Chương 1: Sinh nhật của Trí Mẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: fic mang mục đích giải trí, hoàn toàn không có ý gì khác. Nhân vật trong fic không thuộc về tác giả.

Yu Jimin - Lưu Trí Mẫn

Kim Minjeong - Trần Mẫn Đình
Ning Zhiyuo - Ninh Nghệ Trác
Uchigana Aeri / Kim Aeri - Trần Ái Ly

_________________________________________

Lưu Trí Mẫn bản thân làm bác sĩ, trải qua thời gian học hành kéo dài 8 năm, sau đó chính thức đi làm ở bệnh viện đã được hơn 2 năm. Bàn tay phẫu thuật vốn luôn rất vững vàng kể cả trong những ca bệnh khó nhằn nhất nay lại run lên bần bật không ngừng ở giữa hành lang bệnh viện.

Trí Mẫn đôi lúc vô thức nhìn xuống, thấy vệt máu đỏ đến nhức mắt vẫn còn vương lại ở lòng bàn tay của mình thì tiếp tục nấc lên từng hồi. Đôi mắt cô tròn lấp lánh cả một bầu trời đầy sao. Chưa bao giờ Trí Mẫn mất kiểm soát đến mức độ này, nhất là khi tiếng hô của bác sĩ ở bên trong chưa có dấu hiệu bớt căng thẳng.

Ngày 11 tháng 4 năm 2023, Lưu Trí Mẫn cùng Trần Mẫn Đình cùng nhau tổ chức một buổi hẹn hò nhỏ. Trí Mẫn tan làm đã thấy em đứng ở mình ở bến xe buýt đối diện, vốn định nói em chờ mình để cô đánh xe qua, nhưng Mẫn Đình vì rất háo hức nên đã không để ý mà vội băng qua đường.

Khoảnh khắc ấy, trái tim của Trí Mẫn như bị xé toạc thành nhiều mảnh vụn, ánh mắt trong phút chốc cũng mờ cả đi. Lưu Trí Mẫn bình thường luôn rất điềm tĩnh, cô rất nhanh chạy về phía Mẫn Đình, đôi bàn tay cố gắng gọi cấp cứu thật nhanh đã bắt đầu có dấu hiệu phản chủ mà trở nên luống cuống.

Trí Mẫn đã hứa rằng sẽ luôn bảo vệ em, và kể cả khi Mẫn Đình bất tỉnh ở vũng máu, cô không hoảng loạn mà chỉ một mực nắm chặt lấy tay em, tỉnh táo dùng kinh nghiệm của một bác sĩ quan sát xem em có dấu hiệu bất thường gì không, chờ cấp cứu tới là lập tức đưa em vào bệnh viện Hùng Vương.

Mạnh mẽ như vậy, trong suốt quãng đường vào bệnh viện Trí Mẫn cũng không khóc, cô chỉ thầm cầu nguyện em sẽ không sao, và tuyệt đối không rời ánh nhìn khỏi Mẫn Đình dù chỉ một giây. Dù cho bây giờ em chẳng nhìn cô.

Giây phút cánh cửa phòng phẫu thuật đóng sầm lại, Trí Mẫn không chịu được mà gục ngã.

Những giọt nước mắt rơi liên tiếp xuống sàn nhà, Trí Mẫn cắn môi đến bật máu để ngăn bản thân mình phát ra tiếng khóc lớn, lỡ đâu Mẫn Đình nghe thấy. Dù kể cả trong lúc sợ hãi nhất, Trí Mẫn vẫn luôn tự nhủ bản thân mình phải vững vàng để làm chỗ dựa cho em.

Vì thế nên nhất định Mẫn Đình sẽ không sao. Nhất định em sẽ tỉnh lại.

Điện thoại trong túi áo khoác của Trí Mẫn rung lên nhẹ như báo hiệu có tin nhắn, cô thất thần lấy ra xem mới phát hiện đó là điện thoại của Mẫn Đình. Trí Mẫn chợt nhớ ra, rằng cô luôn tắt điện thoại khi làm việc, chỉ có đặc biệt lưu riêng Mẫn Đình cùng với người nhà vào mục ngoại lệ, nếu có chuyện gấp gáp quá sẽ gọi, còn lại bình thường họ cũng biết ý mà không gọi trong lúc Trí Mẫn ở bệnh viện.

Màn hình khóa của em là bóng của hai cô gái đang nắm chặt lấy tay nhau, Trí Mẫn mím chặt môi để kìm nén tiếng nấc.

Từ: Yizhuozhuo

Nèeeeeee, chị dẫn chị Mẫn tới chỗ đó chưa thế? Sao bạn em bảo không thấy ai tới cả, nó đang khủng bố tin nhắn em đóoooo.

Ừ thì em biết hai người cũng sẽ âu yếm nhau mấy (chục) phút ở trước cổng bệnh viện nhưng mà tới nhanh nha, chị biết bao trọn quán ăn ấy tốn không ít và chị chỉ có 1 tiếng để chúc mừng sinh nhật chị Mẫn ở đó thôi đấy!! Em và Ái Ly đang đợi để sẵn sàng xông vào đây nè.

Mau tới đi nha :>>>>

Trí Mẫn lẳng lặng đặt điện thoại của Mẫn Đình xuống chiếc ghế nhựa xanh bên cạnh, sau đó bấm điện thoại của mình gọi điện cho Ái Ly.

Chết tiệt thật, Trần Ái Ly đi du học ở Nhật Bản cũng đã cất công về chúc mừng sinh nhật cô, điều này cô vốn không hề hay biết, có lẽ Mẫn Đình đã lên kế hoạch với bọn họ. Trí Mẫn đưa tay lên ôm một bên mặt trong lúc nghe tiếng nhạc chờ của bạn mình.

"Mình đây? Có biết bên này là nửa đêm rồi không? Gọi cho mình làm gì thế?"

Vẫn còn đóng kịch đùa cô được. Trí Mẫn thầm nghĩ, nhưng cô không cười nổi.

"Mình biết cậu đang ở Việt Nam rồi."

"Cái quái...cậu nói linh tinh vừa thôi. À được rồi bởi vì mình chưa chúc mừng sinh nhật nên cậu mới gọi điện đòi--"

Cố chấp thật đấy.

"Mẫn Đình gặp tai nạn rồi."

"..."

Ba giây.

Hai giây.

Một giây.

"Sao cơ tại sao lại gặp tai nạn?! Hai người đang ở đâu?! Bọn em tới ngay?!"

Tiếng hét lớn của Nghệ Trác vang cả tới tai của Trí Mẫn.

"Bệnh viện Hùng Vương. Hai người đi cẩn thận nhé, có mình ở đây với em rồi."

Trí Mẫn không quên dặn dò rồi sau đó cúp máy, hai bên gò má của cô không ngừng chảy xuống dòng nước lóng lánh. Dù đã cố gắng rồi nhưng chẳng hiểu tại sao, Trí Mẫn không mạnh mẽ được.

Mẫn Đình, chị xin lỗi, em sẽ tỉnh lại mà phải không?

Lưu Trí Mẫn làm ở môi trường bệnh viện, từ những trường hợp nan y cho đến cả những sự hồi sinh kỳ diệu của bệnh nhân đều trải qua hết cả. Là người trực tiếp đứng phẫu thuật cho bệnh nhân, những ca phẫu thuật thường kéo dài 8 đến 10 tiếng đồng hồ, cô luôn cảm giác nó trôi qua thật nhanh. Bây giờ bản thân là người ngồi ở bên ngoài đợi, Trí Mẫn lại cảm tưởng như thể đã vài năm trôi qua, bản thân cô cũng dần héo mòn theo từng cái nhích của kim đồng hồ.

"Bác sĩ, tim ngừng đập!"

"Mang máy sốc điện tới đây!"

"Vâng!"

