vẫn trông rất nhanh nhẹn với áo thun cùng quần ống rộng thoải mái bên dưới lớp tạp dề màu be đã không còn mới, nhưng Park Jisung vẫn nhận ra dường như nó cùng tông màu và kiểu dáng giống như cái anh đang cầm trên tay. Anh lật qua lật lại chiếc tạp dề, miệng tủm tỉm cười như lần đầu tiên phát hiện ra miếng vải nhìn chẳng khác gì cái giẻ lau lại có thể đáng yêu như thế, lại còn thoang thoảng mùi cỏ bạc hà tươi rất mát mẻ dễ chịu, giống như đang ngắm một chú mèo Ba Tư trắng tinh đung đưa bàn chân hồng hồng vờn chiếc cần câu dẻo.

Cho đến khi Zhong Chenle đã rửa xong rổ khoai, cắt thành từng miếng nhỏ và đang ngâm nước lạnh để loại bỏ bớt nhựa, Park Jisung vẫn cứ lặng lẽ cầm chiếc tạp dề đứng yên không động đậy. Chủ quán Zhong kì quái liếc nhìn anh ta mấy cái, rồi chồm tới quầy thì thầm.

"Này, em trai anh sao vậy?"

Na Jaemin từ nãy đến giờ vẫn luôn trông chừng đứa em bất ổn của mình, khi thấy Park Jisung không phải đụng vào dao kéo gì mới yên lòng quay sang Huang Renjun một chút đã bị gọi lại, liền cất giọng lè nhè tỏ vẻ không hài lòng.

"Đang nói chuyện với cái tạp dề."

"Hở? Là sao."

"Là vậy đó."

Quen biết Na Jaemin đủ lâu để hiểu rằng đôi lúc thằng chả phun ra mấy câu nói kì cục là chuyện hết sức bình thường, Zhong Chenle không hề khách sáo "Ê!" một tiếng khiến Park Jisung giật nảy mình, dúi vào tay anh một chiếc khăn khô ráo, nói rõ ràng từng chữ một.

"Không nói chuyện với tạp dề nữa. Thấm khô từng miếng khoai cho tôi, rồi cho vào cái dĩa bên đây."

Cậu vừa nói vừa thoăn thoắt làm mẫu vài lần, quả nhiên lần này Park Jisung có vẻ như hiểu được, ngoan ngoãn làm theo, dù mấy ngón tay thon dài, nhìn rõ được từng khớp xương của anh có vẻ không hoà hợp với mấy miếng khoai lắm. Chủ quán Zhong nhẹ nhàng thở phào, quay sang trộn lẫn mấy thứ gia vị đường, giấm gạo, nước tương pha chút dầu thực vật trong chiếc nồi nhỏ, bắc lên bếp. Cậu đưa mắt nhìn sang, thấy Park Jisung đã sắp thấm khô xong đống khoai lang cắt miếng, có chút ngạc nhiên vì anh thật sự tỉ mỉ lau từng-miếng-một, lại hỏi.

"Lau xong rồi rán ngập dầu trong cái chảo lòng sâu bên cạnh tôi đây nè. Ở nhà có bao giờ chiên rán gì chưa?"

Câu nói vừa dứt, đôi mắt vốn không to mấy của Park Jisung và đôi mắt vốn đã rất to của Na Jaemin cùng nhau mở lớn, nhìn Zhong Chenle như thể cậu là một ông chủ quán không có lương tâm trộn lẫn gạo với thóc bắt nhân viên của mình phải lựa ra hai thứ riêng biệt mới được phép đi trẩy hội vậy. Cậu vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ tay ra phía mặt quầy nơi chất đống mấy cái ghế đẩu úp ngược.

"Đi ra kia xếp ghế đi, trong này để tôi lo."

Mặc dù không được việc lắm, nhưng nhân viên mới Park rất vâng lời, ngay lập tức lách ra khỏi khu bếp nhỏ. Anh vừa cẩn thận dỡ hàng ghế xuống, vừa len lén nhìn chủ quán Zhong đang bận rộn trong bếp. Cậu một tay cầm đũa đảo đều mấy miếng khoai lang tí tách ngập trong chảo dầu, một tay khẽ chao đảo hỗn hợp gia vị đang dần sệt lại ở chiếc nồi bên cạnh. Một lát sau đã thấy cậu tắt cả hai bên bếp, vớt khoai lang ra khay ráo dầu, đưa đũa chọc chọc nồi nước đường như để kiểm tra rồi cho hết rổ khoai vừa rán vào, tay dùng chiếc muôi gỗ không biết lấy từ đâu ra đảo liên tục. Món khoai lang ngào đường hoàn thành.

Cảm thấy cảnh Na Jaemin chu miệng một cách lố lăng chỉ để thổi phù phù miếng khoai rồi cẩn thận dâng lên trước mặt Huang Renjun vô cùng ngứa mắt, chủ quán Zhong đảo mắt qua một bên, bắt gặp hình ảnh anh nhân viên mét tám vẫn đang cần mẫn lau bàn ghế. Cậu múc khoai ra một dĩa nhỏ hơn, thành thạo rắc thêm chút vừng đen rồi đẩy về phía anh, bàn tay trắng trẻo vẫy vẫy.

"Park Jisung, lại đây ăn khoai."

Khi nuốt miếng khoai lang đầu tiên của mùa thu năm nay, Park Jisung cảm thấy hình như chủ quán Zhong nêm nếm hơi quá tay thì phải, sao lại ngọt ngào đến vậy?

🍙🍙🍙

(*)Burn-out: Triệu chứng mệt mỏi, cảm thấy mất động lực khi phải làm việc quá sức. 

🍙🍙🍙

Công thức làm khoai lang ngào đường - daigakuimo từ NHK.

Nguyên liệu:

· 300 g khoai lang
(Làm nước đường bọc bánh)
· 50 g đường

· 1 thìa (15ml) nước
· 1 thìa cà phê (5ml) dầu thực vật
· 1 thìa cà phê (5ml) giấm gạo
· ½ thìa cà phê (2,5ml) nước tương
· 2 thìa cà phê hạt vừng
· Dầu rán

Cách làm:

1. Xắt khoai lang thành những miếng có cạnh khoảng 3cm. Ngâm trong nước khoảng 5 phút để bỏ bớt nhựa. Vớt ra và dùng khăn sạch lau khô. Rán ngập khoai trong dầu trong vòng từ 4 đến 5 phút ở nhiệt độ 160 độ.

2. Dùng chảo để trộn các thành phần nguyên liệu dùng làm nước đường phủ bên ngoài khoai đã rán. Sau đó bật bếp, đun sôi nhỏ lửa. 

3. Kiểm tra độ đặc quánh vừa đủ của lớp phủ bằng cách nhỏ một chút hỗn hợp này vào cốc nước, nó sẽ vẫn mềm, nhưng không tan ra. Tắt bếp, đổ khoai lang vừa rán vào. Trộn đều cho hỗn hợp vừa nấu phủ đều các miếng khoai. Cuối cùng, rắc hạt vừng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net