1✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Mặt trời đang chiếu lên những tia sáng cuối cùng trong ngày, một cách thật khoa trương và lộng lẫy. người lác đác đi qua đi lại, sắc cam đỏ bao trùm lên một khoảng ngỏ lớn - cứ như là một cánh đồng đỏ vô tận.

" Dongdong về rồi đấy à" - hình ảnh cô bé đứng dựa vào cửa lom khom cởi đôi bata trắng dưới chân. Đứa trẻ trạc tuổi em hồ hởi ngoắt tay đón bạn mình.

Đúng, kim minjeong xuất hiện chính vào độ tuổi mà người ta vẫn gọi là một chú nòng nọc con, thậm chí còn chưa biết đến đạo hàm là gì, còn ả thì đã bước đến cái ngưỡng tuổi phải mua sữa cho đứa con thứ hai.
Nên là vậy, yu jimin thì chưa yên bề gia thất, dĩ nhiên cũng không có em bé nào mang họ Yu cả.

" Chào... cô" minjeong nhẹ cúi người, có vẻ ngơ ngác khi liếc sang người lạ trước mặt.

Yu jimin gật đầu chào lại, biểu cảm thoáng nét thờ ơ. Con nhỏ trông có nét thông minh đấy. Cũng lớn ngần này rồi. Để xem nào, lúc ả có công việc đầu tiên minjeong còn đang tập đếm số cơ. Thật là càng nghĩ càng xa. Một tiếng gọi lôi cô về thực tại.

" Cô tên gì thế ạ?"

" Yu jimin "

Minjeong "ồ" một tiếng, có lẽ đang nghĩ nên nói gì tiếp theo cho đỡ nhạt.

" Còn nhóc?"

" Kim minjeong, thường thì mọi người hay gọi dongdong. Cô cũng có thể gọi thế"

"..."

Mặt con bé ngẫn ra. Dù sao ả cũng không bận tâm mấy.

Vẻ đẹp chưa bao giờ là thứ có thể nhìn thấy ngay ở một con người. Minjeong dù có vẻ ngoài sáng sủa song trong mắt Yu jimin em chẳng khác nào vô số cô nhóc cùng tuổi. Mà ả cũng hệt như bao bà cô luống tuổi độc thân khác, cứng nhắc và không thích bị làm phiền, một hình mẫu chẳng thể thu hút được các nhóc học cấp ba.

Bẵng đi ba năm kể từ lần gặp đầu tiên, Yu jimin vẫn sống cuộc sống bình bình, vẫn là một bà cô, nhưng già hơn ba tuổi. Mà minjeong chỉ sau chừng ấy thời gian đã mang dáng vẻ của một người trưởng thành, vóc người cũng sắp cao bằng ả rồi.

Minjeong đứng trước cửa mất năm phút không thấy Yu jimin có động tĩnh gì bèn đẩy nhẹ vào vai ả.

" Cô"

" Nhóc lớn rồi nhỉ" - Ả tránh khỏi cửa chính, đi thẳng vào nhà trong.

Minjeong khệ nệ tha theo túi hành lí to tướng vào giữa phòng khách, không quên khép cửa lại.

" Căn hộ của cô rộng thật ấy, chắc tiền thuê cũng không ít, thảo hèn mà cần tìm người ở chung"

" Để đồ vào phòng bên trái ấy" - jimin chỉ cho em căn phòng mà em sẽ ở từ hôm nay.

Jimin đẩy cửa phòng, căn phòng rộng và khang trang hơn em nghĩ rất nhiều, với giá thuê mà ông cậu báo với minjeong thì quả thật rẻ không kém ở ký túc xá mà căn hộ này chắc chắn đẹp hơn ký túc xá cho sinh viên rồi.

" Cảm ơn cô đã cho em ở đây, tiền nhà..."

" Không cần trả tiền đâu"

Minjeong cười ngại - " Sao có thể ở không của cô được chứ"

Jimin tìm lấy chìa khóa phòng cất trong ngăn tủ - "Nhóc có thể trả bằng thứ khác"

"Hả... à dạ!? Cô nói thứ... thứ gì cơ?"

Thấy Yu jimin tiến lại gần chân em tự giác lùi một bước. Ả mỉm cười, kéo tay cô nhóc nhét chùm chìa khóa vào.

" Nhóc biết nấu ăn không?"

Minjeong gật gật dù chẳng hiểu gì.



/////

" Cô thật sự không cần tiền nhà ạ?"Minjeong đặt đĩa thức ăn bốc khói xuống bàn.

" Đồ ăn tôi mua sẵn cất trong tủ lạnh, một ngày nấu hai bữa là được" Jimin gắp thử miếng mỳ xào, xem chừng mùi vị này cũng ổn áp lắm. Bản thân ả cũng không phải một người kén ăn cho nên đồ ăn minjeong nấu ra ả đều ăn rất ngon lành.

Xem ra người phụ nữ kia không có ý đùa, vậy thì có lẽ không phải tìm người chia tiền nhà mà là tìm cái nồi cơm điện tự chạy rồi. Em thầm nghĩ.

Bữa ăn đầu tiên rất vừa bụng. Hai người cùng đi xuống thang máy, thấy ả im lặng
Minjeong sau một hồi phân vân cũng chỉ đứng yên nhìn số tầng giảm dần. Thang máy dừng ở tầng trệt, em xốc lại ba lô quay lại chào ả một tiếng.

" Cùng xuống tầng hầm đi, tôi chở em đi"

" Hình như đâu có tiện đường" - minjeong gãi đầu.

" Em chưa quen đường mà, bữa đầu đến muộn không hay đâu"

Em chần chừ vì ả nói đúng. Thang máy bắt đầu kêu inh ỏi vì không đóng được cửa. Yu jimin nắm khuỷu tay minjeong kéo trở lại thang máy, tiếp tục đi xuống hai tầng nữa.

Khi đã yên vị trong xe minjeong chẳng biết nói gì hơn ngoài một lời cảm ơn. Không ngờ ở nơi đất khách quê người này lại gặp được một người có thể giúp đỡ em nhiều như vậy.

" Cô... có thể cho em xin số điện thoại được không?"
Yu jimin đột nhiên quay mặt qua nhìn chầm chầm khiến minjeong cuống quít.

" À là để phòng khi cần thiết thôi ạ"

"Nhập số vào đi" Jimin rút điện thoại.

Minjeong bấm đúng dãy số của mình xong thì trả lại cho ả. Tranh thủ hai mươi giây đèn đỏ, Yu jimin vừa hay nghĩ ra được cái tên lưu danh bạ cho minjeong.
" Thỏ con"

Đến trước trường đại học ả dừng xe thả minjeong xuống. Nhìn dòng người đông đúc ả chỉ buông với em một câu " học tốt nhé" Jimin đã định đánh tay lái đi nhưng không ngờ minjeong còn ghé xuống cửa xe vẫy vẫy với ả.

" Bái baii cô Yu"

Cách một tấm kính ả vẫn có thể thấy rõ nụ cười tươi sáng của minjeong. Bóng lưng con bé chạy vào cổng trường nhỏ dần trong lòng ả chợt có chút không nỡ. Thì ra đây là cảm giác đưa con đi học ngày đầu tiên...)))

Nhưng ả vẫn nhớ rõ mục đích ban đầu của mình đâu phải tìm một đứa trẻ để chăm sóc.
Yu jimin thở dài phóng xe đến chỗ làm.

Vào thang máy công ty, đồng nghiệp họ Im trùng hợp đi đến vỗ vai.

" Chuyện hôm trước thế nào rồi?"

" Chuyện gì cơ?"
"Chuyện tìm người sống chung đó. Cậu bảo muốn thoát khỏi cuộc sống nhàm chán còn gì?"
"À..."
" Nếu chưa tìm được thì tôi có người để giới thiệu cho cậu đấy"
" Tìm được rồi" - Jimin nhẹ lên tiếng, biểu cảm không được tự nhiên.
" Nhanh vậy sao. Tính ra cậu cũng đâu ế đến độ không ai để ý, sao cứ nhất thiết chọn độc thân nhỉ?"

Ra khỏi thang máy, ả cười nửa đùa nửa thật - " Tôi không chọn độc thân, là độc thân chọn tôi. Cậu kết hôn rồi cũng không cần tối ngày tìm cách kéo người khác xuống hố chung đâu"

Họ Im quăng cái lườm cảnh cáo về phía Yu jimin.


Kết thúc cuộc trò chuyện với đồng nghiệp, Yu jimin mở điện thoại nhắn cho cô bạn cũ một tin.

< Sao cậu không nói với tớ người đó là Minjeong?>
< Cậu đâu có hỏi. Cậu bảo cần người sống chung biết nấu cơm, Dongdong đáp ứng đầy đủ nguyện vọng của cậu còn gì>

< Cậu hiểu ý nghĩa của sống chung mà tớ nói không vậy!>
< Con bé mới đến thành phố nhập học, cũng cần một nơi tin tưởng để gửi gắm mà. Hãy giúp đỡ nó nhé. Tôi tin tưởng cậu>
< Đừng tin tôi>
< Đừng nói vậy, nếu cậu không thích thì có thể từ chối ngay lúc Dongdong đến cơ mà>
< Tôi từ chối thì con nhỏ ra bụi chuối ngủ à. Minjeong có sứt mẻ gì để xem cậu làm sao ăn nói với mẹ Kim"
< Có mẻ miếng nào cũng chẳng ai làm ngoài cậu. Liệu mà chăm sóc cho Dongdong nhà tôi đi, đừng có ăn hiếp con bé. Tôi tìm cậu tính sổ đấy>

Có người họ hàng như cậu ta, ả cũng thật xui xẻo

< Haha, rồi sau này cậu sẽ phải cảm ơn tôi đấy>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC