Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ anh hỏi lần cuối." – Mark liếm môi, mắt mở to – "Cậu có giả bệnh không thì bảo?"

"Em đang khoẻ thế này..." – Chenle cau mặt – "thì bệnh thế nào cho được."

"Không phải bình thường cậu đóng kịch giỏi lắm sao?" – Mark lườm nguýt – "mấy lần giả bệnh đòi Donghyuck nấu súp trứng cho ăn rồi còn gì."

"Đấy là vì lợi ích cá nhân." – Chenle lạnh tanh đáp – "còn cái này chẳng lợi lộc gì cả." – Cậu cương quyết, không ngờ chính câu nói đó lại dẫn mình tới cái bẫy khác.

"Đương nhiên là có chứ." - Jaemin cười hiền lành, đưa tay xoa đầu Chenle – "vì hạnh phúc của cá heo và hamster." – Jaemin nghiêm mặt bảo – "vì 2 con này ngu lắm."

Chenle phì cười. Đúng là Jisung ngốc thật. Hoặc nếu có khác đi, thì anh quá bất bình thường, nên mọi hành động anh làm tới lúc này đều tạo cảm giác anh quá thật thà đến dễ bị gạt đối với gia đình cậu, đặc biệt là với Donghyuck. Đột nhiên Chenle ngớ ra, phát hiện Jaemin gộp luôn cả con "cá heo" vào danh sách kém phát triển.

"Cười là đồng ý rồi chứ gì?" – Jaemin vẩu môi hỏi – "Không cần bệnh nặng, lúc nãy Mark hyung bảo cậu không bệnh nặng, mà thật ra nếu bắt cậu đóng thế thì dễ bị lộ lắm, có ai đời ốm nặng mà mặt mày xấc láo bặm trợn thế kia." – Jaemin buồn bã lắc đầu.

"Thì cứ giả vờ ho sù sụ hay hắt hơi là xong." – Chenle nhún vai, cậu bắt đầu bị lôi kéo vào trò lừa gạt của 4 anh em còn lại – "hay lâu lâu cho tay lên đầu..."

Chanmin đưa tay lên trán, nhíu mày than vãn "Ối.... sao chóng mặt thế", ra chiều mệt mỏi lắm. Bọn 3 người Mark, Jaemin, Jeno thấy thế vỗ tay cười khanh khách. Jeno khẽ nói với Jaemin.

"Được thì xô nhẹ cho nó mất đà rơi "vào lòng" luôn." – anh cười gian xảo.

"Còn tuỳ thái độ tên kia nữa." – Jaemin nhìn Jeno đáp – "Nhỡ con hamster đó thấy cá heo lao tới mà né ra cho nó té luôn thì biết làm thế nào."

"..." - Jeno gãi cằm – "vậy thì tuỳ tình hình."

"Hai người to nhỏ cái gì đấy?" – Chenle nheo mắt trái nghi hoặc hỏi.

"Không!" – Jaemin tỉnh tụi đáp – "Chỉ là Donghyuck hyung nhắn..." – Jaemin ngắt quãng.

"Cái gì cơ? Còn gì nữa?" – Chenle lo lắng hỏi, lần này cậu không đoán được bọn 4 người này sẽ giở thêm trò gì.

"Bệnh nhân thì không được ăn bậy bạ." - Jaemin khoang tay trước ngực – "nên cậu phải ăn cháo trắng."

.

[Kinhcoong]

"Chờ một lát." – Mark nói lớn vọng ra – "Tôi ra ngay đây!" – Anh cười toét miệng, tay vẫy bọn Jaemin, Jeno.

"Bọn em đi "chăm sóc" nó đây." – Jeno nheo mắt, cười mím môi.

.

"Cậu bận thế này mà còn ghé nhà, thật hay quá!" – Mark xuýt xoa – "Nhưng càng đông càng vui." – anh nhăn răng cười, tay mở cổng.

"Tôi mới là người làm phiền gia đình, đã thế còn đến ăn nhờ nữa." – Jisung phì cười, anh cúi đầu chào Mark – "Anh Mark là anh cả à?"

- Sao cơ? – Mark giật thót, anh không nhớ nổi ý Chenle gọi Donghyuck là chị dâu hay chị gái, để còn liệu đường tự xưng hô. Mark bối rối cười, vội chuyển đề tài cho xong, nhưng vô tình câu lại gây "thêm" chuyện – "... Cậu cứ từ từ mà tìm hiểu sẽ tốt hơn."

"Hả?" – Jisung tròn mắt, nhìn Mark thắc mắc. Sau gần 1 tháng quen biết cái nhà này, trừ Chenle kì lạ không tính đến, hết Donghyuck rồi lại đến "chồng" Donghyuck là Mark thay phiên nhau nói chuyện theo kiểu "hiểu hay không tuỳ cậu" hay "cậu có thông minh thì sẽ hiểu". Cuối cùng, Jisung đã đưa đến kết luận anh cứ trả lời theo kiểu "cứ coi như tôi hiểu rồi đi" là xong chuyện – "À vâng, anh nói phải." – Jisung gật đầu cười.

