Phần 3 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4 Quá khứ
Lý Nhuế Xán ngẩn người đứng trước cổng biệt thự.

Dù thế nào thì anh cũng không nghĩ tới Triệu Lễ Kiệt sẽ mang mình về nhà...

"Thế nào?" Triệu Lễ Kiệt vẫn như trước ôm eo Lý Nhuế Xán, nhìn thấy Lý Nhuế Xán bất động trước cổng, lặng lẽ bóp nhẹ eo nhỏ mềm mại của anh.

"Anh..." Lý Nhuế Xán vừa định từ chối đi vào lại bị tiếng cổng chính mở ra chen ngang.

Mở cửa là một cụ ông đã có tuổi, nếp nhăn trên mặt không thể nào che giấu.

"Ông nội." Triệu Lễ Kiệt chào ông nội Triệu.

Lão gia Triệu không để ý tới Triệu Lễ Kiệt, người nhìn về phía nam sinh đang được Triệu Lễ Kiệt ôm eo, ánh mắt như sáng lên, mang theo một chút thăm dò cùng nghi vấn: "Duoduo?"

Nghe được tên gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Lý Nhuế Xán thu hồi ánh mắt chột dạ đang nhìn loạn lên của mình, cười cười với ông nội: "Ông nội Triệu, con chào ông."

"Ai nha." Ông nội tiến lên nắm chặt tay Lý Nhuế Xán, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên tay anh, ánh mắt tươi như hoa bị sự lo lắng thay thế, mở miệng ra vẫn là sự quan tâm trưởng bối dành cho vãn bối, "Cánh tay của con sao mà bị thương rồi? Có phải là do thằng nhóc thối này làm không? Con về nước lúc nào? Sao về cũng không tới thăm ông?"

Lý Nhuế Xán bị những câu hỏi của ông nội làm cho bối rối, anh bỏ qua chuyện bị thương của mình, mở miệng giải thích: "Con mới về lại cách đây không lâu, công việc có hơi bận rộn cho nên chưa có thời gian đến thăm ông bà."

Nhìn thấy Lý Nhuế Xán cùng ông nội quen thân với nhau như thế, cậu hơi nghi hoặc nhưng lại cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên.

Như thể là một góc nào đó trong lòng cậu cảm thấy Lý Nhuế Xán và người nhà mình hẳn nhiên phải thân mật như vậy.

Thế nhưng, Triệu Lễ Kiệt hơi sợ, cậu không biết mình đã quên đi chuyện gì...

"Bà nghe được Duoduo tới? Có phải là Duoduo thật không?" Từ trên lầu, một vị mỹ nhân khí chất ung dung quý phái đi xuống.

"Con chào bà nội." Lý Nhuế Xán cười, chào bà nội.

Ông thấy bà đi xuống, tranh thủ thúc giục Lý Nhuế Xán đi bôi thuốc: "Duoduo, cháu lên lầu để bà xử lý vết thương rồi bôi thuốc một chút. Đợi nấu cơm xong ông lên gọi hai người."

Lý Nhuế Xán gật gật đầu, nghe lời ông mà lên lầu.

Triệu Lễ Kiệt nhìn chằm chằm bóc lưng Lý Nhuế Xán, rốt cuộc cũng không nhịn được thắc mắc: "Ông nội, ông biết Lý Nhuế Xán ạ?"

Lão gia Triệu một mặt ghét bỏ nhếch miệng: "Xem ra con quên nhiều thật đấy, đến Duoduo cũng không nhớ."

"Ông nội..."

"Thế nào, mi không nhớ thật sao? Mi khi đó còn đem Duoduo dắt đến trước mặt chúng ta, nói với chúng ta, đời này nếu không cưới thằng bé thì mi không đồng ý." Triệu lão gia chỉ hận sắt không thành thép đánh bả vai Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt nghe lời ông nội, trong lòng không mừng rỡ vì bọn họ từng quen biết mà ngược lại, đau đớn cùng khủng hoảng tràn đầy, cuồn cuộn kéo đến muốn nhấn chìm cậu.

Cậu hình như đã quên hết khoảng thời gian thân mật cùng ngọt ngào của bọn họ rồi...

