Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon một thoáng ngỡ ngàng, ra sức rút bàn tay ra, nhưng ngón giữa lại bị dính vào một cái lỗ trên túi. Cô khóc dở mếu dở chẳng biết làm thế nào, bèn lay lay người Eunjung: "Dậy, dậy mau!"

Eunjung nhăn mặt, nhưng không hề có ý định di chuyển cơ thể của mình. Jiyeon tức đến điên người, dùng một tay còn lại nâng mông Eunjung lên để rút ngón tay ra. Eunjung bất thình lình bị sờ vào butt, với phản xạ của 1 cảnh sát, liền giơ chân tung ngay 1 cước vào mặt Jiyeon, rất may, Jiyeon nhanh nhẹn né kịp, thành ra Eunjung bị mất thăng bằng mà té nhào xuống đất trong tư thế không thể nào dị hơn. 1 tay bị vướng vào chiếc còng, còn cả thân mình nửa dưới đất nửa trên ghế trông không khác gì 1 diễn viên xiếc phiên bản lỗi, nhưng vẫn say sưa ngủ ngon lành. Tay Jiyeon sau khi được giải thoát khỏi thân người mấy chục kí, liền tê liệt hết muốn cử động nổi. Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu?

Đến lượt giải quyết cái điện thoại, Jiyeon thấy tên người gọi là Lee Jang Woo, ngay lập tức trong đầu cô hiện lên hình ảnh nam cảnh sát tàng tàng không chút đặc biệt ban trưa. Gan lộn lên đầu, cô bấm nút nghe, thét lớn: "STOP CALLING HAHM EUNJUNG !!!!!!!!"

Đầu dây bên kia cứng đơ hết cả phút, mới ngờ ngợ mà hỏi lại: "Cô... cô là ai?"

Jiyeon không những không trả lời Jang Woo mà còn giáo huấn anh ta một trận ra trò: "Nam cảnh sát, anh có biết giữ lễ giữ nghĩa giữ phép tắc lịch sự là gì hay không? Nhà anh không có đồng hồ hay sao mà gọi vào nửa đêm canh ba gà gáy như vầy? Hơn nữa, gọi hoài mà người ta không nghe, anh cũng nên nhận thức là người ta không muốn tiếp chuyện chứ! Sao anh có thể mặt dày như thế này?"

Jiyeon tuôn liền một tràng không ngừng nghỉ khiến Jang Woo lập tức mặt xanh như tàu lá chuối, liền nhìn lại xem mình có quáng gà nửa đêm mà gọi lộn số hay không, nhưng anh không hề nhầm lẫn. Jang Woo một thoáng ngỡ ngàng nhận ra giọng nói trầm ấm này anh đã nghe ở đâu đó rồi, não bộ anh lập tức giải mã ra ngay. Jang Woo thận trọng cất tiếng: "Cô Park, là cô Park đúng không? Tại sao cô nghe máy của Eunjung? Eunjung đâu rồi?"

Jiyeon liếc mắt nhìn con người kia, hừ giọng: "Ngủ say như chết."

"Cô đã... làm gì Eunjung? Hai người... đang ở chung?"

Jiyeon cười khinh bỉ: "Anh nghĩ tôi có thể làm gì cô ta? Bắt cóc cô ta đem về nhà để rồi gây đủ phiền toái cho tôi hay sao?" Jiyeon vẫn còn tức khi nhắc lại sự việc hi hữu khi nãy. "Lee Jang Woo, tôi không phải loại người rảnh rỗi sinh nông nỗi để nuôi không công trong nhà một con heo hường ham ngủ như thế này... Thế nên, dừng cái suy nghĩ đê tiện của anh ngay lập tức và... SHUT UP! "

"Cô..."

Jang Woo chưa nói hết câu, Jiyeon đã dập máy. Cầm trên tay cái điện thoại ốp lưng màu hường in hình Rilak, cô chỉ muốn quẳng đi ngay cho đỡ phiền toái mà thôi, nhưng không có quyền làm như vậy. Cúi nhìn Eunjung đang ngáy khò dưới đất bằng ánh mắt rực lửa, Jiyeon khom người bế cô ta lên ngay ngắn trên sofa, trong đầu thầm nghĩ thật nhiều trò để hành hạ Eunjung một cách man rợ nhất.