Lúc băng ngang qua sân vườn, Jisung để ý đến bụi cỏ trồng rất khéo, anh thầm khen trong bụng chủ nhà quả có tay nghề. Chợt Jisung dừng lại ở một góc vườn.

"Cậu phát hiện cái gì à?" – Mark cười thân thiện.

"À... là loài hoa "lily of the valley". Tôi thích chúng lắm." – Jisung cười rạng rỡ, ánh mắt thật ấm áp – "Lần trước nữa trời mưa đưa Chenle về, mà mùi hoa lan cả ra cổng, rất thơm."

"Vậy sao?" – Mark nhe răng cười, anh cắn môi – "thật ra là Lele nó trồng đấy." – Mark xuýt xoa, nói dối trắng trợn – "nó lựa hết cả chục cuốn catalogue hoa mà chẳng lựa cái nào, ấy thế mà vừa nhìn thấy hoa này là nó chấm ngay."

Mark cười giả lả, anh nhếch mày nhớ lại một ngày nọ 2 năm trước.

.

"Đã chọn được chưa Chenle, hyung thấy em ôm cái đống catalogue đó cả ngày rồi." – Donghyuck sốt ruột hỏi.

"Hoa gì mà lòe lọet quá!" – Chenle khó chịu nhìn mấy tấm ảnh chụp.

"Nếu không lòe lọet thì việc gì người ta gọi nó là hoa." – Jaemin vặn vẹo – "Chẳng qua có giống lòe loẹt hơn, có giống đơn điệu hơn thôi. Hyung cứ tưởng em thích mấy cái thứ lòe lọet chứ?"

"Hyung xem..." – Chenle đấy cuốn catalogue về phía Jaemin – "Cái này mà đem trồng nhà mình khéo người ta tưởng là vườn thú quốc gia mất."

"Chẳng phải từ lâu đã thế rồi sao?" – Jaemin cười khẩy – "làm gì có người nào qua đường ngó vào cái nhà này mà không nghĩ mình đang tham quan sở thú." – Jaemin chỉ tay vào Chenle cười lăn lộn – "Chỉ có cái giống cá heo là lạc bầy thôi, kiếp sau có đầu thai thì làm con vượn cho rồi."

"Hừ..." - Chenle lườm nguýt Jaemin – "thôi, đi mua hạt giống hoa loa kèn về trồng đi! Vừa thanh nhã lại vừa hợp màu."

"Tùy cậu thôi." – Jaemin nhún vai – "dù sao thì Donghyuck hyung chẳng phải mua một đống hạt giống về rồi sao, nhưng hyung ấy bảo cứ cho Chenle lựa 1 giống nó thích nên cả nhà mới chờ cậu đấy."

"Hoa loa kèn, vậy đi!" – Chenle gấp cuốn sách lại – "Em đi mua ngay đây."

"Này này, biết thì hãy mua, không biết thì hỏi người bán cho kĩ đấy." – Mark nhắc khi Chenle đi ra cửa.

"Hyung làm như em là hyung không bằng." – Chenle cài nút áo khoác đáp.

Đoạn cậu bỏ ra ngoài.

Hai tháng sau khi được chăm bón tươi tốt, cuối cùng thì hạt giống cũng nảy mầm. Chỉ có điều Mark thắc mắc tại sao giống loa kèn vốn phải nở thành bụi lớn, thì cái cây của Chenle lại vừa lùn vừa ốm. Mãi cho đến khi bông hoa đầu tiên nở ra, khẳng định nó không phải con cháu gì của loa kèn sất, thì Chenle mới ngớ người chịu nhận cái ngu của mình. Cậu hoàn toàn chẳng hỏi gì người bán, mà cứ đinh ninh cái hạt vừa mua là hạt loa kèn... Khoảng 1 năm sau đó, trong 1 lần search net, Chenle mới biết được, tên của cái giống mình gieo là "lily of the valley", nên bắt đầu bắt Mark gọi đúng tên nó thay cho cái tên thân mật cả nhà vẫn gọi "cây cá heo". Cho đến tận lúc ấy, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì với chúng.

.

"Cậu ấy có nhiều cái hay thật." – Jisung khẽ cười, không hề biết Mark đang cười mà mắt trợn lên nói thầm trong bụng "có cậu với nó mới khen nó hay thôi", trong lòng đột nhiên thấy vui khi đã khẳng định Chenle chắc chắn thích cái giống hoa này như mình. Lần trước anh chỉ đoán mò, nhưng lần này còn có Mark khẳng định tính chính xác. – "Mấy nhánh hoa cậu ấy ngắt cho, tôi để cả tuần vẫn còn thơm."

