#44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ChoSun nhìn thấy Jungkook thì đưa tay lên vẫy, hô to tên của cậu khiến cả nhà ăn có vài phần để ý. Jungkook thấy thế nhanh tiến lại gần.

- Sao cậu lâu thế? 6 giờ 45 rồi này. Có kịp ăn sáng không? – ChoSun nhăn mặt nói.

- Chắc kịp thôi. Mình ăn nhanh lắm.

- Vậy cậu mau lấy đồ ăn đi, phải có thẻ và vân tay thì mới lấy được nên mình không lấy thay cho cậu được.

Jungkook gật đầu, đang định xoay bước quay đi thì nghe được một giọng nói trầm ấm cất lên gần đấy:

- Chào buổi sáng, Jungkook.

Jungkook lúc này mới quay sang để ý hai ghế đối diện với ChoSun, ra là Alex và HanMin. Cậu mỉm cười đáp lại:

- Chào buổi sáng, HanMin.

HanMin thấy thế thì ngây người, miệng vô thức cong lên đôi chút. Jungkook nhìn sang Alex, anh ta vẫn vậy, vẫn cái dáng vẻ cắm mặt vào trong đống đồ ăn như thể đó là thứ duy nhất đáng nhìn. Cậu khẽ chào một tiếng, sau khi nhận thấy cái gật đầu đáp lại thì liền lướt qua để đi lấy đồ ăn.

HanMin chưa thể dứt ánh nhìn, vẫn mãi dán chặt vào cậu. Cậu rất đẹp, đẹp đến hớp hồn anh từ lúc nào chẳng hay. ChoSun kế bên thấy thế liền nở một nụ cười ma mị, cất tiếng:

- Anh có vẻ rất thích Jungkook nhỉ? Có cần tôi làm mai cho không?

HanMin giật mình quay lại:

- Hả? Gì cơ? Không...tôi không...

Không để anh nói nốt trong trạng thái lắp bắp ấy, ChoSun nói luôn:

- Thôi đừng có chối. Tôi thấy hết thông qua cái cách anh nhìn cậu ấy đấy nhé!

HanMin mắt tròn xoe nhìn ChoSun đang tinh nghịch nháy mắt với mình. Đầu bỗng xuất hiện suy nghĩ: "Chẳng lẽ dễ nhận ra đến thế ư?" Thấy anh có vẻ như đã không còn muốn chối bỏ, ChoSun càng tiến tới:

- Sao? Muốn tôi giúp không? Theo tôi biết thì hình như cậu ấy cũng chưa có người trong lòng đâu.

- Thật...thật sao?

ChoSun phì cười:

- Thật. Hay để chắc chắn hơn thì lát nữa cậu ấy quay lại, tôi hỏi cho nhé!

HanMin nghe vậy thì có đôi chút do dự. HanMin chưa kịp trả lời, ChoSun đã nhìn thấy Jungkook từ đằng sau đang đi tới, cậu tỏ ra loi nhoi như dư đường trong người:

- Jungkook! Nhanh lên, lại đây ngồi!

HanMin bất ngờ, xoay người lại thì thấy Jungkook đã đi đến nơi. Vừa ngồi xuống, Jungkook đã nhanh chóng múc lấy múc để bát cơm chiên trước mặt vì sợ muộn giờ. ChoSun cũng không bận tâm gì nhiều, trực tiếp hỏi thẳng Jungkook:

- Jungkook nè, cậu có người yêu chưa?

Câu hỏi này khiến Jungkook có chút sựng người rồi lại tiếp tục chúi mặt vào bát cơm, vừa ăn vừa trả lời:

- Chưa. Sao cậu hỏi vậy?

- Tò mò ý mà.

Câu trả lời của Jungkook khiến HanMin cảm thấy rất an tâm, trong lòng bỗng chốc có chút vui mừng. ChoSun hỏi tiếp:

- Thế chắc cậu cũng chưa có người trong lòng nhỉ?

