special: quà giáng sinh của jimin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Spoiler Alert: Một vài chi tiết trong phiên ngoại đặc biệt này sẽ bật mí trước (gần hết) nội dung của mạch truyện chính. Vậy nên ai muốn tận hưởng trọn vẹn [blue blood.] nên cân nhắc trước khi đọc nhé.

Không đọc cũng không ảnh hưởng đến phần chính đâu mọi người ;v tại sau này cũng được đề cập tới.

Phần truyện không thích hợp cho những người nhạy cảm.

TW: 18+, office sex, mj top

Enjoy your reading!

.

.

.

Quà Giáng sinh của riêng Yu Jimin tặng cho Kim Minjeong.

Ngày đẹp thường được lão thiên gia chọn ra để tạo nên những điều bất ngờ không thể lường trước. Hôm nay là ngày đầu tiên tiểu thư của tập đoàn Kim, bé cưng Minji tới học ở một ngôi trường mới, sau những lùm xùm và tai tiếng từ trường cũ đã gây ảnh hưởng tới con gái của Chủ tịch Kim.

Với một ngôi trường mẫu giáo dành cho con em nhà giàu nổi tiếng nhất nhì khu vực Hannamdong này, sẽ chẳng còn ai xa lạ với cảnh những chiếc xe hạng sang tấp nập ra vào để đưa đón các cậu ấm cô chiêu đi học.

Những thứ mà bình thường không thể nào dễ bắt gặp ở nơi khác, như một dàn xe Porsche nối đuôi nhau để tiểu thiếu gia xã hội đen được hơn mười vệ sĩ hộ tống dẫn tới tận cổng, hay là bên trong sân có cả chỗ đậu cho trực thăng riêng của các cán bộ cấp cao,... tất cả cũng chỉ là mấy chuyện cỏn con thường nhật ở trường.

Chủ tịch Kim chính xác là một trong số những bà mẹ trẻ bị vợ bắt phải chở con đi học thôi, đâu thể nào ngờ đến ngày bản thân trở thành tâm điểm của sự chú ý bởi chính chiếc xe của mình. Minjeong đơn giản lựa đại một chiếc Bugatti trông đẹp đẹp có mặt trong tầng hầm đậu xe, để chở con gái vào ngày đầu chuyển tới trường mới; thậm chí em còn chẳng nhớ rõ nó đã nằm ở nhà Kim từ khi nào.

Siêu xe La Voiture Noire từ từ xuất hiện trước cổng trường tạo nên một cơn địa chấn, khiến cho bất cứ ông bố bà mẹ nào đi ngang qua cũng phải dừng bước chân để nhìn ngắm từng đường cong tuyệt mỹ dưới làn tuyết rơi nhẹ. Đặc biệt là phần hông với thiết kế "vây lưng" như một tác phẩm điêu khắc của siêu phẩm đến từ biến thể dòng Bugatti Chiron, gợi nhớ đến chiếc Type 57 SC Atlantic huyền thoại.

Người am hiểu hơn về siêu xe, sẽ biết từ lần cuối La Voiture Noire xuất hiện trên những cung đường ở thành phố Zurich, Thụy Sĩ, nó đã bị đem đi đấu giá và được một tỷ phú người Hàn Quốc mua thành công. Cũng từ lúc đó, không còn một bất cứ ống kính máy ảnh nào có thể chụp lại được chiếc xe này nữa. Ấy vậy mà lại có được một ngày chứng kiến sản phẩm độc nhất vô nhị của Bugatti lăn bánh trên đường phố Seoul ngày tuyết phủ.

Nếu chỉ đơn giản là một dòng xe hạng sang, thứ mà những người ở đây đã từng thấy qua nhiều lần như Rolls-Royce, Ferrari, Lamborghini hay Mclaren, thì chiếc xe này so ra còn đặc biệt hơn gấp nhiều lần. Chưa bàn về mức giá tương đương với một chiếc trực thăng hạng sang, nói tới ý nghĩa của La Voiture Noire thôi cũng đủ để ăn đứt những chiếc xe khác.