"Ông nội, Lý Nhuế Xán anh ấy là alpha mà..." Triệu Lễ Kiệt mở miệng, giọng khản đặc chua xót.

Triệu lão gia cầm quải trượng(*) gõ đầu Triệu Lễ Kiệt: "Là alpha thì sao? Lúc trước mi chưa phân hóa, thằng bé đã là alpha rồi, mi vẫn liều lĩnh thề thốt sắt son. Thế nào? Mi bây giờ phân hóa thành enigma rồi trở nên khúm núm, do dự à. Tiểu tử thúi nói không nổi mi."

Triệu Lễ Kiệt mở miệng, muốn giải thích gì đó, lại phát hiện mình không có gì để nói nữa.

Cậu muốn nói, không phải là cậu để ý việc Lý Nhuế Xán là alpha, cậu chỉ đang sợ hãi không nhớ được khoảng thời gian trước kia của Lý Nhuế Xán và mình.

Triệu lão gia nguôi cơn giận, sắc mặt nghiêm túc, nói với Triệu Lễ Kiệt: "Thành thực mà đối tốt với thằng bé, Triệu Lễ Kiệt, con nợ Lý Nhuế Xán nhiều lắm."

Nghe được câu này, Triệu Lễ Kiệt muốn đuổi theo hỏi ông nội vì sao lại nói vậy, lại nhìn thấy Lý Nhuế Xán đỡ bà nội trên lầu đi xuống.

Triệu Lễ Kiệt âm thầm đè xuống bất an cùng chua xót trong lòng, chỉ là ánh mắt một mực dán lên người Lý Nhuế Xán, chằm chằm dõi theo anh.

Lý Nhuế Xán ngồi xuống bàn ăn, Triệu Lễ Kiệt ngồi bên cạnh anh, đang húp từng ngụm cháo nhỏ.

Bà nội ngồi đối diện nhìn Lý Nhuế Xán cùng Triệu Lễ Kiệt, cảm thấy không khí giữa bọn họ có chút kỳ kỳ quái quái, không nói rõ được, mập mờ nhưng vẫn tồn tại khoảng cách.

"Hai đứa đang quen nhau à?" Bà nội đột nhiên lên tiếng hỏi.

Động tác húp cháo của Lý Nhuế Xán dừng lại, nhìn thoáng qua Triệu Lễ Kiệt, rồi lại nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Triệu Lễ Kiệt không có sự khẩn trương giống Lý Nhuế Xán, cậu bình tĩnh gắp một miếng bánh mật bỏ vào bát của Lý Nhuế Xán: "Không phải đâu, bà nội."

Bà nội một mặt ghét bỏ, một mặt không dám tin, trách móc: "Nhiều năm như thế rồi, con vẫn chưa theo đuổi được thằng bé?"

"Khụ khụ khụ." Lý Nhuế Xán bị lời nói thẳng thắn của bà nội dọa, miếng cháo hoa vừa đến cuống họng liền sặc, ho khan không dứt.

Triệu Lễ Kiệt thấy Lý Nhuế Xán bị sặc, tranh thủ đưa cho Lý Nhuế Xán một ly nước ấm, tay đặt trên lưng anh ôn nhu vuốt xuống để anh nuốt xuống.

"Bà nội..." Triệu Lễ Kiệt cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng bà nội, ra hiệu bà đừng nói nữa.

Sau bữa cơm tối, Lý Nhuế Xán về phòng đi tắm, chỉ đơn giản rửa người một chút, mặc lại áo choàng tắm rồi đi ra.

Áo choàng tắm rất lớn, cổ áo khoét hơi sâu, kéo dài đến tận hông, Lý Nhuế Xán hoàn toàn không ý thức được làn da trắng nõn của mình cứ thế dửng dưng hở ra cho người nhìn.

Lý Nhuế Xán vừa định nằm xuống nghỉ ngơi, chuyện mấy ngày nay khiến anh vội vàng xoay sở bây giờ cơn mỏi mệt ập tới thì nghe được tiếng đập cửa. Lý Nhuế Xán chỉ có thể xuống giường mở cửa.

Đúng như dự đoán, vừa mở cửa, Lý Nhuế Xán liền thấy Triệu Lễ Kiệt.

Lý Nhuế Xán bất mãn nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Triệu Lễ Kiệt nằm trong phòng của mình, suy tư thật lâu, mới gom đủ dũng khí đến hỏi thăm Lý Nhuế Xán vấn đề liên quan tới quá khứ của bọn họ.

"Chúng ta hồi trước có quen biết nhau không ạ?" Triệu Lễ Kiệt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thanh tịnh của Lý Nhuế Xán, chỉ dám cúi đầu xuống, nhưng lại nhìn thấy da thịt trắng nõn bóng loáng của anh, giống như ngọc sáng óng ánh, long lanh, bóng loáng mê người.

Lý Nhuế Xán lười biếng không muốn nói nhảm cùng Triệu Lễ Kiệt, đưa tay thuận thế muốn đóng cửa: "Không biết, anh muốn đi ngủ."

Đối với lời phủ nhận của Lý Nhuế Xán, Triệu Lễ Kiệt đã dự liệu được, cậu không buồn cũng không dám bực.

"Vậy sao anh với ông bà nội em lại thân thiết với nhau như thế, chắc chắn trước kia tụi mình đã quen nhau." Triệu Lễ Kiệt lấy chân chặn cửa phòng Lý Nhuế Xán, "Mối quan hệ trước kia của tụi mình là như thế nào?"

Không biết có phải là do Triệu Lễ Kiệt truy hỏi ráo riết không tha hay vẫn là bởi vì Triệu Lễ Kiệt nói năng không kiêng dè, triệt để chọc giận Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán mắt trợn tròn, mặt mũi tràn đầy tức giận, chất vấn Triệu Lễ Kiệt: "Triệu Lễ Kiệt, chúng ta không quen biết nhau, quá khứ của tôi và cậu, trừ khi cậu nhớ ra, nếu không tôi một chữ cũng không nói."

" Đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi." Lý Nhuế Xán dùng sức đẩy Triệu Lễ Kiệt, thế mà chàng trai không động đậy tí nào.

Triệu Lễ Kiệt nhanh nhẹn né tránh bàn tay can ngăn của Lý Nhuế Xán, nhẹ nhàng lách người đi vào phòng Lý Nhuế Xán, sau đó xoay người khoá cửa.

"Triệu Lễ Kiệt, cậu..." Lý Nhuế Xán nhìn thấy gương mặt lưu manh của Triệu Lễ Kiệt, tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Triệu Lễ Kiệt không để ý bầu không khí áp suất thấp quanh người Lý Nhuế Xán, cậu ôm eo bế Lý Nhuế Xán lên, sau đó nhẹ nhàng đặt anh nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại.

Trải qua một chuỗi động tác này của Triệu Lễ Kiệt, áo choàng tắm vốn đã rộng rãi của Lý Nhuế Xán hiện giờ lại càng thêm lỏng lẻo.

Triệu Lễ Kiệt đặt Lý Nhuế Xán dưới thân, áo choàng tắm của anh đã trượt đến đầu vai, bộ ngực trắng nõn không có gì che chắn cứ như vậy bị Triệu Lễ Kiệt nhìn không sót một cái gì.

Lý Nhuế Xán nhận thấy ánh mắt Triệu Lễ Kiệt dần trở nên hung hãn, sâu thẳm bên trong tràn ngập sự chiếm hữu.

Triệu Lễ Kiệt lúc này mới chú ý tới, vùng bụng của Lý Nhuế Xán có một hình xăm, màu xanh mơn mởn, giống như cành lá của một loài thực vật nào đó.

Hình ảnh mang tính kích thích thị giác khiến cho hô hấp của cậu trong nháy mắt trở nên khẩn trương, Triệu Lễ Kiệt đè nén tin tức tố của mình, lần này cậu không muốn dùng bạo lực áp chế Lý Nhuế Xán.

Buông bàn tay đang trói buộc Lý Nhuế Xán, Triệu Lễ Kiệt ôm Lý Nhuế Xán vào lòng, rúc đầu vào hõm cổ anh, ngửi mùi tin tức tố thân thuộc, bấy giờ cậu mới bình tĩnh, đem những cảm xúc khẩn trương cùng sợ hãi suốt cả tối nay ném ra sau đầu.

"Em muốn làm gì?" Lý Nhuế Xán đối với Triệu Lễ Kiệt đột nhiên ôn nhu như vậy có chút không ngờ tới.

Triệu Lễ Kiệt không phát hiện tia ấm áp cùng ỷ lại sâu trong đáy mắt Lý Nhuế Xán, cậu nhẹ nhàng cọ vào tuyến thể của Lý Nhuế Xán: "Em khó chịu quá, em muốn tin tức tố của anh."

Nghe được lời Triệu Lễ Kiệt làm nũng, Lý Nhuế Xán mới nhớ ra, enigma sau khi đánh dấu alpha, cũng sẽ cần tin tức tố của alpha đó.

Lý Nhuế Xán chậm rãi thả tin tức tố mùi chanh xanh ra, tuỳ ý để Triệu Lễ Kiệt ôm mình, không giãy dụa nữa.

Nếu như Lý Nhuế Xán quay lại, sẽ phát hiện được nụ cười xấu xa cùng ánh mắt giảo hoạt vì âm mưu đã thành công của Triệu Lễ Kiệt.

Hương bạc hà hoà quyện với vị chanh xanh, cùng thưởng thức một ly rượu êm dịu cùng hậu vị khó quên.

Hai người ngủ yên, một đêm không mộng.

5 Tỏ tình

Từ sau khi Triệu Lễ Kiệt dẫn Lý Nhuế Xán về nhà, quan hệ giữa bọn họ trở nên mập mờ không rõ.

Điền Dã cầm ly nước, nhìn hai người kia dính sát không một kẽ hở, bất đắc dĩ lắc đầu.

Mấy ngày nay, Lý Nhuế Xán và Triệu Lễ Kiệt đã không còn đối chọi gay gắt như trước, ngược lại còn là kiểu Lý Nhuế Xán ngẫu nhiên làm trò tức giận, Triệu Lễ Kiệt lặng lẽ cưng chiều.

"Đây là kiểu rừng gì đây, bùa xanh cũng không cho anh nữa!" Triệu Lễ Kiệt chằm chằm nhìn màn hình máy tính của Lý Nhuế Xán, nhìn thao tác của anh, nhìn thấy người đi rừng trong đội của Nhuế Xán không chịu nhường bùa xanh cho người đi đường giữa, liền kêu ca nhằm phát tiết sự khó chịu trong lòng mình.

Lý Nhuế Xán cười cười không nói gì, tướng đường giữa luôn muốn có được bùa xanh, nhưng trong một đội, đường giữa và rừng như bèo nước gặp nhau, làm sao rừng có thể nhường đường giữa ăn bùa xanh?

Kết thúc ván này, Lý Nhuế Xán lấy hai chai nước, một chai để trên bàn mình, một chai khác rất tự nhiên đặt trước mặt Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt nhìn thấy chai nước này, vui vẻ quay đầu lại nhìn Lý Nhuế Xán.

Hạnh phúc nơi đáy mắt cùng niềm vui không cách nào che giấu, khoé miệng thấp thỏm nhếch lên đều thể hiện ra Triệu Lễ Kiệt thụ sủng nhược kinh(*).

(*) được cưng chiều mà hoảng hốt

Cuối cùng ông trời cũng không phụ lời cầu nguyện của Triệu Lễ Kiệt, hai người bọn họ được ghép đội với nhau.

"Bùa xanh, bùa xanh." Triệu Lễ Kiệt một bên đánh lấy bùa xanh, một bên nói với Lý Nhuế Xán tới ăn bùa xanh. Nhìn thấy Lý Nhuế Xán còn đang dọn lính, lại nói thêm một câu, "Xong rồi thì qua nhé."

Lý Nhuế Xán ăn hết bùa xanh của ván này, và trong những ván tiếp theo, Triệu Lễ Kiệt như thành thói quen, đưa hết bùa xanh cho anh.

Chuông điện thoại reo lên, là đơn thức ăn đặt ngoài của Lý Nhuế Xán đã đến.

Lý Nhuế Xán định đứng lên đi lấy đồ ăn, liền bị Triệu Lễ Kiệt ngăn cản, anh nghe được Triệu Lễ Kiệt nói: "Để em đi lấy."

Chờ đến khi thân ảnh Triệu Lễ Kiệt khuất hẳn ngoài cửa ra vào, Điền Dã rốt cuộc cũng không kìm nén được nội tâm tò mò cùng ham muốn nhiều chuyện của mình: "Hai người mấy cậu là sao vậy?"

"Không biết." Lý Nhuế Xán mặt không đỏ, tim không run bình tĩnh trả lời câu hỏi của Điền Dã, "Cậu ta gần đây tự dưng có chút ân cần vậy đấy, ai mà biết cậu ta lại muốn làm cái gì?"

"Tớ còn tưởng hai người đang hẹn hò đó, hai người bọn cậu gần đây cứ như hình với bóng, cậu đi đâu nó theo đó, không biết còn tưởng hai người đã đi lĩnh chứng kết hôn rồi." Điền Dã nhớ tới những suy đoán gần đây của người ngoài về hai người này, trực tiếp cười thành tiếng, cậu tưởng tượng không ra được dáng vẻ Lý Nhuế Xán kết hôn cùng Triệu Lễ Kiệt.

"Đội trưởng, tụi em không có kết hôn." Triệu Lễ Kiệt về đến nơi vừa lúc nghe được Điền Dã đang nói gì đó liên quan đến chuyện kết hôn, cậu đặt đồ ăn lên bàn Lý Nhuế Xán, sau đó kéo anh sát lại mình thêm một chút, "Em đang theo đuổi anh ấy."

Câu nói này, là đang giải thích về sự phục tùng ngoan ngoãn của mình đối với Lý Nhuế Xán trong khoảng thời gian này, cũng là tuyên bố ý thức chủ quyền của cậu đối với Lý Nhuế Xán.

"Cậu điên rồi hả?" Lý Nhuế Xán nhìn Triệu Lễ Kiệt, ánh mắt trách móc.

Triệu Lễ Kiệt vừa giúp Lý Nhuế Xán mở hộp cơm, vừa trả lời anh: "Em không bị điên, em rất tỉnh táo, em thích anh, muốn ở bên cạnh anh."

Lý Nhuế Xán sững sờ nhìn Triệu Lễ Kiệt, ánh mắt bối rối, tay chân luống cuống.

"Đó là bởi vì tin tức tố..."

Lý Nhuế Xán mở miệng muốn tìm một lý do thật tự nhiên cho lời nói này của Triệu Lễ Kiệt, tỉ như nói bởi vì đã đánh dấu, hoặc là bởi vì tin tức tố.

Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía Lý Nhuế Xán, đôi mắt chiếm hữu của dã thú rơi vào ánh mắt của Lý Nhuế Xán. Lý Nhuế Xán đã từng thấy bộ dáng kiểm soát mọi thứ này của cậu, đó là những lần anh bị cậu đặt dưới thân.

"Thích chính là thích, không liên quan đến những cái khác."
Triệu Lễ Kiệt thu hồi ánh mắt kinh khủng vừa rồi lại, lấy đũa đưa cho Lý Nhuế Xán, "Nhanh ăn đi, lát nữa nguội mất."

Lý Nhuế Xán mặt không đổi sắc ngồi ăn cơm nhưng trong lòng đã có chút do dự.

Dù rằng Triệu Lễ Kiệt mất trí nhớ, dù rằng Triệu Lễ Kiệt quên mất hứa hẹn của hai người bọn họ, quên đi tất cả sự thân mật bọn họ từng có.

Nhưng mà, Lý Nhuế Xán không thể phủ nhận, một lần nữa nghe được lời tỏ tình của Triệu Lễ Kiệt, anh vẫn như cũ không cách nào khống chế được rung động đến mức muốn nhảy cẫng của mình.

Vừa nãy, kém chút nữa, Lý Nhuế Xán đã định nói đồng ý với lời bộc bạch của Triệu Lễ Kiệt.

Lý Nhuế Xán ở một vài khoảnh khắc cũng sẽ hoài nghi quyết định của mình, không quan tâm đến lời phản đối của bố mẹ, một thân một mình trở về bên này, rõ ràng đã gặp được người lúc trước hứa hẹn chung sống trọn đời nhưng lại không thể ở bên nhau.

