1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nó cũng đã thay đổi.

"Mình không biết nữa.. Cơ mà, kiểu như anh Mark thì tốt nhỉ? Đáng tin cậy, tài giỏi, có khiếu hài hước.."

Trong một phút rối bời, người duy nhất hiện lên trong tâm trí Chenle là người anh trai thân thiết mới vừa cùng cậu chơi bóng rổ cách đây không lâu. Việc nhắc đến người nọ cũng chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là một câu bông đùa qua loa để tránh trả lời câu hỏi lạ kỳ của Jisung.

"Ừm, anh Mark thì tuyệt thật."

Jisung bật cười, gật nhẹ đầu sau đó quay người lại, bỏ đi phía trước. Chenle cảm nhận bước chân của nó có phần gáp hơn, bèn vội vàng đuổi theo phía sau, lần này cậu không còn cố gắng tìm cách bước đi song song với đối phương nữa mà chỉ lẳng lặng dừng lại ở một khoảng cách vừa phải, đủ để lưu giữ mùi hương thân thuộc gần ở cánh mũi.

"Chenle này."

"Mình đang nghe đây."

Một làn gió nóng hổi thổi lùa qua hai má Chenle, cậu nheo mắt, hình ảnh trước mặt nhòe đi. Tà áo trắng của Jisung bị gió thổi phấp phới về phía sau, Chenle muốn vươn tay níu lấy mép vải sờn cũ ấy nhưng không thành. Gió lặng đi và Chenle rút tay về đặt ở bên hông, tà áo trắng từ từ hạ xuống, nằm im lìm.

"Mình thích Chenle."

"Ừ, mình biết mà."

Càng lớn, chữ "thích" của Jisung càng đổi nghĩa. Khi còn là những đứa trẻ răng mọc chưa đủ, Jisung đôi khi sẽ nói thích Chenle. Nó thích hai má bánh nếp của bạn, thích cách bạn nhăn mày khi xem phim hoạt hình, thích cách bạn dám chống lại những đứa trẻ xấu tính, thích những lúc bạn cười phá lên vì nó bị u đầu. Jisung thích cả chuyện Chenle sẽ giúp nó giải nốt những bài toán khó nhằn vào những phút cuối của buổi học, thích việc bạn san sẻ cho nó nửa số bi mà bạn có được để nó có cơ hội được tham gia vào trận đấu giành bi vào ngày hôm sau, thích cách Chenle mặc quần áo hoàng tử đến lau mồ hôi cho nó khi nó bị kẹt trong bộ đồ cây xanh vừa nặng vừa nóng.

Jisung đã luôn lẽo đẽo theo sau lưng Chenle, thủ thỉ vào tai bạn những lời khen ngợi, lời yêu thương. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi Jisung nhận được lời tỏ tình đầu tiên trong quãng thời gian học cấp hai. Thì ra, trên đời này cũng có kiểu "thích" khác hẳn so với những gì nó nghĩ. Là loại thích mà dù cho nó có cố chấp chối từ, người nọ vẫn sẽ âm thầm theo đuổi mặc cho bản thân chịu thiệt thòi.

"Sẽ có ngày mà Jisung cảm giác như thích thôi không đủ, Jisung muốn yêu, và rồi yêu cũng không đủ, Jisung muốn được yêu."

Người đã nói với nó như vậy.

Người, đã nói với nó rất nhiều thứ.

"Sẽ có ngày? Ngày đó là ngày như thế nào?"

Những lời nói của người xuất hiện trong đời nó quá sớm, ở thời điểm mà nó còn chẳng thể phân biệt nổi đèn vàng đèn xanh nhấp nháy trên cột đèn giao thông. Nó ước chi người có thể chọn lúc nó đã trưởng thành và có thể hiểu thấu những câu từ mơ hồ ấy, nhưng không, điều ước của nó đã không được chấp thuận.