Vừa nghe xong câu hỏi đó, hình ảnh của anh lại xẹt ngang qua đầu của Jungkook. "Sao lại..." Không, chắc chắn anh ta không phải là người trong lòng của cậu. Sao cậu có thể đi thích một kẻ đã từng cưỡng bức và hành hạ mình cơ chứ? Mất mấy giây để định hình lại cảm xúc, Jungkook bình tĩnh nói:

- Chưa, tớ chưa có.

HanMin thấy cậu trầm tư điều gì đó sau khi nghe được câu hỏi của ChoSun liền có chút lo lắng, sợ rằng câu trả lời của cậu là có. Hay đúng thật "có" mới chính là đáp án đúng cho câu hỏi ấy dù rằng câu trả lời của cậu là "không"? Cảm nhận được sự do dự của cậu khi đưa ra câu trả lời, HanMin đã biết sự thật trong lòng của Jungkook là gì. Có lẽ trái tim cậu đã xuất hiện hình bóng của một ai đó nhưng có vẻ người đó lại không đáp lại cậu nên cậu mới trả lời là không.

HanMin có chút hơi buồn khi bản thân nhận ra được điều đó. Anh đã đến sau người kia rồi. Nhưng anh không có ý định bỏ cuộc. Nếu người cậu thương thầm không thể cho cậu tình cảm mà cậu mong muốn thì tại sao người đó không phải là anh? Anh sẽ đem đến cho cậu hạnh phúc, sẽ chinh phục được trái tim đã có chủ ấy để dành một chỗ đứng cho mình. Đó là những gì xuất hiện trong đầu anh lúc này: quyết tâm đấu tranh để bảo vệ người mà anh yêu thương.

ChoSun thì nghe xong câu trả lời của Jungkook lại chẳng có ý định dừng chủ đề này ở đây mà tiếp tục lấn tới:

- Sao thế? Chẳng lẽ không có đối tượng nào hợp mắt cậu sao? Mình thấy xung quanh có nhiều người được lắm mà. Chẳng hạn như anh HanMin và anh Alex này.

Chiếc miệng xinh xắn ấy dường như không có gì để làm mà tinh nghịch nói những điều không đâu rồi. Đôi mắt của Alex đang dính chặt vào đĩa ăn liền ngước lên, tuy không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy anh ta đang khó chịu. HanMin sững người khi nghe thấy ChoSun nhắc đến tên mình, đôi chút không kịp trở tay nhưng rồi vẫn quay qua Jungkook chờ đợi câu trả lời. Nhưng tiếc rằng cậu lơ luôn câu hỏi ấy, tỏ rõ sự không vừa ý, nói:

- Mình đang ăn đấy ChoSun. Chỉ vài phút nữa là tới giờ tập trung rồi.

HanMin có chút thất vọng vì thái độ thờ ơ của cậu nhưng vẫn cố trấn an lại tinh thần. ChoSun thấy Jungkook vậy liền bĩu môi, phủi phủi cái tay, quay mặt đi chỗ khác, giọng hờn dỗi nói:

- Được rồi, được rồi. Là mình phiền phức, cậu cứ làm bạn với mớ đồ ăn của cậu đi.

Jungkook chẳng mấy quan tâm đến thái độ trẻ con ấy của ChoSun, nhanh chóng cuỗm sạch mớ đồ ăn để kịp giờ tập trung.

Thấy Jungkook ăn vội ăn vàng, HanMin lo lắng rót cốc nước đưa cho cậu:

- Ăn từ từ thôi Jungkook, kẻo nghẹn.

Jungkook đúng lúc vét hết tô cơm, tay cầm lấy ly nước của HanMin mà tu ừng ực vì khát. Xong xuôi, cậu thở phào một cái, lấy tay lau vệt nước rồi nói:

- Cảm ơn anh nhiều nhé HanMin!

HanMin mỉm cười đáp:

- Không có gì.

Bỗng khóe miệng chúm chím kia làm HanMin để ý vì một hạt cơm còn dính phía trên mà Jungkook không lau hết. Hạt cơm ấy khiến HanMin tự động vươn người về phía cậu, đưa tay lên định lấy đi. Jungkook cũng vì thế mà bất ngờ, không hiểu anh định làm gì cứ ngây người nhìn về phía HanMin. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net