Sau một hồi vật vã đổ không ít mồ hôi, Jiyeon quyết định đi ngủ... Dù sao đi chăng nữa, cô cũng không hiểu nổi tại sao mình lại tỏ vẻ nhún nhường trước Eunjung đến như vậy, vốn đã nổi tiếng là người vô tâm từ lâu, nên cô có thể bỏ mặc cô ấy. Hơn nữa, mối thù giữa cô và cảnh sát là không thể hàn gắn lại cho dù vụ tai nạn đó đã chìm trong quá khứ. Trong một khoảnh khắc, Jiyeon dường như không thể nhận ra chính bản thân mình được, dường như cuộc sống của cô bấy lâu nay đã đi chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó vậy.

Mà thôi kệ đi, ngày mai, cô sẽ phải bắt Eunjung trả giá, dù không phải là người để ý những chuyện không cần chấp nhặt ấy, nhưng cô cũng không dễ dàng bỏ qua vụ việc lần này.

...

Nắng chiều vàng nhạt đổ xuống cánh đồng hoa hướng dương đang mùa rực nở. Từng đàn ong, đàn bướm thi nhau theo hương gió mà bay đến đây ngày một nhiều hơn, tạo nên một bức tranh vô cùng tuyệt mỹ. Tít xa xa kia là một rặng núi cao ngất hùng vĩ biến nơi đây trở thành một nơi không khác gì bồng lai tiên cảnh. Từng bãi cỏ xanh mướt rậm rực chạy dài suốt theo triền núi. Ở giữa bãi đất trống gần cánh đồng hoa vàng, có một cây hoa giấy to không khác gì một cây đa cổ thụ, to một cách không tưởng tượng nổi. Hoa của nó ngập trắng cả một vùng. Cứ tưởng hoa giấy trắng sẽ bị lạc lõng trong không gian đầy màu sắc, nhưng không. Từng cánh hoa liễu yểu đào tơ trắng muốt tinh tế theo từng ngọn gió dập dờn thả mình mà bay đi, tạo nên một khung cảnh khó bề diễn tả.

Dưới gốc cây hoa giấy, Eunjung đang nằm ngủ ngon lành...

Nửa nằm nửa tựa vào gốc cây, với sự mơn trớn của từng ngọn gió mát, để từng lọn tóc bay lòa xòa trước mặt, cô hơi mỉm cười đầy vẻ mãn nguyện. Nhưng như thế này cũng chẳng phải là tốt, bởi vì khung cảnh thơ mộng như thế này mà không hưởng thụ thì không phải lãng phí quá hay sao?

Nghĩ vậy, Eunjung liền tỉnh ngủ ngay, chứng kiến hết cảnh sắc ở nơi mình đang ở đập vào tầm mắt, cô lại cảm thấy gì đó không đúng. Nơi đẹp như tiên cảnh này mà chỉ có một mình cô trơ trọi, nên cái cảm giác trống rỗng nhanh chóng chiếm lấy tâm tính cô. Rốt cuộc, chẳng thể nào còn tâm trí mà hưởng thụ được gì thêm, mà càng ngày, cô càng đổ mồ hôi lạnh do sự cô đơn lạc lõng ngày càng xuất hiện rõ không biết lí do là vì sao. Đột nhiên, Eunjung thấy tay của mình ươn ướt, nhìn lại, cô thấy một con cún nhỏ màu trắng không biết từ đâu ra đang liếm liếm đầu ngón tay cô....

Hừ! Cuối cùng cũng có cái để mà làm bạn.

Eunjung bế con cún trắng lên người, nhìn kĩ nó một lát. Đột nhiên, con cún phát ra tiếng nói: "Àn nhông!"

Eunjung giật nảy người rồi quăng thẳng con cún xuống đất không thương tiếc. Cô vừa mới nghe gì vậy? Con cún này biết.... biết nói?

"Mày.... mày biết nói?" Eunjung sợ sệt hỏi.

"Ò, tuôi là Baekgu."

Baekgu? Cái tên này nghe rất là quen, chỉ tiếc Eunjung không nhớ là đã nghe ở đâu, nhất thời quên mất. Cô bỗng thấy mất dần cảm giác sợ sệt, ẵm con cún lên người một lần nữa, cô ngờ nghệch hỏi: "Tại sao mày lại nói điều đó với tao?"

"Chào bạn cùng tên...."

Tâm trí Eunjung chấn động một hồi, rốt cuộc thì con cún này đang nói nhảm gì thế? Tên của cô từ nhỏ đến giờ chẳng phải là Eunjung.... Ham Eunjung hay sao? Còn cái tên Baekgu đó, dù đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy, nhưng vẫn gợi lên một cảm giác xa lạ. Không lẽ trong quá khứ, cô đã từng mang tên Baekgu? Mày Eunjung nhíu thành một hàng. Nghĩ tới đây, đầu Eunjung đột nhiên dội lên một cơn nhức dữ dội. Từng cơn đau dồn dập cứ thế mà tràn tới làm cô không chuẩn bị kịp nên chỉ có thể gục đầu xuống bãi cỏ mà rên rỉ. Cơn đau này, nó đã từng xuất hiện rồi, nhưng nó chưa bao giờ tấn công cô với công lực lớn như hôm nay. Cơn đau ở đầu chưa dừng thì Eunjung lại muốn ngất đi vì tay cô đau rát như có con gì cắn. Cô thét lớn: "A...a.....a...."

Tiếng thét của Eunjung vang vọng....

....

Eunjung từ từ mở mắt. Cuối cùng cô cũng tỉnh giấc sau một giấc mơ kì lạ. Cả người cô rực lửa, mồ hôi không ngừng tuôn chẳng khác gì đang ở Hỏa Diệm Sơn đánh nhau giành quạt ba tiêu với Thiết Phiến công chúa. Eunjung thở hổn hển, đau nhức xoay cổ nhìn xung quanh, khung cảnh trước mắt thật quá khác lạ khiến hơi cô ngẩn ngơ một lát. Cả người tê cứng, thật không nhấc lên nổi. Eunjung cau mày gắng sức ngồi dậy, nhưng mới rướn lên được nửa thân người đã bị một lực kéo cô xuống lại. Eunjung đang ngơ ngác không biết gì mới xảy ra, thì cô bỗng phát hiện tay phải của mình không cử động được, giống như bị vướng vào vật gì đó vậy. Cô đành dùng tay còn lại chống xuống mặt ghế, lấy sức ngồi dậy. Sau khi đã thực sự tỉnh táo, Eunjung mới phát hoảng.

Cái quái gì thế này? Tay cô đang... bị còng vào thanh sắt cửa sổ, còn cô đang ngủ ở chỗ nào đây?

Hô hấp của Eunjung như muốn ngừng trệ, cô lục túi tìm chìa khóa mở còng nhưng không tìm thấy, dĩ nhiên cô không thể rút tay ra khỏi đó, chỉ có thể bất lực ngồi một chỗ. Giương cặp mắt tò mò nhìn bao quát, Eunjung thấy mình đang ở trong một căn hộ hoàn toàn xa lạ với tông nền màu lạnh là chủ yếu, tạo cho cô một cảm giác âm u. Eunjung xoa mi tâm, cố nhớ lại những gì mình đã làm tối đêm qua nhưng kí ức chỉ vỏn vẹn có việc cô đã say rượu, đã tìm ra được nhà, và sau đó cô hoàn toàn không nhớ gì cả.

Eunjung giật nảy người, chẳng lẽ cô đã bị bắt cóc?

Eunjung vội kiểm tra lại mình, xem thử có mất bộ phận nào, hay là quần áo có... bị xộc xệch quá giới hạn hay không. Nhưng trừ việc bị còng, không có thứ gì cho cô thấy mình là nạn nhân của một vụ bắt cóc cả. Cô thật sự không hiểu mô tê gì, thì đập vào mắt là một tờ giấy nằm ngay ngắn trên cái bàn gần đó, hình như có chữ. Rướn người qua nhằm lấy tờ giấy, cô đọc hàng chữ trên đó, nét chữ như rồng bay phượng múa, làm đầu óc cô lại càng rối tung rối mù lên: "Ở yên đó, đừng làm loạn, chờ trưa tôi về xử lí."

Eunjung khẽ bật cười, câu nói này thật bá đạo quá. Tay cô bị còng vào cửa sổ rồi thì có thể đi đâu được nữa cơ chứ. Eunjung thầm nghĩ, chủ nhân căn hộ này thật sự khó hiểu. Đang ngồi mân mê tờ giấy, đột nhiên Eunjung giật bắn người khi phát hiện một sự thật đắng lòng. Chết... chết rồi... Hôm nay cô phải đi làm....

Eunjung ngước nhìn đồng hồ treo tường, không còn một chút hi vọng khi kim giờ đồng hồ đang chỉ đúng con số 9. Rồi xong, hôm nay cô đã nghỉ việc không phép, thế nào cũng sẽ bị kỉ luật, tương lai u ám đang giăng ra ngay trước mắt. Eunjung chỉ muốn khóc thét. Điện thoại cũng không còn nằm trong túi, không có cách gì liên lạc ra bên ngoài. Cô lại thấy đầu óc ong ong, chắc cơn say hôm qua đã để lại hậu quả rồi.... Cô tìm cách nằm xuống một cách thoải mái, nhắm mắt chờ thời gian trôi. Bây giờ chỉ mới hơn 9 giờ, vậy mà cô phải nằm ỳ một chỗ với một bên tay bị đau nhức, bụng thì lại réo rắt ầm ĩ, không biết có thể chịu nổi đến trưa hay không. Rốt cuộc tối hôm qua cái quái gì đã xảy ra vậy?

Một giờ trôi qua lâu như một thế kỉ, Eunjung thấy bức bách khắp người như bị kiến cắn. Vốn là người thích bay thích nhảy, việc phải nằm dính một chỗ đối với cô đúng là một thảm họa không hơn không kém. Cô lại thọc mạch chiếc còng trên tay, cố tìm một cách nào đó bất đắc dĩ để mở nó ra, nhưng hoàn toàn vô vọng, cô vốn là cảnh sát làm việc quang minh chính đại chứ không phải ăn trộm nên không thể tháo còng mà không có chìa khóa. Ngồi xoay xoay một hồi, cổ tay đã ửng đỏ và đau rát, Eunjung thở dài, đành bỏ cuộc toàn tập, bất lực chịu đựng. Sau khi tìm tòi đủ mọi cách mà không thành công, cô đâm ra chán nản hết sức, đành ngồi quan sát nội thất bên trong căn hộ. Màu sắc chủ đạo của nó toàn rất đơn giản, đồ vật được xếp ngăn nắp và vô cùng tinh vi chứng tỏ chủ nhân của nó là người rất lạnh lùng và có đầu óc. Hơn nữa, cô hoàn toàn không nhìn ra có đồ của phụ nữ ở đây. Eunjung nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cảm thấy chủ nhân căn hộ có lẽ là đàn ông chăng? Lập tức trong đầu cô hiện lên không ngớt hình ảnh những soái ca mà cô đã tưởng tượng ra và cô tự cho mình luôn là nữ chính trong truyện ngôn tình, vui sướng tới nỗi quên mất luôn tình cảnh đáng thương của mình hiện giờ.

Eunjung tâm trạng tốt dần lên, liền ngân nga vài câu hát để giảm bớt sự vô vị. Liveshow của Ham Eunjung xin được phép bắt đầu!!!

"Tui đây thích ăn mì.... Nhưng mì nào dai thiệt dai, tui mới ăn hà.... Mì KOKOMI! Nói chung là dai đó.... À mà đó có 'phái' là dai hôn.... mà tui đánh đu được nè.... Ó ồ, ó ô ó...."

Eunjung tự hát tự nghe rồi tự mình cười ha hả, càng thấy mức độ tăng động của mình đang tăng theo cấp số nhân. Nhìn vào, liệu có người nào tin nổi đây là một cảnh sát được hay không? Chính cô còn không tin nổi mình được nữa mà....

"Comeon, dè! Học thiệt dzui ha! Toán không có gì khó, đâu có gì là khó và có bao giờ nhăn nhó. Văn chỉ là 'chiện' nhỏ, 'chiện' nhỏ, ôi 'chiện' nhỏ!!! "

"Cốc cốc, hãy... mở cửa ra! Cốc cốc, mau ra nhận quà! Cốc cốc, mỗi ngày dòng sữa.... Từ VINAMILK 'chăm' phần 'chăm'~~~~"

Đang hát ngon trớn, Eunjung đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ, vội nhìn lại đồng hồ đã quá 11h trưa. Cô liền ngưng hát, một phút chỉnh trang y phục, rồi chuẩn bị 1 nụ cười thật tươi chờ đón sự hiện diện của soái ca trong mộng....

"Soái ca, tới đây 'ăn' nè........" Eunjung thật nhỏ hét lên

Một thanh âm trầm thấp đầy mùi sát khí cắt đứt ngay ý nghĩ điên rồ của Eunjung: "Ai là soái ca của cô?"

Gì vậy? Lãng nhách quá...
_______________________

Để kỉ niệm ngày Hahm bèo qua Thái đóng phim chung với choai đệp, ai dự đoán đúng trong chap sau bạn Yeon sẽ LÀM Hahm thì mình sẽ tặng chap sau cho bạn đó (ít có liên quan ^^)

Đừng bơ mình nha =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net