"Sao? Nó ngắt hoa tặng cậu à?" – Mark trợn mắt, há hốc miệng. Từ khi 5 người ở chung với nhau, con gái thân đến cỡ nào "cái thằng ấy" cũng xuề xoà bảo "thân nhau thì việc gì phải tặng hoa cho nó bày vẽ", còn đi gặp đối tượng nào mà không thể không mua hoa, nó sẽ vui vẻ quăng ví cho Jeno bảo "mắt thẩm mỹ hyung cao thì đi mua cho em luôn đi nhé". Ấy vậy mà... - "Hay thật, nó ngắt hoa nhà cho người khác, lại là con trai." – Mark lầm bầm, cố gắng thật nhỏ để Jisung không nghe thấy.

"Sao thế ạ?" – Jisung ngạc nhiên hỏi. Anh tự nhủ hay là bụi hoa đó có ý nghĩa gì đặc biệt lắm với Mark mà ngay cả Chenle cũng không có quyền nhổ, và đương nhiên cũng không có quyền đem tặng.

"Không sao." – Mark cười, nhún vai – "Thôi cậu vào nhà trước đi, lát ăn xong tôi bảo Lele nó dắt cậu đi... coi hồ cá." – Mark cười giả lả - "Chẳng là nhà tôi vừa mới nuôi thêm 1 con đẹp lắm. Nhìn ốm ốm gầy gầy nhưng trí thức. Cậu ra cho nó... nhận mặt."

"Vâng." – Jisung cười tươi nhìn Mark, chẳng hiểu gì sất nhưng thôi cứ cười cho xong chuyện, anh cảm thấy thay vì cố gắng nặn óc hiểu từng ý một những câu nói không phải cho người thường hiểu của một vài thành viên trong nhà (hoặc tất cả, vì anh chưa nói chuyện nhiều với Jaemin hay Jeno), thì thà anh để dành năng lượng mà cười thì hơn – "Nhưng mà..." – Jisung nghiêng đầu – "Khoảng 2h mấy chiều là tôi phải ra về, vì còn có lịch hẹn."

"Cậu Jisung bận rộn nhỉ." – Mark bỏ dép xuống. Hai người đã vào đến phòng khách. – "Dongsook ah! Cậu Jisung đến chơi này." – Mark gọi lớn.

.

"Chào chị!" – Jisung cúi đầu khi thấy bóng Donghyuck đi ra, anh nhận ra ngay bộ váy trắng hôm trước. Nhưng đột nhiên Jisung giật mình ngẩng đầu lên – "Chị vừa làm tóc à?" – Anh tần ngần nhìn mái tóc ngắn đen nhánh của Donghyuck.

"Sao cơ?" – Donghyuck giật mình nhìn xuống vai. Chết thật, lúc nãy vì canh nồi súp, tóc giả vướng víu quá nên anh tháo ra để trên đầu tủ lạnh, quên gắn vào. Nhưng Donghyuck đã nhanh miệng – "Tôi vẫn thích màu tóc đen hơn, nhìn nó truyền thống." – Anh đỏ mặt cười. Đúng là làn da của Donghyuck vẫn hợp hơn với tóc đen nhánh. Jisung khẽ cười, anh nghĩ... Chenle không giống chị mình lắm.

"A... ah! Cậu ngồi uống trà, để tôi gọi bọn nó xuống chơi." – Mark đẩy vai Jisung xuống ghế nệm, ra hiệu cho Donghyuck chạy ngay vào bếp phi tang bộ tóc giả. Còn mình thì chạy lên lầu báo động cho lũ còn lại.

.

Jisung cầm cốc trà lên, rồi lại đặt xuống. Anh nhìn lên vách phòng khách, toàn là hình của 5 người bọn họ. Jisung chăm chú nhìn kĩ từng hình một, từ tấm hình Mark cõng Donghyuck trên vai chạy trên biển, mặt 2 người thật hạnh phúc, đến tấm hình Jaemin bóc quýt cho Jeno ăn cả múi lẫn hột... Jisung nhìn nụ cười hạnh phúc của Jeno mà cười tươi "Anh em họ thân thiết thật!", anh gãi đầu cười ngu ngơ rồi nhìn sang tấm khác...Tấm hình chỉ có mình Chenle trong đấy, mặt cậu lấm màu nước, tay đang cầm cọ, còn bên cạnh là bức tranh vẽ độc nhất một cái cây trên đồi cỏ... Tranh chỉ có đúng 4 màu xanh, vàng, lam, nâu mà nhìn cuốn hút lạ kì.