Jisung vẫn luôn chầm chậm tự mình tìm lời giải cho những khuất mắc được sinh ra từ chính những lời khuyên nhủ của người. Vào một ngày nọ, khi lớp học đã vơi đi học sinh, Chenle dụi mắt rồi tựa đầu lên vai nó, khẽ thì thầm những lời than vãn, sau đó ngủ thiếp đi. Khoảnh khắc cả người nó căng cứng và ánh mắt nó không thể rời khỏi gương mặt say ngủ của Chenle cũng chính là thời điểm mà nó nhận ra rằng mình đã tìm được câu trả lời đã luôn bị ẩn giấu sau những tầng cảm xúc mơ hồ của nó.

"Sẽ có ngày" ở đây, thật ra chẳng phải là một ngày kéo dài hai mươi bốn tiếng. Nó đã thích Chenle từ những ngày đầu tiên cùng nhau chơi ở bãi cát, nó đã yêu Chenle khi đặt môi hôn lên má bạn và đã muốn được yêu khi Chenle nắm lấy đôi tay của Minhyun. Dù cho tình cảm trong lòng đã rõ như cảnh ban ngày, song Jisung không có gan để biến chữ thích trong lòng nó thành chữ yêu để có thể nói ra ngoài miệng.

Vì Jisung đã "thích" Chenle từ rất sớm, đã nói "thích" Chenle vô số lần nên Chenle luôn vô thức cho rằng "thích" ở đây cũng có ý nghĩa tương tự như "ăn" và "ngủ". Nhưng càng trưởng thành, Chenle càng có thể hiểu ra phần nào việc "thích" mà Jisung luôn miệng nhắc tới là như thế nào. Tuy không thể đặt cho nó một định nghĩa rõ ràng và súc tích, song Chenle có thể đi đường vòng để diễn tả sự "thích Chenle" này của Jisung.

Đó là những lời thì thầm gói theo chữ thích, dịu dàng lọt vào tai Chenle mỗi khi cậu nằm áp mặt xuống mặt bàn gỗ ngủ trưa. Những cái khều nhẹ và thích xen giữa nụ cười ấm áp của Jisung mỗi khi cả hai dừng lại để mua đồ ăn ven đường. Những nét chữ vẽ bằng đầu ngón tay mà Jisung ấn lên lưng Chenle cũng có kèm theo thích, dù chuyện này sẽ hơi khó để nhận ra vì Jisung sẽ thường chen vào giữa những chữ thích bằng các hình vẽ lộn xộn nhằm đánh lừa Chenle khỏi trọng tâm vấn đề.

Dù được thể hiện thông qua lời nói hay hành động thì thích vẫn là thích, Chenle biết rõ điều này, có lẽ còn rành hơn cả Jisung.

Chỉ mới đây thôi, Jisung lại nói thích cậu, lần này thì thích mang một dáng vẻ u buồn. Chenle tự hỏi chính mình, vì sao lại như vậy? Nếu như việc thích một ai đó khiến bạn trở nên u sầu như vậy thì từ bỏ chẳng phải tốt hơn sao? Cậu lắc đầu, ngẩng mặt nhìn lên trên, mây đã chắn ngang cả một vùng trời trên đầu nên không còn thấy nắng nữa, thời tiết cũng dễ chịu hơn phần nào.





Sau đó thì thời gian thi chuyển cấp cũng đã tới. Chenle và Jisung cùng một lúc lao đầu vào việc ôn luyện mà tạm thời bỏ qua những vấn đề nằm bên ngoài việc học. Mãi cho đến khi cùng nhau nhận giấy báo trúng tuyển thì bánh răng thời gian mới từ từ chậm lại, nó và cậu một lần nữa quay trở về với những chuỗi ngày bám dính nhau như hình với bóng, còn chưa kịp nhận ra chiều cao của cả hai lại tăng thêm mấy phân.

Năm ấy Chenle và Jisung, người thì mười lăm, người còn lại mười sáu, cùng khoác vai nhau bước vào ngưỡng cửa cấp ba.