Được chế tạo để kỷ niệm một trăm năm thành lập cũng như bày tỏ lòng tôn kính đến lịch sử của thương hiệu Bugatti, La Voiture Noire trình làng trên thị trường ô tô với dấu mốc đặc biệt là siêu xe đắt nhất thế giới trong những năm 2020-2021, là phiên bản giới hạn chỉ có một không hai.

Không biết nhân vật quyền lực nào mà lại có thể sở hữu một quái kiệt giống như La Voiture Noire, thứ mà khiến cả thế giới phải ngưng đọng để trầm trồ trước vẻ đẹp của nó.

Nhân vật chính của sự việc hi hữu này không biết chút, gì thậm chí còn đang ngồi xếp đồ vào cặp và chỉnh áo bông cho con gái cưng năm nay mới bắt đầu đi học mẫu giáo.

'Minji bé con.' - Minjeong sau khi cẩn thận khóa cặp của cục cưng nhà mình lại, liền tranh thủ thời gian động tay động chân với cặp má dễ thương của con nít ba, bốn tuổi. Mềm mại trên làn da khiến em thích thú mãi không muốn buông ra. 'Bây giờ mami bế con xuống nhé, chịu không? Hay là con muốn tự mình xuống xe?'

'Con muốn tự đi!'

Đứa nhóc ngồi ở hàng ghế phụ nhìn tuyết cười tít cả hai mắt, tay chân quơ quào trong không trung. Mỗi lần Minji vui vẻ là lại không kiểm soát được hành động của mình, lúc nào cũng khiên Minjeong phải tập trung toàn bộ sức lực để đảm bảo con gái không xảy ra chuyện gì. Em tỉ mỉ chỉnh lại áo khoác cho Minji, mùa đông không nên để cho con bé gặp lạnh.

'Thôi được rồi, mami sẽ xuống mở cửa cho con. Con nhớ phải đi cẩn thận, lỡ bất trắc thì mẹ con giết mami mất.'

Lần trước ở trường cũ, Jimin sau khi thấy con gái mình trở về với một vài vết bầm trên người, đã thẳng tay rút vốn đầu tư vào trường và bắt Hiệu trưởng phải điều tra cho kĩ nếu như không muốn bị giáng chức. Trông thấy dáng vẻ đáng sợ của vợ, Minjeong chỉ biết nuốt nước bọt trong sợ hãi. Bất kể là làm việc gì, kể như lần chở con đến trường mới này, em cũng phải thật chu đáo.

Vô tư nói chuyện với con gái, Minjeong dường như cũng quên béng mất sự tồn tại của người đang ngồi ở băng ghế phụ, chính xác là người đang để bé Minji ngồi lên trên đùi mình. Yuna nhìn bộ dáng sến rện của người trước mặt, âm thầm phỉ nhổ trong lòng. Nhưng với đứa trẻ có đôi mắt long lanh như giọt sương kia thì chẳng có ai lại nỡ lòng hạnh họe với Minji cả.

'Em cứ để con bé tự mình xuống xe đi.' - Cô đưa tay lên nắm bàn tay nhỏ xíu của Minji, không quên ôm tạm biệt trước khi bé con lên đường vào lớp. 'Minji dù gì cũng đã gần bốn tuổi rồi.'

'Thôi em lo lắm.'

Minjeong lắc đầu nguầy nguậy, ngay sau đó liền mở cửa bước xuống. Em vừa mới ló mặt ra khỏi chiếc xe, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào người phụ nữ mặc vest sang trọng kia. Minjeong nhíu mày đầy khó hiểu. Nhưng em nào bận tâm lâu, ánh mắt hờ hững đặt trên người họ nhanh chóng dời sự để tâm sang Minji. Em một mạch từ tốn đi sang ghế phụ bế cạnh mở cửa để bế con gái xuống.