Anh biết sự cố chấp này của mình là do Triệu Lễ Kiệt đã quên mất, anh vẫn rất bất mãn với cậu.

Đêm xuống mọi thứ tĩnh lặng, Lý Nhuế Xán cũng tự hỏi mình, nếu như lúc trước mình không rời khỏi Triệu Lễ Kiệt, nếu như lúc trước mình không về nước, như vậy thì hiện tại, mối quan hệ của anh và Triệu Lễ Kiệt không chỉ là đồng đội phổ thông rồi.

Mà bây giờ, Lý Nhuế Xán một lần nữa nhận được lời tỏ tình của Triệu lễ Kiệt, không cảm nhận được sự kích động cùng dũng cảm như lần đầu nữa, mà chỉ có sự do dự cùng cảm khái.

Lý Nhuế Xán không trả lời Triệu Lễ Kiệt, hiện tại anh không có cách nào đáp lại lời bày tỏ của Triệu Lễ Kiệt.

6 Khôi phục ký ức
Triệu Lễ Kiệt vừa kết thúc đánh xếp hạng, nghe được ở cửa có mấy người nói chuyện liên quan đến Lý Nhuế Xán, nghe được tên Lý Nhuế Xán, cậu liền dừng tay thao tác chuột, lẳng lặng nghe.

"Scout hình như muốn về Hàn Quốc."

"Tôi cũng nghe nói rồi."

"Đúng vậy, hình như là mấy ngày nữa thôi."

Những lời này, không kém một chữ nào, truyền đến tai Triệu Lễ Kiệt, cậu cảm giác được trái tim đang đập của mình trong nháy mắt liền ngừng lại, toàn thân trở nên mơ hồ như con thuyền không tìm thấy phương hướng, giữa biển rộng vô ngần, cô độc trôi dạt.

Cậu xông ra phòng luyện tập, chạy vội về kí túc xá EDG.

Gió đêm lạnh đến buốt người, nhưng không có cách nào thổi đi những nôn nóng bất an trong lòng Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt rất bối rối, cậu không nghĩ Lý Nhuế Xán sẽ rời mình đi, cậu không muốn tách khỏi Lý Nhuế Xán.

Cậu cảm thấy, cậu đã từng bị tách ra khỏi Lý Nhuế Xán.

Sự lo lắng dần choán lấy toàn bộ cảm xúc của Triệu Lễ Kiệt, sợ hãi bối rối không ngừng cổ vũ nó, giống như có người đang bóp cổ Triệu Lễ Kiệt, để cậu không thể thở nữa.

Triệu Lễ Kiệt bỗng nhiên thấy trước mắt tối sầm, té ngã xuống đất, đầu va vào cục đá ven đường, máu từ trên trán chảy xuống.

Cậu chậm rãi đứng lên, không thèm đếm xỉa đến vết thương đang không ngừng chảy máu, trong lòng phảng phất như bị tảng đá nặng trịch đè vào, miệng không ngừng run rẩy.

Trong nháy mắt, ký ức xưa cũ ùa về, ép cậu thở không nổi.

Cậu nhìn thấy Lý Nhuế Xán...

Trong đầu cậu hiện tại chỉ có khuôn mặt của Lý Nhuế Xán, mặt anh khi vui vẻ, lúc thương tâm...

Cậu nghe được Lý Nhuế Xán nói: "Triệu Lễ Kiệt, đừng quên anh nha."

Nước mắt không biết tự lúc nào rơi xuống, nước mắt hoà cùng máu đỏ giàn dụa khắp mặt Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt lặng lẽ thút thít, trong đầu chỉ nói một câu: "Thật xin lỗi em quên anh rồi anh trai."

Lý Nhuế Xán ngồi trên giường, cầm điện thoại, nhìn vali hành lý đã sắp xếp gọn gàng, trong lòng tràn ngập xoắn xuýt, anh không biết phải nói với Triệu Lễ Kiệt, nhưng bố mẹ anh liên tục gọi điện dặn anh phải về Hàn Quốc làm kiểm tra một lần.

Ngay khi anh vẫn còn đang xoắn xuýt, Triệu Lễ Kiệt đẩy cửa bước vào, không nói lời nào, một tay kéo Lý Nhuế Xán ôm vào lòng mình.

Lý Nhuế Xán nghe được mùi máu tanh thoang thoảng, muốn ngẩng đầu xem Triệu Lễ Kiệt thế nào nhưng lại bị cậu cường ngạnh đè xuống.

Tin tức tố mất khống chế của Triệu Lễ Kiệt giúp cho Lý Nhuế Xán biết rõ hiện tại cậu đang cần tin tức tố của anh trấn an, Lý Nhuế Xán thả một chút hương thơm từ mình, tay vuốt lưng Triệu Lễ Kiệt.

"Thật xin lỗi..." Triệu Lễ Kiệt mở lời, tiếng nói khàn đặc làm Lý Nhuế Xán nhíu mày, "Thật xin lỗi..."

Triệu Lễ Kiệt cái gì cũng không nói, chỉ một mực nói xin lỗi.

Lý Nhuế Xán thả tin tức tố của mình ra, kiên nhẫn an ủi Triệu Lễ Kiệt, đến khi giãy ra được khỏi cái ôm của cậu, liền thấy vết thương trên trán của Triệu Lễ Kiệt, trong lòng lập tức lo lắng.

"Em xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương?" Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Triệu Lễ Kiệt, anh nhìn cậu, trong mắt chỉ là trách cứ thầm lặng cùng lo lắng.

Triệu Lễ Kiệt cái gì cũng không nói, chỉ một mực nhìn chằm chằm Lý Nhuế Xán.

"Triệu Lễ Kiệt?" Không thấy Triệu Lễ Kiệt đáp lại, Lý Nhuế Xán ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía cậu.

Lý Nhuế Xán phát hiện ánh mắt Triệu Lễ Kiệt nhìn mình có chút khác biệt, trước khi trong mắt là sự yêu thương thuần khiết, hiện tại vẫn là ánh mắt yêu thương nhưng xen lẫn là áy náy cùng hối hận.

Đến cùng là đã có chuyện gì?

Triệu Lễ Kiệt sao lại thấy áy náy với mình?

Lý Nhuế Xán đã có đáp án, nhưng anh không thể tin được đáp án trong lòng mình.

Với anh mà nói, đáp án kia là không thể nào.

Đó là suy nghĩ hão huyền...

Đó là si tâm vọng tưởng...

"Thật xin lỗi... anh trai." Một câu này của Triệu Lễ Kiệt liền đem tất cả suy đoán của Lý Nhuế Xán dằn xuống đáy lòng.

Vỏn vẹn một câu này, Lý Nhuế Xán biết, Triệu Lễ Kiệt của anh đã trở về.

Người trong lòng anh, đôi mắt long lanh đong đầy nước mắt, chính là Triệu Lễ Kiệt của Lý Nhuế Xán.

Nhìn Triệu Lễ Kiệt gương mặt tràn đầy áy náy đứng trước mặt, Lý Nhuế Xán vành mắt đỏ bừng, nước mắt ấm ức kìm chế từ lâu đến bây giờ mới vỡ òa.

"Em quên anh, Triệu Lễ Kiệt." Lý Nhuế Xán chủ động tiến vào cái ôm ấm áp của Triệu Lễ Kiệt, bất mãn lên án tội ác của cậu.

"Thật xin lỗi, em thật sự xin lỗi." Triệu Lễ Kiệt muốn lau nước mắt đã giàn dụa trên gương mặt anh, nhưng cậu không thể nào lau khô những giọt nước mắt tủi thân trong lòng Lý Nhuế Xán suốt khoảng thời gian qua.

Lý Nhuế Xán bĩu môi, bất mãn với câu trả lời của Triệu Lễ Kiệt, tiếp tục hỏi: "Vì sao em không nhớ anh?"

Vấn đề này hành hạ Lý Nhuế Xán quá lâu.

Có một khoảng thời gian Lý Nhuế Xán cũng nghi ngờ có phải là bởi vì Triệu Lễ Kiệt không yêu mình nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net