Jisung nhìn thấy tên mình được đặt ở cuối danh sách lớp, sau đó theo thói quen lia mắt tìm tên của Chenle đang nằm đầu danh sách lớp tiếp theo. Nó cười khẩy, vuốt dọc mặt. Rõ ràng là rất gần, nhưng lại nằm cách nhau cả một khoảng xa, ông trời thật luôn biết cách xen giữa nó và cậu.

Năm nay lại bị tách lớp, Jisung biểu tình không có gì đổi thay, nếu là nó của năm mười một tuổi thì hẳn là đã tiêu tốn cả tuần liền chỉ để than vãn và khóc lóc với mọi người về việc phải chịu xa cách với Chenle. Sau khi đã biết danh sách lớp thì Chenle và Jisung cùng nói lời tạm biệt, tách ra rồi đi hai hướng trái ngược nhau. Jisung thì lên lớp để nghe phổ biến đầu năm, lớp Chenle thì bị dời ngày nhận thông báo vì giáo viên có chuyện bận nên cậu đã đi đến nhà thi đấu để đăng kí tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ.

Trong giờ học, Jisung nhàm chán ngáp dài một hơi sau đó lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin riêng cho Chenle để rủ cậu sau khi nghe thông báo xong thì có thể cùng đi ăn xiên nướng. Nhưng tin nhắn gửi đi đã quá mười lăm phút mà đối phương vẫn chưa bấm vào xem. Jisung nhìn chòng chọc vào màn hình như đang chờ đợi một điều gì đó mãi mãi không xảy ra. Trong cơn buồn chán, nó bấm phím tạo thành âm thanh lạch cạch, màn hình nhanh chóng hiện lên ba chữ quen thuộc.

Mình thích Chenle.

Nghĩ ngợi một lúc, Jisung quyết định sẽ thay con chữ ngăn cách giữa nó và Chenle bằng chữ yêu, sau khi đọc lại thì thấy không thuận mắt, bèn đổi thành yêu thích. Ngón tay nó bắt đầu lướt đi trên màn hình một cách do dự, và rồi Jisung tiếp tục xóa đi chữ Chenle, xóa cả chữ yêu và chữ thích ở phía trước.

Mình nghĩ là nên ăn xiên nướng ở chỗ mới mở gần trường cũ, review khá tốt, cậu thấy sao? Nhớ trả lời mình ngay sau khi cậu đọc được tin nhắn nhé, đói lắm rồi.

Thêm hai mươi phút nữa trôi qua, điện thoại của Jisung rung lên. Nó hấp tấp lật ngược món đồ điện tử lại, chỉ thấy Chenle thả một icon ngón cái để đáp lại lời rủ rê của nó. Jisung không biết nhắn lại điều gì, nó thì không muốn trở thành người xem tin nhắn của Chenle mà không trả lời, bèn gửi lại hình một con hamster mập đang vừa cắn hạt hướng dương vừa khóc.

Chenle lại gửi cho nó một icon ngón cái.

Nó bật cười, thả tim ngón cái của Chenle.

Những ngày đầu học cấp ba vẫn không có gì thay đổi, Jisung mỗi giờ ra chơi đều tìm tới lớp của Chenle, đợi đối phương cùng mình ra ngồi ở canteen để chơi trò chơi điện tử đã tải sẵn trên điện thoại. Bên dãy lớp của Chenle thì ai ai cũng biết mặt Jisung, bên dãy của Jisung thì chẳng ai biết đến Chenle.

Ba tháng trôi qua, Jisung bắt đầu để ý đến việc danh tiếng của Chenle ngày một tăng. Khi cùng đối phương đi trong khuôn viên trường sẽ dễ dàng bắt gặp nhiều ánh mắt chóng vánh dời đi, nhiều ý cười thầm lặng, nhiều cái gật đầu khe khẽ và những cái vẫy tay đầy ngại ngùng. Nguyên nhân của sự tăng vọt về danh tiếng này có lẽ là vì người nọ đã một mình cân cả đội giành chiến thắng trong vòng loại khu vực bộ môn bóng rổ.

"Jisung, cậu uống cái nào?"

Chenle chỉ tay lên mặt kính của máy bán hàng tự động, quay sang nhìn nó.

"Cái loại nước vị đào ấy."

"Người ta căng não suy nghĩ ra tên thương hiệu, vậy mà khách hàng cứ liên tục gọi là nước vị đào."

Chenle bỏ tiền vào khe hở sau đó lấy từ ngăn lạnh phía dưới ra hai chai nước. Cậu uống nước lọc còn Jisung thì uống thứ nước mà nó chẳng nhớ nổi tên.

"Còn cậu thì sao? Người ta lắp máy rót nước lọc trong trường, vậy mà Chenle lại xài tiền đi mua nước lọc đóng chai ở máy bán hàng tự động."

Jisung vừa cười vừa mở nắp chai nước, không muốn để ý đến gương mặt cáu kỉnh của Chenle và ý định ganh đua đúng sai của đối phương.

"Này, dạo này mình tập bóng rổ hơi bị hăng, cơ bắp cũng bắt đầu nổi lên rồi này. Có tin một phát là kẹp cổ cậu đến chết ngạt không?"

Jisung thích thú nhìn Chenle kéo tay áo lên cao để khoe cơ bắp khỏe mạnh, thu hút ánh nhìn của những bạn học đi băng ngang qua hành lang. Nó bật cười thành tiếng, dùng chai nước đào còn tỏa hơi lạnh ấn lên đỉnh đầu của Chenle, đồng thời kéo tay áo của đối phương xuống để tránh bị người bên ngoài dòm ngó quá nhiều.

"Hạ hỏa nào họ Zhong, kẻo mấy cái vòi nước trên đầu cậu sẽ xì ra nước đó."

Chenle cau mày, lắc đầu để né tránh cảm giác lành lạnh đang bị ấn lên đầu mình.

"Hừ, nếu có xì nước thì người thiệt thòi ở đây là cậu đấy, lo mà che chở cho cái máy tính đang để trong cặp của cậu đi."

Jisung biết rằng nếu mình đáp trả câu nói này thì cả hai sẽ rơi vào một vòng lặp những câu từ cãi cọ vô nghĩa, vì thế mà nó chỉ biết cười trừ, lau đi những giọt nước đọng lại ở trên đỉnh đầu của Chenle. Chenle không còn lạ lẫm gì đối với những cử chỉ chăm sóc nhỏ nhặt của Jisung nhưng đối với những người đi băng ngang qua cả hai đều có cùng một suy nghĩ, giữa họ có một mối liên kết sâu đậm hơn tình bạn.





Vào năm lớp mười một, tin đồn về Zhong Chenle - đàn em thân yêu của những anh chị khối trên và đàn anh tài giỏi đáng ngưỡng mộ của các em khối dưới bỗng dưng rộ lên khắp trường học. Nguồn gốc của sự đồn đại này bắt nguồn từ việc bạn học cùng lớp với Jisung ngại ngùng đến đẩy ghế ngồi đối diện nó, cất lên một câu hỏi.

"Nè, chuyện là mình có một người bạn thầm thích Chenle ở lớp bên, Jisung có thể cho mình số điện thoại của cậu ấy không?"

"Không được, Chenle đã có người yêu rồi.

Suốt một thời gian dài, danh tính của người yêu Chenle vẫn còn là một ẩn số. Phần lớn những suy đoán đều dựa trên lời miêu tả của Jisung.

"Đẹp trai, cao lớn, tinh tế và đặc biệt là đã ở bên Chenle từ rất lâu rồi, mọi người thật sự không có cửa đâu, bỏ cuộc đi."