Thấy được mặt chủ nhân của chiếc La Voiture Noire, tiếng xì xầm bàn tán vang lên thậm chí còn dữ dội hơn ban đầu. Bọn họ nhanh chóng phát hiện ra thân phận của Kim Minjeong, không ngừng thán phục khí chất của kẻ có tiền có quyền lực toát ra từ người em.

Người phụ nữ năm nay mới tròn hai mươi sáu tuổi, trong độ xuân mơn mởn đã nắm trọn mọi quyền hành của tập đoàn Kim, làm sao mà không khiến kẻ khác thèm khát cho được? Trên người Enigma này còn toát ra vẻ đẹp hút hồn cùng đôi mắt như nhìn thấu mọi việc.

'Đó không phải là Chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Kim sao? Nhìn trên báo trẻ măng, tôi còn tưởng là vẫn đang độc thân cơ đấy!'

'Đứa trẻ kia nhìn giống cô ấy tới vậy thì đúng là con gái thật rồi. Một đứa trẻ sinh ra phải đi lùi mấy bước mới tới vạch đích.'

'Bộ mấy người không tò mò Omega đó là ai sao?'

'Minji hôm nay đáng yêu quá.'

Vừa nhìn thấy gương mặt háo hức của con gái, em liền cưng chiều mỉm cười. Một tay em nắm lấy tay Minji để bé con từ từ bước xuống, mà chân nhỏ vừa mới chạm đất đã chạy biến đi nghịch tuyết. Minjeong hốt hoảng chạy theo sau gọi í ới, hoàn toàn vứt bỏ đi hình tượng lạnh lùng nghiêm nghị của mình.

'Con đi trước!'

'Đi từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã!'

Yuna dở khóc dở cười nhìn theo bóng dáng hấp tấp lẫn vụng về của Minjeong khi chăm con, còn mấy người hóng hớt cũng phải bụm miệng cười. Cô nhanh chóng đóng cửa lại tránh sự chú ý từ người khác; Yuna ngay từ lúc thấy Minjeong tới đón mình bằng siêu xe Bugatti liền thừa biết tâm điểm của ngày hôm nay chính là dành cho em.

Chu toàn là vậy, nhưng đã có người kịp nhìn thấy sự có mặt của cô ở băng ghế phụ. Mọi ánh mắt lại một lần nữa đổi hướng, và lần này nhân vật chính là Yuna Shin. Cô nhẫn nhịn chờ đợi em quay về xe, dù cho sự soi mói của những người ngoài kia khiến Yuna cảm thấy mất thoải mái vô cùng.

Lúc Minjeong quay trở lại, trên người lấm tấm mồ hôi và gương mặt đỏ phừng, dòng người đông đúc bên ngoài cũng đã tản đi bớt vì đã đến giờ vào học của các bé. Em phải dặn dò cô giáo mãi về Minji, đến cuối cùng vẫn là lo lắng, không an tâm giao lại con gái của mình cho người khác.

'Không biết con bé có thích ứng được với sự thay đổi này không nữa...'

Tâm trạng của Minjeong giống hệt như những vị phụ huynh lần đầu tiễn con đi học, chỉ muốn đi vô học cùng con luôn mới hả dạ. Nếu như không có công việc trên tập đoàn cần giải quyết thì có lẽ giờ này người đi cùng với Minji vào trong trường là em chứ không phải cô giáo.

Minji vẫn như thường lệ lại hành mami của mình tới mệt bở hơi tai. Có con, nhất là mấy đứa nhóc nghịch ngợm cực hơn Minjeong nghĩ nhiều. Chẳng biết Jimin làm cách nào mà có thể tự mang thai, rồi tự chăm Minji cho tới lúc con bé gần ba tuổi mà không cần một sự giúp đỡ từ ai.

Nghĩ tới thế, Minjeong lại càng cảm thấy thương nàng và muốn bù đắp cho cả hai mẹ con. Em đã sống quá ích kỷ và hèn mọn trong suốt ba năm, trong khi Jimin chỉ lặng lẽ hi sinh vì cả hai. Đến lúc Minjeong phải học cách nhìn nhận mọi thứ từ nhiều mặt và sửa sai, vậy thì mới ra dáng một người trưởng thành được.

'Em không cần phải lo quá đâu, trẻ con ngày một ngày hai là sẽ quen ngay ấy mà. Với cả ngày mai là hai lăm, Minji lại ở nhà với em thêm một ngày thôi.'

'Mong là vậy.' - Minjeong rên rỉ. 'Lo quá đi!'

'Sao em không để hết lễ Giáng sinh rồi cho con bé đi học sau?'

'Jiminie quy củ lắm. Chị ấy muốn Minji phải hiểu rằng việc quan trọng như học hành là không thể trì hoãn được.'

'Hóa ra là vậy.'

'Còn chị, chị có muốn bây giờ chúng ta ra sân bay liền luôn không? Hay chị có muốn ăn chút gì đó trước khi đi không?'

'Không, không cần đâu. Em chỉ cần đưa chị tới sân bay là được.' - Yuna từ chối lịch sự, có lẽ bây giờ tại tập đoàn cũng có một người đang lo sốt vó lên đây. 'Em nên quay về tập đoàn giải quyết công việc thì hơn, để Jimin một mình quản lý cũng không tốt.'

'Có chuyện gì đâu mà. Lần này chị quay về Hàn Quốc thăm gia đình em thì em cũng phải làm tới nơi tới chốn chứ?'

Minjeong đẩy cần gạt, thuần thục điều khiển vô lăng như một tay đua điệu nghệ. Trình độ lái xe của em đã khá lên rất nhiều, nhất là sau khi đi đăng ký kết hôn bị nàng bắt phải tham gia một khóa học lấy bằng bài bản.

'Chị tới sân bay sớm làm thủ tục sớm thôi em.'

'Sao chị lại muốn về nước sớm thế? Không phải những lần trước luôn là cùng em và Jimin đón Giáng sinh sao?'

Người vô tư thường làm tổn thương người mang nặng nỗi tâm tư. Không phải Yuna còn lưu luyến tình cũ, chỉ là chẳng có ai có thể chịu nổi cảm giác trở thành người thừa. Cả hai đã vạch rõ ranh giới trong mối quan hệ từ nhiều tháng trước, khi mà cô cùng Minjeong xuất hiện tại tòa để ly hôn. Em vẫn coi cô là một người bạn đáng quý và đối xử tốt với cô, nhưng hơn ai hết, Yuna hiểu rõ tình cảnh của họ là không thể quay trở về như điểm xuất phát ban đầu. Sự thoải mái giữa cả hai người khó có thể còn vẹn nguyên.

Sau khi ly hôn, Minjeong lại trở về Hàn Quốc thêm lần nữa, về lấy lại những thứ vốn thuộc về em. Jimin chỉ chờ đợi một lần em quay lại tìm nàng, thì nàng sẽ sẵn lòng trả lại mọi thứ cho Minjeong, còn bản thân lui về phía sau tận hưởng cuộc sống. Minjeong đi ba năm, Jimin giữ chức Chủ tịch ba năm cũng chỉ vì lo lắng cho an nguy của tập đoàn. Nếu như là nàng của trước kia, mục tiêu duy nhất chính là tàn phá toàn bộ những gì thuộc quyền sở hữu của gia tộc Kim.

Riêng Yuna thì tiếp tục ở lại Tây Ban Nha. Cuộc sống có một chút khó khăn khi cô không còn là thành viên của Hoàng gia, nhưng Minjeong là một người trọng tình nghĩa, em giúp đỡ cô rất nhiều và luôn muốn mời Yuna về Hàn Quốc chơi. Jimin cũng không tỏ thái độ gì quá quắt với cô, dù mối quan hệ của cả hai chính là người cũ và người mới của Minjeong trên giấy tờ.

'Năm nay chị muốn về nước với gia đình.'

'Hóa ra là vậy.' - Minjeong gật gù, em cũng không muốn ép Yuna làm gì nữa. 'Vậy để em đưa chị tới sân bay.'

Yuna gật đầu, tay chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.

.

Sau khi tạm biệt Yuna ở sân bay, Minjeong ngay lập tức quay trở về tập đoàn để giải quyết nốt đống công việc cuối năm chất cao như núi đang chờ đợi. Bây giờ Jimin ngoài việc giúp đỡ em hoàn thành công việc ra, thì trên danh nghĩa đã không còn là người có quyền hạn để làm việc thay em. Thế nhưng Minjeong luôn tin tưởng vào tài năng của nàng, những lúc cần vẫn là để Jimin tạm quyền sẽ an tâm hơn.

Vậy nên hiện tại tập đoàn không hề có chức vụ Phó Chủ tịch. Có thể hiểu là sau một hồi bị thanh trừng tàn khốc từ cả ba phe cảnh sát, thế giới ngầm và Hoàng gia, dòng dõi gia tộc không còn lại được bao nhiêu người đủ khả năng đảm nhận chức vụ này. Các trưởng bối thì đã quá lớn tuổi để đảm nhận chức vụ, còn hậu bối thì lại quá trẻ.

Kể từ cái chết của cố Chủ tịch Kim Minsung, tương lai của tập đoàn Kim chỉ còn lại Minjoo chưa tốt nghiệp Đại học và Minyoo mười ba tuổi; Minhae thì đã mất từ bốn năm trước, Minhyuk thì đi tù và đứa con duy nhất của anh ta cũng chỉ hơn Minji hai tuổi. Nếu xét xa hơn, những hậu duệ của anh em với cố Chủ tịch Kim Minsoo cũng đã dính vào bê bối ăn chặn của công ty xe hơi KC.

Dòng chính của gia tộc Kim thậm chí đã có nguy cơ chấm dứt nếu như Minjeong không quay trở về và có thêm đứa nhóc Kim Minji. Và không có Phó Chủ tịch, là bởi vị Chủ tịch cao cao kia tại thượng đã ngầm trao nó lại cho người chung chăn gối với mình.

'Thư ký Park.'

Park Jaehyun đang ngồi nói chuyện với cấp dưới, trông thấy Minjeong liền cúi người chào. Người đàn ông đứng bên cạnh cũng vội vã cúi người theo. Hôm nay Minjeong không mang theo vệ sĩ, nên muốn dễ dàng nhận ra em chỉ có thể dựa vào khí chất nổi bật trong đám đông. Minjeong không cao lớn, em trông vừa vặn trong những chiếc áo vest được đặt may riêng, và lúc nào cũng ngẩng cao đầu.

'Chào Chủ tịch.'

'Chào anh.' - Em khẽ gật đầu, quay sang tò mò nhìn người đàn ông nọ. Trông anh ta có vẻ rất quen, dường như là một người mà Jimin khi còn tại quyền hay trọng dụng. 'Đây là?'

'Tôi là Trưởng phòng Tài chính Hwang Hyunjin, hân hạnh được diện kiến Chủ tịch.'

'Chào anh Hwang, rất vui được gặp anh.'

Minjeong vui vẻ đáp lại cái bắt tay chủ động từ Hyunjin, lần sau em sẽ bàn bạc với anh ta nhiều hơn nếu như Hyunjin thực sự là người trước kia Jimin coi trọng. Còn bây giờ điều mà em quan tâm nhất chính là nàng.

'Vợ ta đâu rồi?'

'Phó Chủ tịch đang ở trong văn phòng của ngài.' - Jaehyun kiểm tra đồng hồ trên tay, rồi mới tiếp tục nói. 'Ngài ấy đã ngồi trong văn phòng được hơn hai tiếng rồi. Phó Chủ tịch dặn tôi rằng nếu ngài có quay trở lại thì hãy báo với ngài ấy.'

