Duyên thoáng qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin và TaeHyung đến biển vào lúc nóng nực nhất của mùa hè chói chang. Tất nhiên cũng chỉ là muốn nhờ gió của biển xua đi cái nóng nực của nắng hè Seoul, nhớ sóng biển cuốn đi sự ồn ào của đô thị, thành phố.

"Jimin, em đói chưa?" TaeHyung nhẹ nhàng hỏi người yêu

"Mới có 10 giờ sáng mà TaeHyung"

"Ngồi trên xe lâu vậy, với em thì anh nghĩ là em đói rồi" Anh xoa đầu Jimin

"Em đâu có phải lợn" Jimin tỏ vẻ hờn dỗi.

"Được rồi, mau về khách sạn thôi. Em sẽ cháy thành cục than đen hay sẽ ngất ra đây mất thôi." Anh mỉm cười khi hiểu quá rõ về Jimin.

"Anh thật quá đáng đấy Tae à.."

Jimin đứng dậy, cầm theo đôi giày của mình nãy giờ ngồi đè lên trên cát theo bước anh về khách sạn.

Mặt trời chói lọi trên biển khơi ồ ạt sóng cùng bóng lưng ai đó thấm đẫm mồ hôi vẫn còn làm việc trên biển kia, một cảm giác cô đơn, dường như cậu đang được ánh nắng đỏ trên biển bao trọn lấy thân hình nhỏ.

Jimin rời khách sạn vào lúc đêm muộn khi TaeHyung đã ngủ say. Anh vẫn sẽ tưởng Jimin vẫn còn đang say giấc trong vòng tay anh vào mọi đêm như thế. Nhưng hôm nay Jimin không ngủ được, là vì lạ ư? Không, Jimin không nghĩ thế. Điều gì đó thôi thúc Jimin ra biển lúc đã muộn.

Vẫn là bãi cát hồi chiều, chỉ khác là không còn vương vấn của nắng trời mà thay vào là sự mát lạnh đặc trưng của biển khơi về khuya. Bước chậm xuống làn nước mát cùng những con sóng đang đổ ập vào bờ Jimin cảm nhận được sự lạo xạo của biển khơi cát trắng trong tâm trí mình. Nụ cười với đôi mắt nhắm tịt hiện hữu trên khuôn mặt Jimin với suy nghĩ muốn TaeHyung ở đây. Chỉ tiếc là anh ngủ rồi.

"Này anh!" Jimin nghe thấy tiếng gọi từ phía sau lưng

"Hm.."

"Đừng có ra biển vào đêm muộn vậy chứ? Sẽ nguy hiểm đấy" Cậu bước chân ngược lại theo chiều của sóng biển tới gần chỗ Jimin

"Tôi chỉ đứng đây thôi mà. Cũng không đi xa đâu, không quá nguy hiểm đâu mà" Jimin cười nhẹ nói, xoay người hướng về phía ngoài.

"Không ai đoán trước được điều gì đâu"

Jimin cảm thấy cổ tay mình bị ai đó nắm thật chặt rồi lập tức lại bị lôi ngược lại trở về bờ. Tất cả Jimin chỉ thấy một cậu nhóc với làn da rám nắng và bàn tay rắn chắc kéo mình vào trong.

"Ê này, cậu làm gì thế?"

"Anh không biết bơi phải không?" Cậu đáp lại anh một câu hỏi chẳng liên quan là bao

"Th...thì sao chứ?"

"Vậy tôi cũng không biết bơi đâu. Giả dụ lúc đó anh bị sóng mạnh đánh cho ngã lại còn bị chuột rút, tôi đứng đó cũng không biết bơi. Nếu chạy đi gọi người thì ra đến nơi anh cũng theo biển ra khơi rồi. Khi đó tôi không thể chịu trách nhiệm được nên anh đừng có mà ra ngoài nữa"

"Cậu làm gì mà nghĩ xa xôi lại còn toàn nghĩ những trường hợp xấu nhất vậy?" Jimin giật giật khóe miệng đáp.

"Đó chỉ là cảnh báo anh thôi. Biển về đêm còn nhiều chỗ khác rất đẹp, anh nên đi chỗ khác đi. Đừng có đứng ở chỗ sâu nhất của vùng biển này nữa" Cậu buông tay Jimin ra quay lưng lại và nói khi cả hai đã vào đến bờ

"Chỗ khác rất đẹp? Là ở đâu vậy? Có thể chỉ cho tôi không?" Jimin tròn xoe mắt hỏi

"Anh nên hỏi hướng dẫn viên du lịch thì hơn" Nói rồi cậu bỏ đi trong tầm mắt của Jimin.

Nhưng Jimin mà, vừa thấy hứng thú với biển khơi lại bị cậu nhóc này đánh cho tan sự hứng thú nên quyết định đi tìm chỗ đẹp hơn của biển về đêm như cậu nói để tìm lại sự hứng thú. Nhưng mà, Jimin đang đi theo cậu nhóc đó.

Đêm, chẳng có gì ngoài tiếng sóng và tiếng gió cả, còn hiện tại có thêm cả tiếng dép nhẹ trên nền cát của cậu và tiếng bước chân cũng rất nhẹ theo sau của Jimin tưởng chừng chỉ có cát nghe thấy. Vẫn cứ là cậu đi trước thong thả còn Jimin rón rén theo sau trên bờ dọc của biển. Rồi Jimin thấy cậu nhóc trèo lên một tảng đá cao, chiếc áo phông trắng cọ vào với đá rêu liền dính bẩn. Tảng đá kéo dài và cao như chia cắt nửa biển khơi nơi đây vậy, Jimin không thấy gì sau tảng đá đó mà cậu đang ngắm.

"Này!" Jimin cất tiếng gọi

"Sao?" Cậu quay lại như không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh

"Giúp tôi, trèo lên đó được không?"

"Cứ thử trèo lên đi" Cậu đắc ý, bỗng nở một nụ cười

Jimin mím môi nhìn tảng đá cao. Nếu mà xước sát chỗ nào thì với Jimin cũng không vấn đề gì, chỉ có TaeHyung sẽ lại làm ầm lên thôi.

"Cứ trèo lên đi. Anh sẽ không chết được đâu"

"Tôi đâu có sợ chết" Jimin thở dài trong khi bắt đầu trèo lên.

Cũng không có gì là quá khó khăn khi trèo lên bởi vì đã có những khoảng đá mòn nhỏ tựa như điểm tựa cho mỗi lần trèo lên. Hình như nó mòn đi do ai đó trèo lên quá nhiều lần rồi, Jimin nghĩ thế. Jimin lại chủ quan, bàn chân đã trèo lên gần tới mỏm đá lại vô tình bước đúng vào chỗ có rêu. Vì trơn mà Jimin trượt chân tưởng rằng mình sẽ ngã nhưng thật may khi Jimin mở mắt ra đã thấy tay cậu nắm chặt tay mình và nở nụ cười với Jimin.

"Để tôi kéo anh lên nốt"

Jimin gật đầu và nhờ sự trợ giúp của cậu mà Jimin đã trèo lên trên đầu mỏm đá ngồi cùng cậu.

"Đẹp quá"

Jimin chỉ biết thốt lên như vậy khi mà nhìn thấy cảnh đẹp sau tảng đá cao lớn này thôi. Vẫn là biển nhưng lại lấp lánh ánh sáng màu xanh dương rực rỡ như kim cương. Trông mọi thứ cứ ảo như trong phim vậy. Lần đầu tiên Jimin thấy điều này.

"Tôi đã bảo về đêm nhiều nơi còn đẹp hơn chỗ vừa nãy mà" Cậu mỉm cười ngắm cảnh đẹp nói

"Cậu tên gì vậy?" Jimin lén mắt nhìn người canh mình hỏi

"JungKook. Jeon JungKook"

"Cảm ơn nhé JungKook"

"Vì sao?"

Câu hỏi ấy, về sau những ngày trên biển Jimin đều trả lời rằng vì đã cho mình biết tên em. Ấy cũng là khi Jimin đang rối bời không xác định được mọi thứ trong mình. Vẫn là những buổi đêm trốn TaeHyung ra biển cùng JungKook chơi đùa trong làn nước mát hay thỉnh thoảng lại vào khung giờ khác như trưa hay chiều cùng cậu vi vu khắp biển trên chiếc xe đạp đơn giản.

Không như ở bên cạnh TaeHyung là cảm giác được che chở, bên cạnh JungKook là Jimin có cảm giác được thoải mái, vui cười như trẻ nhỏ. Hơn nữa lại ở bên JungKook nhiều như một cặp tình nhân vậy.

"TaeHyung, em ra biển nhé?" Jimin cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai trên bàn hỏi anh

"Jimin à, trời vẫn còn nắng mà. Đợi một chút nữa bớt nắng rồi anh đi cùng em được không?" TaeHyung từ phía sau ôm lấy người yêu mình, dụi đầu vào hõm cổ Jimin.

Hành động này khiến Jimin thấy ngại và rụt cổ lại như mèo con, lần đầu tiên làm anh ngạc nhiên vì hành động của mình.

"Sao vậy Jimin?"

"Không đâu. Tóc anh làm em nhột" Jimin khẽ cười

"Ừm. Vậy ngồi đây đợi hết nắng đi Jiminie. Lát anh cùng em ra ngoài"

"Em muốn ra ngoài cơ. Một mình cũng được. Em muốn ra biển Tae à" Jimin lại làm nũng với anh rồi

"Jimin, ngoài kia nắng lắm. Dạo này em hay ra biển lúc nắng to như vậy, cảm nắng thì sao chứ?" Anh kéo Jimin ngồi vào lòng mình, xoa đầu cậu nói

"Nốt hôm nay thôi mà anh. Ngày mai là chúng ta lại trở về Seoul rồi"

Jimin giơ ngón trỏ bụ bẫm của mình ra trước mặt anh tiếp tục dùng cái giọng trẻ con làm nũng. Thấy cái nhíu mày của anh Jimin khẽ ỉu xìu trong lòng nhưng ngay sau đó lại nhận được cái gật đầu từ anh mà vui sướng ôm cổ anh hôn lên môi anh. Khuôn mặt Jimin lại đỏ bừng sau nụ hôn đó.

"Trở về sớm nhé" Anh khẽ hôn nhẹ lên má cậu

"Ừm..." Jimin rời khỏi phòng. Đến chỗ hẹn cùng JungKook.

JungKook đèo Jimin trên chiếc xe đạp quen thuộc của mình, cậu vui vẻ khi người phía sau đưa tay ôm lấy eo mình thật chặt. Đôi khi JungKook nghĩ, Jimin thật đẹp. Bởi Jimin có sự đáng yêu của mặt trời mùa hạ, sự mát mẻ của nước biển ngày hè, sự bí ẩn của gió biển, sự mạnh mẽ của sóng và cả sự bao la của biển khơi. À, có phải vì vậy mà cậu thích Jimin không?

"Jimin hyung"

"Sao cơ JungKookie?" Jimin vẫn một tay bám lấy eo cậu, tay còn lại đưa ra đón gió.

"Anh có người yêu chưa thế?" JungKook bỗng bật câu hỏi ngại ngùng

"....." Câu hỏi bất ngờ làm Jimin im lặng đưa tay đang bám eo cậu trở lại.

Nhận được sự khác biệt từ đôi tay Jimin "Anh sao vậy Jimin?"

"JungKookie còn nhỏ mà, không nên yêu đương đâu" Jimin là người tinh ý mà

"Em 19 tuổi rồi đó. Cũng chuẩn bị sang 20 rồi. Đâu có còn nhỏ nữa" Chân vẫn đạp đều trên chiếc xe, cậu đáp

"JungKookie hư quá đi"

"Em không hư mà!"

"Nếu JungKookie không hư thì mau đèo anh đi chơi đi" Jimin khẽ đưa tay nhéo eo người nhỏ hơn nói

"Em vẫn đang đưa anh đi chơi mà"

Rồi Jimin cười, cậu cũng cười. Tưởng chừng như khi bên nhau thì nụ cười luôn hiện hữu.

Đêm, đêm cuối cùng ở biển trước bình minh mai phải trở lại Seoul đông đúc. Jimin vẫn thế, vẫn trốn TaeHyung ra ngoài như mọi hôm nhưng hôm nay Jimin không để ý rằng anh chưa ngủ. Và anh đi theo cậu.

Jimin tới bãi đá như hôm đầu gặp mặt, vẫn trèo lên mỏm đá và gần tới nơi vẫn có cậu kéo lên. Nhìn những con đom đóm biển đang phát sáng trong làn nước xanh Jimin khẽ cười buồn.