Jisung ngẩn mình nhìn vào ánh mắt sâu, thẫn thờ của Chenle, rồi giật mình mà chuyển chú ý qua tấm khác. Bên trái là tấm 5 người họ chụp với nhau, mặc trang phục cổ. Chỉ riêng Donghyuck mặc hanbok. Jisung nhận ra lúc đó tóc Donghyuck màu đen, trùng với màu hiện giờ, mặc dù khuôn mặt Donghyuck trong hình có vẻ vừa giận vừa xấu hổ nên mặt đỏ cả lên, còn Mark thì cứ vô tư quàng tay ôm eo "vợ". Anh khẽ nhìn Chenle trong bộ trang phục quan tham mà cười ngất "Trông họ vui quá!"...

Jisung quay lưng nhìn sang phải, lặng người trợn mắt khi thấy tấm hình Donghyuck đang ngủ say trên chiếc giường trắng muốt, còn Mark ... ngồi dưới cho cằm lên nệm cười ngu xuẩn ngắm khuôn mặt thiên thần đang say ngủ.

"Hmh!" – Mark hắng giọng, vẻ mặt tỉnh rụi đi ra – "Cậu Jisung xem đã rồi đấy ạ?" – Mark kéo dài giọng, gây chú ý khiến Jisung cũng quên chú ý bức hình cuối cùng đó mà quay sang cười đáp.

"Ah... Tôi thấy... gia đình hạnh phúc thật." – Jisung cười – "Đúng là vui thật."

"Vậy nên tôi nghĩ cậu cũng nên nghĩ chuyện "lâu dài" là vừa." – Jaemin đi từ trên lầu xuống. – "Cậu cũng 26 rồi còn gì."

"À..." - Jisung khẽ cười ngượng, tay cho lên tóc.

"Chenle đi cẩn thận nào." – Jeno cũng từ trên lầu xuống, giọng anh lo lắng – "Đưa tay anh đỡ cho."

"Đỡ cái gì mà đỡ." - Chenle gắt nhẹ.

"Mày có đưa tay không thì bảo?" - Jeno gắt lại, nói nhỏ tối đa – "Bệnh hoạn cái gì mà ăn nói như thế hả? Giọng phải thế nào?"

"Hum... Em không sao, Jeno. Em tự đi được." – Giọng Chenle khào khào.

"Chenle, tôi tới thăm cậu đây." – Jisung nghiêng đầu nói, nhìn Chenle khăn choàng quấn đầy cổ, áo lẫn quần đều dài bít bùng. – "Cậu bị gì thế? Cảm à?"

"Ừ, nó bị cảm." – Jaemin ngồi xuống bàn – "Thằng này nó chẳng bao giờ để ý giữ gìn sức khỏe cả, cái mặt nó thế thôi chứ người thì chẳng khỏe mạnh tí nào." – Jaemin xoa 2 tay vào nhau, cậu với tới lấy trái quýt trên bàn. Đột nhiên đầu Jisung lại hiện ra cảnh Jaemin bóc quýt cho Jeno ăn.

"Anh đến đã lâu chưa?" – Chenle hắng giọng hỏi – "Vừa về đấy à?"

"Ừ. Mà này..." - Jisung nhìn Chenle – "Tôi nghe Mark bảo cậu còn bị sảng. Hôm vừa rồi quát lên với tôi trong máy cũng là thế à?" – Jisung đi thẳng vào vấn đề, anh thắc mắc chuyện hôm trước cả buổi vẫn không hiểu, nên hôm nay quyết định hỏi luôn.

Chenle cau mày không trả lời. Sau vài lần nói chuyện với Jisung, Chenle cũng phát hiện ra luôn rằng anh rất dễ bị những chủ đề không đâu khích lên, rồi thể nào sau đó cũng gây chuyện cho 2 đứa cãi vã. Vậy nên biện pháp tốt nhất, là đừng mở đề tài.

"Tôi không nhớ." – Chenle nhún vai – "Anh đừng để ý... À, anh không nên hỏi, vì bản thân tôi cũng không hiểu nên không thể trả lời anh được." – Cậu cố tình dùng y chang câu Jisung dùng mấy hôm trước.

Jisung ngẩn người ra, nhưng anh hiểu ngay Chenle đang chọc mình, nên đành im lặng. Cả 5 người trong phòng khách không ai nói gì với nhau, cho tới khi Donghyuck đi vào.

"Ăn cơm nhé!" – Donghyuck mỉm cười.

"Cảm ơn chị." - Jisung lịch sự đáp, cùng lúc cả bọn còn lại ngồi vào bàn. Riêng Chenle xịu mặt nhìn Donghyuck hỏi.

"Cháo của em đâu? Cho thêm thịt vào được không? Hay kimchi cũng được." – Cậu hi vọng nhìn Donghyuck.

"Chị" nghĩ cháo trắng được rồi!" – Donghyuck lườm Chenle – "Ăn cháo cho nó nhớ mà sau này đừng có bệnh nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC