#72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn bật máy sưởi lên, đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ.

- Đợi một chút, sẽ ấm lên thôi.

Vẫn là một khoảng im lặng.

Thấy cậu vẫn run, hắn cầm lấy hai tay cậu đang lạnh toát, không nói không rằng đưa lên miệng mà phà từng đợt hơi ấm nóng vào sưởi ấm cho đôi bàn tay đáng thương.

Lúc này, cậu mới lấy lại được chút ý thức, đưa mắt nhìn khuôn mặt hắn đang dí sát vào bàn tay mình. Một lát sau, khi đã chắc chắn đôi tay đã lấy lại được thân nhiệt ấm áp nên có, hắn mới chịu buông ra, rồi còn nhíu mày nhìn những vệt đỏ lấm tấm như phát ban ở trên gương mặt vẫn còn đang thất thần của cậu.

- Trời lạnh mà cậu ăn mặc phong phanh quá đấy! Cậu muốn chết vì lạnh à! - Hắn lên giọng quở trách khiến người kia trở nên ngây ngốc nhìn hắn đưa hai tay áp lấy hai bên má mình mà vuốt vuốt nhẹ.

Làn da Hoseok khá nhạy cảm với cái lạnh, cứ mỗi khi đông về mà phải tiếp xúc với nhiệt độ thấp lâu làn da liền nổi lên những chấm đỏ. Cậu cũng từng đi khám qua và biết được chúng không có gì nguy hiểm nên cũng chẳng mấy quan tâm. Nhưng có kẻ lại xót thay cho cậu.

Bỗng hắn quay về phía ghế sau, lấy ra một cái túi gì đấy, còn được thắt nơ nữa, có vẻ là một túi quà. Hắn lấy trong đó ra một đôi găng tay và một cái mũ len trùm tai rồi chu đáo mặc chúng lên người cậu.

Cậu từ nãy đến giờ vẫn không thốt ra nửa lời, cứ im lặng để hắn chăm sóc. Cậu thậm chí còn chẳng mảy may để tâm chuyện người đàn ông trước mặt chính là kẻ đã cướp đi lần đầu của cậu, khiến cậu lâm vào tình trạng khốn đốn thế nào khi phải đối mặt với những bất ổn tâm lý. Cậu chỉ biết người đàn ông này quá đỗi ân cần, quá đỗi dịu dàng đến mức cậu tưởng như hắn không thể nào tổn thương lấy cậu dù chỉ một vết xước.

Đeo xong đôi găng tay cho cậu, hắn vẫn chưa buông tay cậu ra, cầm lấy mà ngắm nhía lấy hai chiếc găng tay len màu cam xen kẽ với sọc trắng ở chính giữa. Và rồi hắn cười, một nụ cười ôn nhu khiến mọi thứ trong cậu dường như bừng sáng trong đêm đông đầy lạnh lẽo.

- Vừa khít luôn này.

Một cảm giác ấm áp bao lấy đôi môi khô vì lạnh của hắn. Hắn ngạc nhiên nhìn khuôn mặt ai kia phóng đại trước mắt mình. Cậu hôn hắn. Chính cậu cũng chẳng ý thức được bản thân đang làm gì, chỉ đơn thuần nghĩ trong đầu rằng nụ cười của hắn thật đẹp, và rồi cậu đặt môi mình lên trên nụ cười ấy như hôn lấy một vật đáng trân quý.

Hắn kéo cậu vào một nụ hôn sâu hơn, cậu cũng không đẩy hắn ra mà còn thuận thế phối hợp cùng hắn. Một nụ hôn kéo dài và chứa đựng sự nồng nhiệt từ hai tâm hồn kiệt quệ tìm đến nhau khiến không gian trong chiếc xe trở nên ấm cúng hơn hẳn.

Ngoài trời, bông tuyết đầu tiên của mùa đông khẽ rơi xuống bắt đầu cho đợt tuyết đầu mùa. Người ta thường nói nếu bạn cùng người mình yêu ngắm tuyết đầu mùa, hai người sẽ được bên nhau mãi mãi. Nhưng trong câu chuyện này của chúng ta, mỗi người trong bọn họ đều chưa ý thức được thứ tình cảm khuấy lộng trong trái tim mình rốt cuộc là gì, mù mờ cảm nhận, mơ hồ ao ước để rồi chữ "tình" trở thành một vật vô hình vô dáng chẳng thể chạm tới.

- Phù! May quá, về kịp lúc.

Jungkook một thân bận nguyên cây đen, đến cả khuôn mặt và quả đầu cũng được quấn bằng một lớp khăn đen chỉ để chừa hai con mắt. Cậu vừa trèo vào phòng thông qua cánh cửa sổ một cách thuần thục.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên khiến cậu giật thót tim.

- Thưa cậu Jeon, ông chủ về rồi ạ.

- Cháu biết rồi, phiền bác nói anh ấy chờ cháu chút, cháu thay đồ rồi xuống ngay.

Sau khi người quản gia rời đi, cậu vội vàng mở tủ, lấy đại một bộ đồ ngủ dài tay rồi chạy vào nhà tắm thay gấp.

Vì sợ anh đợi lâu, cậu chạy vội xuống cầu thang. Anh đứng ở cửa nhìn thấy thế không khỏi nhíu mày.

- Jungkook.

Nghe tiếng anh gằn giọng gọi mình, cậu bất chợt dừng lại mọi động tác, tròn mắt nhìn anh.

- Dạ?

Anh vừa bước về phía cậu vừa nói:

- Em đang có thai, đừng chạy như thế.

Dừng lại trước mặt cậu, anh lấy chiếc áo khoác đang vắt trên tay choàng qua vai cậu.

- Quản gia Lee, phiền bà lấy cho cậu ấy cái áo len với cái áo bông lại đây.

Quản gia Lee cúi đầu rồi nhanh chân đi lấy.

Cậu đưa mắt nhìn anh. Cậu đang đứng trên bậc cầu thang thứ hai, còn anh đứng dưới cậu một bậc, ấy thế mà anh vẫn cao hơn cậu gần nửa cái đầu. Đôi mày rậm của anh nhíu lại, có vẻ anh đang rất bực mình. Nhưng cậu lại không vì thế mà sợ anh, thậm chí lòng cảm thấy ấm áp vì anh quan tâm mình.

Rồi anh chuyển tầm nhìn xuống dưới, nét mặt càng trở nên khó coi.

- Á! Anh làm gì vậy?! Thả em ra!

Đột nhiên bị nhấc bổng lên khiến Jungkook hét toáng. Anh mặc kệ gương mặt đỏ lự vì ngại ngùng và xấu hổ của cậu mà tiến thẳng ra phía bàn ăn, nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghế còn mình ngồi ngay kế bên.

- Em có thể tự đi được mà! - Cậu xị mặt cằn nhằn.

Anh chẳng mấy quan tâm, nhận lấy hai chiếc áo quản gia Lee vừa đưa tới rồi nói:

- Bà lấy cho tôi thêm đôi tất với đôi dép bông đi trong nhà.

Lúc này cậu mới để ý mình đang đi chân đất, ban nãy vì vội vàng mà quên cả xỏ dép. Nhìn gương mặt nhăn nhó chưa thể giãn ra được của anh, cậu cảm thấy tội lỗi vô cùng. Đợi anh mặc đồ xong xuôi hết cho mình, cậu mới nhỏ giọng thủ thỉ:

- Jimin à...em biết em sai rồi, em xin lỗi...Lần sau em sẽ chú ý hơn...

Bấy giờ anh mới chịu cất giọng:

- Em nên tự biết chăm sóc cho bản thân mình hơn. Lỡ em và bé con có mệnh hệ gì thì sao?

Jungkook cúi gằm mặt.

- Em biết rồi...

Jimin thở dài rồi cầm đũa lên gắp miếng thịt vào bát cậu.

Thấy thế Jungkook cũng lấy lại vui vẻ mà dùng bữa với anh. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net