Tiếng hỗn loạn ở trong phòng bệnh một lần nữa vang lên, Trí Mẫn siết chặt lấy vạt áo tới nhăn nhúm, trái tim như bị bóp nghẹt đến không thể đập một cách bình thường được nữa. Trí Mẫn hít từng cơn khí lạnh vào lòng.

Mẫn Đình. Mẫn Đình. Mẫn Đình.

Trí Mẫn thầm gọi tên em, tha thiết mong rằng em sẽ nghe thấy. Em sẽ ở lại. Em sẽ không rời bỏ cô.

"Chị Mẫn!"

Ninh Nghệ Trác và Trần Ái Ly hớt hả hớt hải chạy tới chỗ Trí Mẫn ngồi, vừa vội vàng lại vừa cố sao cho không gây ra tiếng động lớn nào. Mặt mũi Nghệ Trác đã đầy nước mắt nước mũi từ lúc nào, còn Ái Ly thì xem ra bình tĩnh hơn, dù cho chóp mũi của cô cũng đỏ ửng.

"Sẽ không sao, em ấy sẽ không sao."

Cả người Trí Mẫn căng cứng lại. Lời nói giờ đây như thể đang tự nhủ với bản thân mình, chứ không phải với mục đích an ủi Nghệ Trác và Ái Ly.

Trần Ái Ly nhìn một lượt người bạn thân của mình, thấy cả được đôi bàn tay Trí Mẫn đỏ lòm đang níu vạt áo run run, không kìm được mà ngồi xuống một bên nắm tay cô.

"Cậu đừng lo. Mẫn Đình sẽ tỉnh lại thôi."

Ái Ly chẳng thể ngờ được, Trần Mẫn Đình mới mấy hôm trước cười toe quả quyết rằng Ái Ly phải giấu chuyện mình đã về Việt Nam để làm Trí Mẫn bất ngờ trong ngày sinh nhật nay lại đang phải chiến đấu ở trong phòng phẫu thuật thế kia. Và cả một Lưu Trí Mẫn đang vụn vỡ hơn bao giờ hết.

Không thể cùng Trí Mẫn tung hoành ngang dọc như cả hai đã từng hứa với nhau hồi cấp 3, Ái Ly lúc nào cũng cảm thấy có lỗi. Bây giờ thì là sự bất lực đến đau lòng bởi vì cô không có cách nào để giúp Trí Mẫn an tâm hơn, ngoài việc ở bên cạnh cậu ấy.

Nghệ Trác ngồi thụp xuống bên cạnh Trí Mẫn, nó hướng ánh mắt gắt gao vào ánh đèn sáng hiện lên ba chữ "phòng phẫu thuật".

Trần Mẫn Đình, chị còn không mau tỉnh lại cho em.

Đối với Ninh Nghệ Trác, Trần Mẫn Đình là người bạn đầu tiên, cũng là người bạn tốt nhất. Nghệ Trác có bố là người Trung Quốc nên cái tên của nó cũng mang đậm hơi thở Hán Việt, vì lí do ấy mà thường xuyên bị bạn bè đem ra làm chủ đề bàn tán, người khen hay thì ít, nhưng người trêu cười thì rất nhiều. Chỉ có duy nhất Mẫn Đình đã xử đẹp cái lũ đã chọc cái tên ấy của nó, sau đó còn tự hào giới thiệu về tên của mình, rằng tên chị cũng giống tên em, cũng đẹp lắm mà phải không?

Ninh Nghệ Trác 13 tuổi khi ấy đã xem Trần Mẫn Đình như thể vị anh hùng của cuộc đời nó, dù người trước mặt thấp hơn nó kha khá.

Đêm ấy là một đêm dài đối với cả ba. Nhưng có lẽ Trần Mẫn Đình sâu thẳm trong trái tim vẫn muốn gửi tới Trí Mẫn một lời chúc mừng sinh nhật.

11h50 phút, cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Hiện tại chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân về phòng hồi sức. Mọi chuyện đã ổn rồi."

Có lẽ, Trần Mẫn Đình không hề muốn sinh nhật của Lưu Trí Mẫn chỉ tràn ngập màu buồn u ám.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net