'Cảm ơn anh. Ta đi trước.'

Không nhanh không chậm, Minjeong để cho cả hai tiếp tục đoạn hội thoại dang dở, còn mình thì sẽ đi lên văn phòng tìm nàng. Em xa Jimin vài tiếng mà cứ ngỡ vài năm, lúc nào cũng trong trạng thái nhớ mùi hương cơ thể của nàng như bị nghiện. Từ ngày về chung nhà với nhau là Minjeong chẳng khác gì nam châm hút người. Nếu như Jimin không dùng biện pháp mạnh, chắc có lẽ em bám nàng vào cả những giấc mơ mất.

'Em về rồi đây!'

Minjeong hí hửng nhảy chân sáo từ đầu hành lang cho tới tận khi đã đứng trước cửa văn phòng. Nếu như văn phòng Chủ tịch không ở trên tầng cao nhất, ít người qua lại thì có lẽ em đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Mong chờ một cái ôm từ tổng tài cao ngạo lạnh lùng của mình, ấy vậy mà vừa đẩy cửa bước vào Minjeong đã bị tạt cho một gáo nước lạnh ngắt.

'Biết tìm đường về rồi đó à?'

Chất giọng trầm ấm, à không, hờ hững chẳng tìm thấy nổi một chút biểu cảm dội vào tai như bom nổ. Minjeong nhìn nàng ngơ ngác, vẫn chưa hiểu bản thân đã làm gì có lỗi mà để nàng không thèm dành cho em một ánh mắt như vậy.

'Chị...à không...vợ ơi...' - Minjeong lắp bắp, rón rén bước đến gần cạnh nàng, người nãy giờ nhắm nghiền mắt tựa đầu vào ghế dựa. Jimin vừa mở mắt là theo bản năng đưa hai tay lên tránh. 'Chị giận em đấy hả?'

'Trông tôi có chút nào là giống giận không?'

'K-không. Chắc em n-nhầm.'

'Sáng nay em đã đi đâu?'

'Thì đưa con đi học...'

'Đi đâu nữa?'

'Đưa chị Yuna ra sân bay.' - Minjeong sợ hãi lắp bắp nói, hồn sắp bay khỏi vía. 'Sáng nay c-chị là người k-kêu em chở chị ấy r-ra sân bay mà.'

'Em.'

Jimin nói không giận, nhưng ai cũng biết là nàng đang giận, đứng dậy với ánh mắt lườm nguýt. Nàng đưa hai tay lên dí vào trán em, Minjeong không dám chống trả chỉ biết nương theo.

'Em đi mà không biết bọc cái mặt xinh đẹp này vào, để người ta nhận ra em, rồi đồn em có vợ là người ngồi trong chiếc Bugatti kia kìa.'

Hóa ra là ghen, nói ngay từ đầu như vậy thì có phải Minjeong đỡ đau đầu hơn không. Em cười thầm trong lòng, thay vì đứng khép nép như bị bắt gian tại trận, Minjeong bạo hơn khi dám vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng.

'Ai đồn ác thế? Em chỉ dắt Minji vào trường thôi mà.'

'Người ta thấy sao thì người ta đồn vậy đó!'

'Vợ em đang ghen đó hả?'

'Ai ghen vào đây?' - Jimin hừ lạnh, quay người không thèm nhìn vẻ mặt bỡn cợt đáng ghét của Minjeong nữa. 'Nói cho em biết, em đi đâu làm gì là tôi biết hết. Đừng có mà léng phéng đi ăn vụng.'

'Chị biết rõ mối quan hệ của em và Yuna mà. Chúng ta nợ chị ấy.'

Nói rồi, Minjeong kéo Jimin ngồi dậy, ôm chặt lấy nàng trong vòng tay ra sức dỗ ngọt. Em hơi ngồi lên bàn làm việc, đầu vùi mặt vào hõm cổ thơm mùi hoa oải hương quen thuộc.

