Chap 18: The truth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jimin tỉnh dạy đã là hai ngày sau, bản thân anh cũng không ý thức được điều này cho đến khi với tới điện thoại của mình. Nhìn vào thời gian và số cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc, của Taehyung gần năm mươi cuộc và của giám đốc là hai mươi cuộc. Jimin bàng hoàng tắt điện thoại đi, ánh mắt nặng trĩu trong thoáng chốc lại trở nên mờ mịt một cách rõ rệt trên gương mặt tái nhợt. Cả người chỗ nào cũng nhức mỏi giống như vừa mới chạy cả trăm kilomet trở về, đặc biệt là nơi giữa hai cánh mông tê rần vẫn luôn ẩn nhẫn những cơn đau khó tả. Những mảnh kí ức rời rạc lần lượt hiện ra trong đầu như thước phim chạy chậm, mọi thứ không khớp với nhau và khiến Jimin rơi vào mông lung.

'Jungkook'

Trong đầu xuất hiện một tiếng vọng  đánh mạnh vào tầng tâm trí đang bị chôn vùi. Jimin tỉnh ngộ với sự ràng buộc hối thúc trong tâm. Là Jungkook !

Jimin ngó nghiêng quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của con trai nhưng anh lại chỉ tìm được nỗi thất vọng. Căn phòng trống trơn và bên ngoài cửa sổ là ánh chiều tà màu đỏ hồng cháy. Một ngày lại trôi qua và Jimin còn chẳng ý thức được điều đó. Anh cắn răng, nhịn cơn nhói đang chạy dọc sống lưng và cố gắng rời khỏi giường.

-Jungkook...a...

Jimin nhăn nhó gọi tên con trai với cuống họng như muốn rách đến nơi, tay vịn lên tường chập chững đi từng bước. Bộ dạng chật vật với cái lưng khom đang chống đỡ cả cơ thể, hai mắt chớp chớp để điều chỉnh lại tầm nhìn và tiêu cự, đầu óc choáng váng, lâng lâng nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo ra khỏi phòng. Giường không còn hơi ấm, nguội lạnh và trống trải khiến trái tim Jimin rơi vào lo âu.

Jungkookie của anh, thằng bé đi đâu rồi ? Sẽ lại bỏ rơi anh sao ? Sẽ lại biệt tăm và không trở về như lần trước ?

Chỉ cần nhớ tới quãng thời gian cô độc đó, Jimin đã không thể giữ cho tinh thần an ổn như ban đầu.

-Jungkook A ! Jungkook a!

Tiếng gọi vô vọng đầy khẩn thiết chỉ ước mong bóng hình mà Jimin không muốn lần nữa vuột mất sẽ xuất hiện. Con trai của anh, đứa con của anh...tình yêu của anh !

-Jungkookie !

Giọng điệu run rẩy như những hạt sương lăn tăn đã vỡ, cổ họng bầm tím vẫn còn đau nhưng Jimin vẫn cố gắng thét ra tiếng để tìm người và mong chờ sự hồi âm nhỏ nhất. Căn nhà trống vắng trở nên vang vọng, nhấn chìm con người bé nhỏ vào sự lạc lõng. Đôi mắt anh ngấn lệ, tiếng khóc cũng chẳng cất nổi nữa. Cả người vẫn kéo lê trên đất với những thớ cơ mềm nhũn, đi khắp nhà từ trên tầng xuống và Jimin dừng lại trước cửa phòng của con trai.

Ánh mắt chần chừ trên núm cửa màu vàng bằng kim loại, bàn tay đặt lên thẩm thấu cái lạnh trên da thịt. Jimin hít thở sâu, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cảm giác bồn chồn nuốt chửng cả nỗi đau thể xác. Trực giác của anh đang cảnh cáo cùng những sợi dây thần kinh đang nhức nhói, nhưng trái tim nóng hổi lại làm điều nó muốn và đi theo những gì đang vẫy gọi nó.

Cánh cửa mở ra với một mớ lộn xộn, ánh chiều tà chiếu rọi qua khung cửa sổ đến những cuốn sách và tập vở đang lăn lóc trên mặt sàn. Giường trông như một cái ổ lộn xộn, gối và chăn tung bay mỗi thứ một ngả. Đôi mắt nhỏ cố gắng mở lớn, bởi vì không có kính nên cũng chỉ thấy được lờ mờ, nhưng sinh vật to lớn đang ngồi ngay giữa phòng và ru rú một góc thì lại đặc biệt rõ ràng. Những tia nắng cháy bỏng màu đỏ rực rơi xuống đầy trên mặt sàn, chiếu ra nửa gương mặt lãnh đạm u ám của sinh vật trước mặt.

-Jungkook ?

Jimin khẽ gọi và gương mặt kia quay ra chỗ anh, một tia hốt hoảng chợt sượt qua khóe mắt và đôi con ngươi trở nên thẫm màu.

Gian phòng đột nhiên lãnh lẽo quá mức, cả người Jimin run lên khi từng đợt khí lạnh đổ ập vào cơ thể. Anh lại chăm chú nhìn về phía Jungkook, cố gắng gọi lại lần nữa.

-Kookie ?

Nó không trả lời và cũng không có phản ứng. Nó chỉ lẳng lặng nhìn papa đang chật vật mà không dám tiến tới. Với tình cảnh hiện tại của anh, vẫn tốt hơn là phải thấy đứa con sống cùng nhà mang hình hài của quái vật.

-Jungkookie ? Con sao vậy ?

Jimin khó hiểu hỏi lại mặc dù trong đầu anh liên tục gào thét rằng mình nên ngậm mồm lại. Bầu không khí quỷ dị và cảm giác gáy bị bóp nghẹn mang đến những dấu hiệu khởi đầu cho một chuyện chẳng lành. Jungkook đang phải trải qua điều gì đó và chắc chắn sẽ chẳng phải chuyện tốt đẹp gì khi Jimin biết. Nhưng đứa trẻ kia đang chịu đựng một mình, chịu đựng thứ gì đó và Jimin lại không hề hay biết, trong chính căn nhà của anh.

Jungkook đã giấu anh nhiều chuyện và Jimin chưa một lần dám hỏi nó. Điều này không phải là do anh sao ? Do Jimin đã bỏ quên Jungkook, lơ di những xúc cảm chôn vùi trong người và hiện giờ đang gieo mầm nảy nở bên trong. Là do anh sao...là do anh nên Jungkook mới như này...

-Jungkook !!!!

-Papa đi ra đi !!!!

Tiếng thét thống hận đầy chói tai của đứa trẻ khiến Jimin sững người, đôi chân mềm nhũn chỉ muốn khụy thẳng xuống. Jungkook quay người sang để rồi thấy ánh mắt ngỡ ngàng của papa, đôi mắt như cái hố sâu không thấy đánh và đang phản chiếu chân thân xấu xí của nó. Jungkook nghiến chặt răng, chỉ hận không thể lập tức cắn nát chính bản thân. Bàn tay trơ trọi gân guốc đầy những vân đen nổi chìm, chạy dọc xuống cẳng tay và xuất hiện đầy trên ngực. Ký tự hoa văn cổ xuất hiện từ cổ trở xuống, đầy trên những thớ cơ và hai bên hông.

Vân đen và chữ tự, mọi thứ đều đã bị phá bỏ.

-Jungkook...

-Con là quái vật ! Jimin ! Con là quái vật !!!!

Đôi mắt một mí lặng lẽ rơi xuống những giọt lệ, tiếng hét tuyệt vọng đồng dạng với tâm hồn đang thét gào bên trong. Jungkook đang chịu đựng một mình và Jimin chỉ có thể trơ mắt để thấy rõ. Hình dạng của Jungkook, những chiếc vẩy đen bóng bởi vì ngược sáng trông càng chân thực và vốn đó cũng không phải là những gì Jimin tưởng tượng. Cơ thể Jungkook biến đổi là thật và cảm xúc tiêu cực đang ăn mòn cả hai trái tim cũng là thật. Đôi con ngươi màu xám chăm chăm vào nơi đáng ra là chân người, giờ đây là cái đuôi rắn dài màu đen bóng, dày hơn cả cơ thể của một người mình thường và dài hơn so với kích thước của chân người.

Trân thân thật sự của Jungkook sau bao nhiêu năm cố gắng che giấu cuối cùng cũng bại lộ hoàn toàn.

Trái tim chợt khựng lại, nước mắt lại chảy càng nhiều và cảm giác bất lực khiến Jimin chỉ biết dùng sự tan nát của mình để chứng kiến Jungkook vật lộn. Tiếng ỉ ôi từ tâm trí và cả trái tim của thằng bé, sự ghét bỏ trên cơ thể và lời nguyền rủa độc địa từ đôi môi mỏng nhợt nhạt.

Đứa trẻ ngây thơ của anh, một con thú hoang dại dột.

-Con là quái vật ! Là quái vật ! Quái vật...! Jimin sẽ ghét con...sẽ ghét con...và bỏ rơi con...

Jungkook lẩm bẩm trong miệng, lặp lại liên tục nỗi lo âu đã luôn thường trực và sự bỏ mặc của Jimin đối với nó. Chuyện sẽ xảy ra và Jeon Jungkook vẫn chưa thể chấp nhận. Bại lộ rồi, hỏng hết rồi !

Jungkook sẽ bị ghét, sẽ bị Jimin ghét đúng không ?

-Papa... ghét con....!

Chẳng còn là câu hỏi nữa, đây là sự khẳng định từ trong tâm mà Jungkook luôn rõ ràng.

-Không....

Jimin run rẩy, cả sống lưng đã trở nên lạnh lẽo và cứng ngắc. Cơ thể như treo trên một quả tạ kéo ghì xuống, đè nặng lên lá phổi trước ngực. Cảm giác này không tốt, nhưng chứng kiến Jungkook như vậy khiến Jimin càng thêm khổ sở. Trái tim anh đang khóc và cả đôi mắt không thể nói dối này nữa, chúng đều đang trào dâng những giọt lệ và trào ra những dòng cảm xúc bùng phát đã bị lãng quên.

-Sẽ ghét con...!

-Jungkook à....!

Jimin thất thần khi thấy Jungkookđang nói những thứ mờ ám, đôi mắt đỏ rực chăm chăm vào mảnh vỡ thủy tinh đang rải rác trên sàn. Tiếng thủ thỉ thầm thì, giọng nói bị biến đổi và khàn đi rõ rệt.

Jimin gượng dạy, sững sờ nhìn phần đuôi màu đen ở trên mặt sàn đang chuyển động. Anh lại ngước mắt và thấy được Jungkook đang cắn chặt lấy môi, tròng mắt như muốn đem cái mảnh thủy tinh to lớn kia lên để suy tính chuyện tiếp theo.

-Jimin...sẽ ghét con...

-Không ! Kookie !

Ngay khi rõ suy nghĩ của đứa trẻ trước mặt, Jimin dùng sức lực còn sót của cơ thể, lao thẳng vào Jungkook đang chuẩn bị cầm miếng thủy tinh trên mặt sàn lên. Jimin yếu ớt níu chặt lấy cổ nó, bàn tay bé nhỏ gắt gao bấu vào người nó.

-Papa...?

Jimin đau lòng khi bên tai là hơi thở nặng nề và tiếng gọi giống như đang thắc mắc về hành động của anh. Mùi thơm tản mạt và hàn khí xung quanh, cả người Jungkook lạnh lẽo như một tảng đá mùa đông.

-Jungkookie....

Jimin run rẩy gọi, bàn tay lại siết chặt hơn đứa trẻ trong lòng. Nước mắt lăn dài trên hai má và chảy xuống nửa mặt đã cứng đờ của Jungkook. Nó chớp chớp mắt, tay cũng theo thói quen ôm lấy papa của mình. Jungkook trầm ngâm đem người vào ôm, bên cánh mũi toàn là mùi hương dễ chịu của papa và những lọn tóc con đang cọ vào cổ nó.

-Papa...

-Đừng bỏ papa mà Kookie ! Đừng bỏ papa!

Jungkook sững người, nghe giọng nói đang vỡ ra và tiếng khóc nấc thê thảm thì trái tim chợt nhói đau. Jungkook ôm lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ và cố gắng vuốt nhẹ tấm lưng gầy dỗ dành. Jungkook không nghĩ đến việc Jimin sẽ có phản ứng như này...nó đã tưởng tượng đến cảnh Jimin ghét bỏ mình bởi vì trân thân thật, tưởng tượng cảnh gương mặt sợ sệt và kinh hãi khi Jimin thấy nó trong bộ dạng đáng ghê tởm này....thứ duy nhất Jungkook tìm được khi nhìn trân thân của mình trong gương, chỉ là giọt nước mắt của anh.

-Kookie...con không được bỏ papa ! Tuyệt đối không được bỏ papa!

Jimin cuống quít quấn lấy Jungkook như sợ một giây sau nó sẽ lần nữa làm chuyện dại dột hay đơn giản chỉ là biến mất không vết tích như lần trước. Jimin đã quen với Jungkook, quen thuộc mùi hương và sự ấm áp của nó. Anh không thể chịu đựng được khung cảnh lại không có Jungkook, anh không thể tưởng tượng được và cũng không muốn nghĩ đến. Jungkookie của anh là....

-Con....papa yêu con !

Jimin mím chặt môi và rồi những từ ngữ xinh đẹp thấm nhuần với lệ ngân bật ra khỏi cánh môi ửng đỏ.

Cảm xúc này là không nên...đây là điều không tốt...nhưng...nhưng....

-Papa yêu con !!!!

Jungkook nhất thời không thể hiểu nổi những gì anh nói, papa của nó đang nói mà, tại sao Jungkook lại không thể giải nghĩa những từ ngữ trong đó? Cánh môi đầy đang mấp máy gì đó, tai của Jungkook ù đi và đôi mắt không thể ngừng trợn lớn.

-...yêu con

Hai mắt màu đỏ rực chợt dịu đi, trái tim lâng lâng và cơ thể như đang bay bổng đến chốn thiên đàng của hạnh phúc.

Gương mặt xinh đẹp của papa, trong tay và trước mặt.

Mùi hương ngọt ngào của papa, trong mũi và bên cạnh.

Trái tim nóng hổi đang đập, trong ngực và bên ngoài.

Cảm xúc trong thâm tâm, đong đầy và trào dâng.

-Papa...

Jungkook vuốt nhẹ gương mặt của anh, lau đi những giọt sương long lanh còn đọng. Nó đang trong bộ dạng xấu xí nhất của bản thân nhưng lại đang thấy bộ dạng xinh đẹp nhất của người thương. Đôi môi mỏng chần chừ và nhẹ nhàng nói với tôn giọng hơi cao.

-Lời nói ra không thể rút lại được.

Ngón tay nó chơi đùa với lõn tóc nhỏ đang xù lên của papa, khoé môi giương lên cao một chút và ánh mắt nhu thuận vẫn còn hoài nghi. Hai mắt long lanh chợt nhoè hết, Jimin mếu máo lắc đầu, bộ dạng vỡ oà như đứa trẻ rúc vào người của con trai.

-Không ! Không rút lời !

Jungkook chợt thở hắt một hơi, cả người nóng ran và trái tim như đống thuốc nổ đang bị thiêu cháy. Bàn tay đang đặt trên người papa cũng siết lại, nó từ từ nâng mặt của papa lên để nhìn rõ hơn những đong đầy trong đáy mắt. A, đây là sự thật sao ?

Jungkook mơ hồ, mắt dừng tại cái đuôi của mình và nửa người đầy vẩy đen. Nó lại tìm đến sự an ủi của papa, cảm nhận hơi ấm bằng cơ thể chứa đầy khí lạnh.

-Papa...

Jungkook khẽ gọi, giọng nói trầm ấm lạ thường và đôi môi mỏng lại rơi trên cánh môi căng đầy đỏ hòn. Chúng quấn lấy nhau, cảm nhận những dư vị ngọt ngào mà cảm xúc đem lại. Nụ hôn phớt trên môi và ăn sâu vào cả trí nhớ.

Jungkook sẽ cả đời nhớ cảnh tượng này, cảnh tượng Jimin khóc ướt át và liên tục đòi hòi những nụ hôn. Ngọt ngào và xinh đẹp như vậy...

Jimin a, Jungkook yêu anh !

Rất yêu !

———————————————————————————
Cặp đôi quốc dân Haha lên sàn thật là mê quá đi 🌚🌚

Chu choa cái tạo hình của bạn Googoo trẩu tre nó ngầu bá cháy 🥲

Sự xinh đẹp này quá rực rỡ, xin chấp nhận trả giá để rước công tử về dinh 🥺

Bonus :
Ngầu thế đủ rồi, em cho chúng ta quay về thực tại chút 😌

Xưa làm hòn đá sau xuyên không thành chủ quán trọ đi đòi tiền phòng😃😃😃😃
Xinh đệp tuỵt vời ông mặt trời 🌝🌝🌝🌝

Zeha rất ngầu nhưng em thích lúc anh như zay hơn 🤡
Sao ngay cả trong truyện tranh bạn bánh vẫn không hết trẩu ta 🌚🌚🌚🌚

Nhưng vì hai bạn đệp nên tôi tha thứ 🥲

P/s: Fic reallife Kookmin chứ 🌚?
Yes or No 🙄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net