[Guijin] Chung Ô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tách tách.

Lắng nghe tiếng mưa nhẹ nhàng rơi theo nhịp điệu lên tán ô đỏ rực của mình, Gui Fa thong thả tản bộ về sau khi hái đầy một rổ thảo dược vẫn còn đọng lại những giọt nước tinh khiết. Nét mặt y tuy vẫn ảm đạm như một tầng mây xám nhưng trong lòng thì lại đang hân hoan như reo vui cùng cơn mưa nhảy múa.

Thế nhưng, khi cánh cổng vĩ đại màu đỏ sậm dẫn đến Bồng lai lọt vào tầm mắt, y lại nhìn thấy một đóa dâm bụt tiêu điều ngồi úp mặt vào gối bên cạnh cửa mà không vào trong.

Tách tách...

Như cảm nhận được ánh mắt muốn hỏi "... Ngươi làm gì ở đây thế?" của Gui Fa, Zhu Jin e dè ngẩng mặt lên, mắt không nhìn thẳng vào người đối diện.

"Bọn chúng... khóa ta ở ngoài rồi."

Nghe vậy, bông hoa quế khẽ thở dài và chạm nhẹ lên cổng. Đúng như y nghĩ, cánh cổng này đã được tráng lên một lớp Thổ đạo, thứ nguyên tố tương khắc với Zhu Jin.

Kẻ bày ra trò chơi khăm này chỉ có thể là Mu Dan, với sự trợ giúp của Ran do ở đâu có trò vui thì ở đó sẽ có mặt hắn. Tuy hai tên gia hỏa này đã bước vào độ tuổi thiếu niên rồi và lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc lắm, suy cho cùng bọn hắn vẫn chỉ là những hài tử to xác mà thôi. Gui Fa loại bỏ khả năng Ju Fa là thủ phạm đằng sau vụ việc này, hắn sẽ không bao giờ dùng đến những biện pháp đê tiện này cả mà chỉ sỉ vả thẳng mặt Zhu Jin.

Gui Fa đứng tần ngần một hồi, hết nhìn cổng rồi lại quay sang nhìn bằng hữu của mình. Tất nhiên y vẫn có thể vào cổng bình thường do thổ sinh kim mà. Nhưng nếu để Zhu Jin vào trong thì y sẽ bị cái tên mẫu đơn cằn nhằn là "phá đám cuộc vui" mất...

Trong khi đó, hài tử mang Thủy đạo kia tiếp tục cúi gằm mặt, cảm thấy đôi má của mình nóng bừng vì xấu hổ. Hắn mong Gui Fa mau mau vào trong đi, để cho hắn nhân tiện lẻn vào cùng. Nhưng thiếu niên với mái tóc hạnh hoàng chẳng hề chuyển động gì, khiến cho Zhu Jin càng sốt ruột hơn nữa.

Thế rồi, có tiếng áo loạt soạt, tiếng chân giẫm lên đất ướt, và khi Zhu Jin ngước lên, hắn thấy mình đang được che chở bởi chiếc ô của Gui Fa, cả hai người họ nhuốm thẫm sắc đỏ từ tán ô ấy.

Trước khi Zhu Jin kịp hỏi gì thì bông hoa quế đã thản nhiên ngồi thẳng xuống mặt đất bên cạnh hắn, đặt chiếc ô dựng vào tường thành giữa hai người họ. Y cẩn thận đặt rổ thảo dược xuống rồi đăm chiêu nhìn về phía trước.

"Ngươi... làm cái gì thế?" Bây giờ đến lượt Zhu Jin thắc mắc.

"Ngồi ngắm mưa."

"..."

Zhu Jin á khẩu trước câu trả lời này. Sau khi hậm hực nói "Ngươi rảnh rỗi quá đấy!", hài tử dâm bụt trở lại làm đà điểu cắm đầu xuống đất, cố gắng lờ đi cái người kế bên mình. Nhưng hắn nào có hay Gui Fa đã nuốt xuống cụm từ "Với ngươi" trong câu nói ban nãy.

Zhu Jin nhắm tịt mắt lại, nhưng người bên cạnh cứ sột soạt đổi tư thế ngồi rồi thi thoảng đụng vai hắn. Đến khi không chịu nổi nữa, hắn ngẩng mặt lên định phàn nàn thì lại thấy một biểu cảm hết đỗi yên bình trên gương mặt của thiếu niên mắt đen kia. Vẫn cùng một nét mặt vô cảm như mọi khi ấy nhưng không hiểu sao nó lại có nét gì đó thanh thản pha lẫn chút hứng thú trước cơn mưa tí tách này.

Zhu Jin không hiểu Gui Fa thấy nó có gì thú vị, nó cũng chỉ như mọi cơn mưa phùn trước kia thôi mà. Đã thế, mưa còn làm ướt nhẹp mọi thứ, và khi dính mưa, mái tóc của hắn không thể nào phồng lên đẹp đẽ được nữa, trông hắn chẳng khác gì chuột lột.

Nhắc đến ướt, Zhu Jin mới sững sờ nhận ra mảnh vai áo trắng tinh bên phải của Gui Fa đã ướt đẫm đến nỗi trở nên xuyên thấu, nhưng người kia dường như chẳng mảy may để ý. Và rồi, hắn mới nhận ra phần lớn ô đã được ngả về phía mình.

"Áo ngươi bị ướt rồi kìa! Che ô mau!"

Hắn khẩn trương đẩy ô sang phía Gui Fa và ngồi xích vào. Tuy vậy, nó vẫn không che hết được cả người y, và giờ thì một phần áo của hắn cũng đã bị nước mưa nhỏ xuống.

"Nhưng nếu vậy thì..." Gui Fa cũng nhận ra điều đó nhưng Zhu Jin lên tiếng chặn y lại.

"Đằng nào người ta cũng đã ướt sẵn cả rồi. Có ướt thêm chút nữa cũng không hề hấn gì."

"Thế à?"

"Ừ."

Nói quả quyết như vậy xong, Zhu Jin quay lại khom người bó gối để Gui Fa có thể ngồi thoải mái. Lạ thật, dù người hắn vẫn ướt nhẹp từ đầu đến chân như cũ, nhưng khi cùng ngồi chung dưới ô với Gui Fa như thế này, hắn không còn cảm thấy khổ sở như trước nữa.

Thế rồi, người kia lại sột soạt lấy cái gì đó ra khỏi túi ngực mình và đưa nó ra trước mặt Zhu Jin.

"Phải rồi, hồi nãy lúc đi hái thảo dược, ta có thử ghé qua một ngôi làng Hoko ngày trước và tìm được thứ này..."

Trên bàn tay trắng muốt thon thả của Gui Fa là một cái màn thầu trắng ngần cũng không kém. Nhưng chẳng phải có gì đó không đúng sao? Ngôi làng Hoko... làm gì có ai sống ở đó nữa!

"Ban đầu, ta cũng ngạc nhiên là tại sao một chiếc bánh màn thầu vẫn được bảo quản tốt đến vậy sau bấy lâu nay. Nhưng rồi ta đoán là bầu không khí chứa đầy đan này có lẽ đã thấm nhuần vào nó rồi..."

Trong lúc Gui Fa đưa ra giả thiết này, Zhu Jin chỉ trố mắt ra nhìn chằm chằm vào vật thể lạ trên tay y. Cái thứ trông giống "màn thầu" này... đừng nói là y định-

"Muốn ăn không?"

Và y nói ra rồi! Zhu Jin than thầm trong bụng và đưa ánh mắt nghi ngại nhìn Gui Fa.

"Ngươi chắc là nó ăn được không đó?"

"Ta có xem qua đạo của nó rồi. Nhìn nó vẫn giống thức ăn bình thường, nên có vẻ không có vấn đề gì cả." Nói rồi, Gui Fa đưa nó ra trước mặt mình ngắm nghía các kiểu như thể đây là một mẫu thí nghiệm quý hiếm.

"Lỡ ta bị tiêu chảy hay nôn mửa thì sao...?" Zhu Jin mếu máo nói, vẫn chưa gạt bỏ được ngờ vực của mình.

"Thế thì ta cùng bị với ngươi."

Trước câu khẳng định chắc chắn này, Gui Fa liền xé màn thầu ra làm đôi và đưa một nửa cho Zhu Jin. Hài tử dâm bụt vẫn đắn đo không biết nên làm sao, nhưng bằng hữu của hắn đã cất công đi xa mang về món ăn này và mời tha thiết đến vậy... Thôi thì!

Nghĩ thế xong, hắn lập tức nhét hết miếng màn thầu vào miệng. Nếu sợ đồ ăn dở mà không muốn bỏ thì cứ nuốt xuống họng càng nhanh càng tốt. Sau khi Zhu Jin đã nhai nhồm nhoàm hết phần của mình rồi, Gui Fa vẫn còn đang xé ra từng mẩu nhỏ và nhấm nháp bỏ vào miệng.


Đến khi ăn xong, Gui Fa khẽ hỏi người bạn của mình.

"Ngươi thấy thế nào?"

Zhu Jin dù rất muốn nói dối để làm bạn vui lòng, nhưng rốt cuộc sự thật vẫn tuôn ra khỏi miệng hắn.

"Dở tệ... Đã vậy còn nguội và dai nhách nữa."

Và rồi, một câu đáp lại không thể ngờ tới từ Gui Fa.

"... Công nhận là dở thật."

Tách tách.

Hòa lẫn vào tiếng mưa êm đềm ấy là hai giọng cười khúc khích khe khẽ phát ra từ dưới chiếc ô tròn đỏ thắm tựa như một đóa sơn trà nổi bật giữa sắc mưa xanh xám.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net