'Chị đấy, cứ ghen linh tinh thôi.'

'Chị không ghen.'

'Chứ chị làm sao?'

'Chị buồn.'

'Sao chị buồn?' - Minjeong siết chặt vòng tay ôm nàng khi nghe giọng Jimin dịu đi, hiếm lắm mới thấy nàng bộc lộ cảm xúc yếu đuối như vậy, em biết lần này chuyện đó đã ảnh hưởng tới Jimin nhiều. 'Có phải vì người ta không biết chị là vợ em không?'

Jimin không đáp, nàng nằm yên trong lồng ngực của em, nghe tiếng tim đập khẽ qua lớp áo dày. Nếu nghĩ lại, năm nay nàng cũng đã ba mươi tám tuổi, còn Minjeong chỉ mới hai mươi sáu. Ngoài việc có với em một đứa con, thì chẳng ai nhìn vào người ta có thể nghĩ cả hai là bạn đời của nhau.

Đó là điều khiến Jimin chạnh lòng, nàng đã quá già, còn Minjeong lại là một Enigma trong tuổi xuân phơi phới. Nhiều khi tần số dao động của họ không cùng nhịp khiến Jimin cảm thấy rất đau đầu.

Từ ngày trở thành một Omega, nàng lúc nào cũng phải bận tâm nhiều về những vấn đề xung quanh mối quan hệ của cả hai.

'Hay là thế này đi.'

Minjeong nghĩ cách động viên khích lệ nàng, cũng không nghĩ được cách nào hay hơn cách này. Em túm lấy gương mặt nàng, gấp gáp hôn lên bờ môi đỏ mọng. Jimin bị tập kích bất ngờ, cả người mất thăng bằng phải níu lấy vạt áo của em để đứng vững. Chiếc lưỡi láu cá của Minjeong cứ như một chú rắn tinh quái, hết trêu chọc nàng lại còn dám làm càn trong khoang miệng.

Càng hôn càng nghiện, vị môi của người lớn hơn như một chất kích thích khiến cho Minjeong chìm đắm chẳng thể nào thoát ra. Cũng đúng thôi, đã lâu lắm rồi giữa hai người chưa có đụng chạm thể xác. Công việc nặng nhọc vắt kiệt sức của cả hai, mỗi khi về nhà việc đầu tiên làm chính là lăn đùng ra ngủ. Thỏ bị bỏ đói lâu ngày cũng phải hóa thành mãnh thú, nói gì đến một con sói con như Kim Minjeong.

Và những lúc bản thân nàng cảm thấy lạc lõng như hiện tại, thì quan hệ chính là cách tốt nhất để Alpha hoặc Enigma khẳng định tầm quan trọng của đối phương với họ trong chuyện tình cảm. 

Pheromone và tin tức tố kích tình tràn ngập trong khoang miệng, hương oải hương lẫn mùi sữa ngọt ngào hòa quyện cùng nhau.

'Ah...Minjeong...đ-đừng...em chưa đóng c-cửa...'

Jimin nói trong tiếng thở gấp, khi mà em đã chịu buông tha cho nàng sau vài phút dây dưa. Nhưng mọi thứ đâu dừng lại dễ dàng tới thế, đã nghiện thì làm sao có thể cai. Em lấy tay giữ chặt lấy hai tay của Jimin trên đỉnh đầu, đè thân nàng lên bàn làm việc sau khi đã ném hết đồ bừa bộn xuống sàn nhà và dùng điều khiển đóng rèm từ xa. Bây giờ chỉ còn ánh sáng leo lắt tìm đủ mọi cách chui qua tấm rèm, rọi lên người cả hai.

'Chị đừng lo, ban nãy em đã khóa chốt cửa rồi.'

'N-nhưng mà...'

'Chị thật sự rất xinh đẹp, nhất là khi bị áp bức như thế này...' - Minjeong không biết xấu hổ nói ra mấy lời dung tục ở nơi đông người. Phần thân dưới đội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net