Chenle đối với mấy loại tin đồn về mình thì chẳng mấy quan tâm, luôn tìm cách phẩy tay chối bỏ, không có hứng thú tiếp chuyện với bất kì ai, thậm chí còn có phần khó chịu. Từ ngày rộ lên tin đồn, số lượng người tò mò về Chenle tăng lên và số lượng người thầm thích Chenle cũng thật kỳ lạ, chẳng giảm đi chút nào. Jisung bỏ công tung tin đồn, mục đích chính là để mọi người tránh tập trung quá nhiều sự chú ý đến Chenle, vậy mà kế hoạch đó đã phản tác dụng, làm cho nó thêm đau đầu nhức óc. Tuy vậy, Jisung cũng không quá thấp thỏm lo lắng, nó tự tin cho rằng chẳng một ai có thể leo qua nổi bức tường thành mà nó cất công xây dựng bấy lâu nay, và nó tự đặt tên cho bức tường là Park Jisung.





Thoáng đã tới năm cuối cấp. Jisung mười tám, Chenle mười chín. Mỗi ngày, nó đều phải tìm cách nói thích Chenle, hoặc thể hiện là mình thích đối phương. Chenle vẫn như cũ, đáp lại nó bằng những âm thanh không thể xếp thành câu cú rõ nghĩa.

Sự tự tin của Jisung tăng nhanh có lẽ cũng là vì nó bắt đầu nhận thức được sự ưu tú của mình, nhận thức được điểm mạnh và điểm thu hút của nó. Tuy nhiên, sự tự tin đó không kéo dài được lâu, mọi thứ bắt đầu vỡ vụn rất nhanh khiến Jisung không kịp chống đỡ.

Lần này, tin đồn về Chenle một lần nữa dâng lên như sóng trào. Chỉ có điều, tin đồn này không phải do nó lan tin.

Mọi người bảo rằng họ đã biết được danh tính người bạn trai bí mật của Chenle, còn rất hào hứng bàn tán về việc cả hai hợp đôi đến thế nào. Chuyện này truyền đến tai Jisung khi nó vừa hoàn thành xong tiết thể dục với bộ môn chạy điền kinh, trong phòng thay quần áo, nó gấp gáp rút điện thoại ra với một trái tim nặng như đeo chì.

Chenle, cậu có ở đó không?

Tí nữa tan học, cùng mình đi ăn kem không?

Tiếng chuông báo giờ ra về reo lên gần đó, Jisung nghe được tiếng học sinh rộn ràng trào ra từ các phòng học, Chenle thì vẫn chưa trả lời tin nhắn của nó. Jisung túm lấy quần áo thể dục nhét ngược vào cặp mình, hướng đến dãy lớp của Chenle. Khi bước ra khỏi cửa nhà thi đấu thì điện thoại đặt trong túi áo nó rung lên.

Nay bận rồi, về trước đi nhé.

Chenle bận gì thế? Mình nhớ là câu lạc bộ đâu có lịch tập?

Jisung đứng giữa sân trường đông đúc người qua lại, ngây ngốc nhìn vào màn hình điện thoại đang mở ở mục tin nhắn. Tay nó cầm chặt món đồ đến trắng toát, từng đầu ngón tay cũng lạnh ngắt.

Có hẹn.

Với sự ngờ vực của bản thân, Jisung đã không lập tức trở về nhà. Nó gấp gáp chạy thẳng lên lớp học của Chenle với mong muốn xác nhận cho ra lẽ thực hư tin đồn là thế nào. Chuyện giữ bình tĩnh gần như là không thể, nó cảm nhận máu nóng dồn lên từng mạch máu xếp ở hai má và nhịp tim nó tăng dần mỗi khi nó leo qua một bậc thang. Dãy lớp học vắng người đón chào một Jisung thở hổn hển, mọi người đã lũ lượt rời đi ngay sau khi nghe tiếng chuông tan học, chỉ có một số người là vì kẹt chuyện trực nhật mà không thể ngay lập tức bỏ về. Jisung lấy lại nhịp thở, từ từ bước đến lớp học của Chenle. Nó đi đến cửa sau, chậm rãi nhìn vào gian phòng im lặng, chẳng có ai ở đó cả.

Một cảm giác khó chịu quặn lên trong lồng ngực Jisung và nó không thích cảm giác ấy một chút nào. Chenle vẫn hay ở lại lớp sau giờ tan học để tận hưởng không khí yên ắng sau một ngày dài bị vây quanh bởi những âm thanh rộn ràng, đôi khi cậu sẽ vừa nghe nhạc vừa ngắm hoàng hôn buông xuống, đôi khi sẽ là hoàn thành nốt ván game đang trên đà chiến thắng, đôi khi là đợi Jisung sang lớp để hai đứa cùng nhau về nhà. Jisung bước vào lớp từ cửa sau, tiến đến chỗ ngồi của Chenle, lướt đôi bàn tay lên mặt bàn gỗ khắc đầy những nét vẽ nguệch ngoạc. Nhìn qua thôi cũng có thể đoán được ngay chủ nhân của những bức phác họa lộn xộn này là ai.

Jisung kéo ghế và ngồi xuống, quay đầu ngắm nhìn màu trời bắt đầu chuyển đổi. Nó đã bình tĩnh hơn lúc trước, nhưng sự bình tĩnh này không đồng nghĩa với việc nó đã ngưng nghĩ ngợi đến lời đồn thổi về Chenle. Khi đôi mắt nó bắt đầu khó có thể phân biệt rõ rệt cảnh vật từ phía xa thì cũng là lúc điện thoại nó nhận được tin nhắn của Chenle.

Đang ở đâu vậy? Đón mình về với, ở chỗ cũ, chỗ tiệm kem.

Đã gần bốn mươi phút trôi qua kể từ khi tan học, cuộc hẹn nào lại có thể ngắn ngủi đến như vậy? Dù trong lòng ngập tràn những câu hỏi, song ngay khi vừa đọc xong tin nhắn của Chenle thì Jisung đã ngay lập tức rời khỏi căn phòng học tối đèn, chạy ra nhà xe và dẫn ra chiếc xe đạp tróc sơn mà nó đã sử dụng xuyên suốt nửa cuối cấp hai và nửa đầu cấp ba.

Tiệm kem đã khiến cho túi tiền của nó và cậu vơi đi qua từng năm tháng nằm cách trường cấp ba không xa, Jisung điều khiển xe đạp kêu cót két, bạt mạng thả dốc. Ánh sáng lay lắt tỏa ra từ bảng hiệu gắn đèn led cũ kĩ chìm nghỉm giữa không gian đang dần tối đi khi mặt trời biến mất khỏi thế gian. Tuy thị lực của nó đã kém đi và cảnh vật xung quanh luôn giữ một dáng vẻ mờ mờ ảo ảo y hệt nhau, nhưng Jisung vẫn có thể phân biệt rõ rệt bóng hình của Chenle đang ngồi trên băng ghế trước cửa tiệm, lần này cậu không mua cây kem nào.

Nó dừng xe kêu một tiếng lớn khiến Chenle cau mày, bĩu môi đá chân về phía trước, quai cặp tụt xuống một bên vai cậu.

"Cậu có nghĩ rằng đã đến lúc thay đổi con chiến mã cũ kĩ này rồi không? Cách mấy mét mà vẫn có thể nghe được tiếng rít rõ to của nó.."

Jisung cong môi cười, đá chống xe rồi đi xuống ngồi bên cạnh cậu.

"Chê nó mãi, cậu cũng có ghét nó đến vậy đâu."