"ano basho de kimi to mata
ano basho de aerunaraba
ano basho de matterukara
kite hoshīnda GIRL"

Jimin khẽ hát bài hát yêu thích. Giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng lại ấm áp khẽ quyến rũ thần trí cậu. Ngắm nhìn đôi môi nhỏ hồng đang hát từng câu ca JungKook cũng theo anh mà hát. Ai mà nghĩ được sự trùng hợp thế này, cả hai có giọng hát thật đẹp như tâm hồn.

Jimin dừng lại khi bài hát kết thúc, cũng là lúc Jimin cảm thấy sự mềm mại trên môi mình. Là cậu hôn Jimin. Chỉ là chạm môi nhẹ thôi nhưng một cảm giác khác lạ lại xuất hiện trong Jimin. Jimin khẽ chớp mắt, nước mắt trong veo cùng từ đó mà chảy ra. Khi JungKook rời khỏi đôi môi, lại thấy Jimin khóc, cậu nghĩ mình đã làm gì sai.

"JungKook, anh sẽ nói thật dài cho lần cuối được không?"

"Lần cuối sao Jimin?"

Jimin gật đầu

"Hôm nay sẽ là đêm cuối cùng anh ở đây, ngày mai khi mà mặt trời mọc anh sẽ phải trở về Seoul với cuộc sống thường ngày như em. Những ngày ở lại biển, anh thực sự rất vui khi gặp được em, một cậu nhóc giản dị và ngây thơ. Với anh, hình ảnh của em vẫn luôn là một chàng trai chuẩn bị trưởng thành dù không thể học trên trường lớp nhưng vẫn có thể trở thành một người thật tốt từ những điều em học được và dạy anh từ biển khơi. JungKookie thực sự là một người em trai ngoan...."

Nước mắt Jimin lại chảy thêm rồi.

"Bởi vậy mà JungKookie, hãy cứ vui vẻ trong những ngày sau như trước đây nhé! Và cứ coi anh chỉ là một vị khách du lịch như bao người qua đây thôi. Và em sẽ quên anh một cách nhanh chóng...."

"Mỗi người khách tới, em đều chưa một lần quên mặt họ nên em sẽ không quên anh đâu Jimin" JungKook cười gượng sau lời nói thật dài của Jimin "Sẽ không thể giữ Jimin ở lại bên mình thì em biết nhưng em mong anh hãy trở lại đây khi có thể. Vẫn luôn có em chờ anh ở biển"

JungKook đưa bàn tay nắm chặt lấy bàn tay Jimin, những ngón tay đan vào nhau. Hai chiếc vòng giản dị trên tay cả hai khẽ chạm vào nhau tạo nên âm thanh lạ.

"Nếu có thể, cũng chỉ cần đêm nay thôi em có thể làm bạn trai anh không?"

"JungKook..."

Jimin vẫn im lặng, không trả lời cậu. Jimin vẫn đang rất rối trong cảm xúc.

"Jimin à, mau trở về thôi. Muộn lắm rồi đấy"

Jimin và JungKook cùng quay lại phía sau nơi giọng nói phát ra.

"TaeHyung" Jimin bất ngờ khi thấy anh. Anh vẫn nở nụ cười dịu dàng như thế.

"Thật tiếc. Em không có cơ hội cho đêm nay rồi"

Jimin nhìn bàn tay mình khi JungKook vừa buông ra. Một thứ gì đó thật lạc lõng

"Mau về thôi Jimin. Em đi chơi nhiều quá rồi"

"Anh mau về đi. Anh ấy sẽ lo đấy"

"Tạm biệt JungKook"

Đó là câu cuối cùng Jimin nói với JungKook trước khi rời khỏi biển vào đêm đó. Và cả ngày hôm sau, cậu cũng không tới như ngày đầu tiên Jimin tới. Biển vẫn thế, nắng vẫn thế, sóng vẫn thế, vẫn có TaeHyung nắm tay Jimin thật chặt, chỉ là không có tấm lưng nhỏ cúi gằm trên biển, là không có cậu.

Cảm ơn em đã đến bên anh ngày vừa qua.

Trở về Seoul, tạm biệt, hẹn gặp lại nhau ngày không xa, duyên thoáng qua.

-E.N.D-

Một vài hình ảnh cho đom đóm biển


Cốt truyện ập đến bất ngờ, có lẽ là ngôn từ cũng như chi tiết chưa được hoàn hảo.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net