Chenle chống hai tay sang hai bên hông rồi quay sang nhìn người ngồi bên cạnh mình, để ý thấy cổ áo và lưng áo đối phương thấm ướt mồ hôi, lồng ngực cũng nâng lên hạ xuống với tốc độ nhanh hơn mọi khi. Cậu không biết vì điều gì mà Jisung lại gấp gáp chạy đến chỗ mình như thế, trong lòng Chenle lóe lên một suy nghĩ, nhưng cậu đã sớm phủi nó đi.

"Sao Jisung biết mình không ghét nó?"

Chenle vươn tay về phía trước, chạm lên cái chuông sắt gỉ sét mà cậu đã từng đòi Jisung thay mới.

"Mỗi khi leo lên xe cùng mình về nhà hay đi đâu đó, Chenle trông rất vui vẻ còn gì."

Đôi tay Chenle khựng lại trong không trung và cậu bật cười, nhẹ gật đầu.

"Cậu có những suy nghĩ kì quặc thật đấy."

Cả hai lại rơi vào im lặng. Lần này, Jisung cảm nhận trong lòng nó bỏng rát, nó có chuyện cần hỏi Chenle nhưng lại không biết mở lời thế nào. Một phần cũng vì nó sợ sẽ nhận được câu trả lời không đúng ý nó, sợ rằng sau khi đã xác nhận được thông tin thì chính nó cũng sẽ vỡ òa, làm sao nó có thể chở Chenle về nhà trong khi trái tim nó vụn vỡ được chứ.

Chenle ngồi bên cạnh lén lút đánh mắt nhìn môi dưới của Jisung đang bị nó day cắn, nhận ra sự bồn chồn của đối phương.

"Tin đồn gì đó của mình.. cậu có lẽ cũng biết rồi?"

Jisung giật mình, quay sang Chenle, thu vào mắt gương mặt trầm buồn của người nọ và nhịp tim nó bắt đầu tăng dần. Cậu không phải là loại người để tâm tới những lời đồn thổi bao quanh mình, thế mà lần này lại khác, quả nhiên là có điểm gì đó đặc biệt.

"Ừ, mình có nghe."

Nó ghét cái cách mà giọng nó nhỏ đi ở cuối câu, ghét cái việc mà Chenle dễ dàng nhận ra sự thay đổi cảm xúc của nó. Jisung lặng lẽ nhìn bóng của hai đứa nhờ vào ánh đèn phía sau lưng mà hắt xuống mặt đất và nó thấy Chenle nhích lại gần bên nó, tâm tình nó thoáng đã rối như tơ vò.

"Chậc, giá mà đó không phải là tin đồn."

Chenle kéo cặp đeo chéo đặt lên đùi, dịu dàng tựa đầu lên vai của Jisung, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Vì chiều cao giữa cả hai có chút chênh lệch nên Jisung phải hạ vai thấp xuống một chút để Chenle có thể thoải mái dựa vào người mình hơn, tay nó chèn ở ngực trái, mong rằng có thể che đi tiếng tim đập thình thịch, tố cáo mọi tâm tư thầm kín mà nó đã luôn tìm cách giấu nhẹm đi khi ở cùng với người bạn thuở ấu thơ của mình.

"Ý của cậu là sao?"

"Ừ thì, nếu có thể thành sự thật thì tốt, chuyện mình có bạn trai ấy.."

Jisung khịt mũi và nó quay đi hướng khác, chuyện này đang đi theo chiều hướng mà nó không mong đợi, điều đó khiến nét mặt nó ngày càng xấu đi và sự xấu hổ dâng lên khiến Jisung không muốn đối diện với đối phương. Chenle nhận ra sự khó xử của nó, nhưng cậu thì không có ý định rời khỏi bờ vai của Jisung.

Nó nghe tiếng thở dài não nề phát ra từ bên cạnh, đôi bàn tay đặt trên đùi sớm đã níu chặt lấy phần vải thô ráp. Jisung cũng khổ sở không kém gì Chenle, chỉ là nguyên nhân sinh ra hai nỗi niềm của hai đứa khác nhau hoàn toàn.

"Jisung, hồi đó cậu đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC